CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 443: Hai đứa con hoang bí mật

Khi ông cụ Lệ dẫn Lệ Hữu Tuấn đến sảnh trước, Bạch Ninh Hương đang ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía họ.

So với năm năm trước, bóng lưng của bà trông càng ngày càng gầy, càng đến gần càng có thể cảm nhận được sự không ổn trên người bà.

Hình như Bạch Ninh Hương cung nhận ra tiếng động phía sau lưng, liền chậm rãi xoay người lại “Mẹ”

Lệ Hữu Tuấn lên tiếng trước.

Nhưng ánh mắt của Bạch Ninh Hương nhìn anh lại tràn đầy vẻ chế giễu: “Vốn dĩ trong mắt con làm gì có người mẹ này, tại sao phải phí công sức làm ra vẻ bề ngoài như vậy”

Ông cụ Lệ đau lòng nhìn người con dâu thứ ba. Bà đã mất đi người con gái mà bà yêu thương nhất, hơn nữa lại còn mất cả khả năng đi lại.

Cho nên hơn năm năm qua, mặc dù Bạch Ninh Hương ngày càng trở nên gay gắt, thậm chí có đôi khi còn chống đối, xảy ra xung đột, cãi vã với ông cụ Lệ, nhưng ông ấy không bao giờ để bụng.

Còn bây giờ xem ra chính sự nuông chiều của ông ấy đã khiến cho mối quan hệ giữa hai người mẹ con anh trở nên ngày càng gay gắt hơn.

“Con dâu thứ ba, hôm nay con tới gặp cha là có chuyện gì sao?”

Bạch Ninh Hương liếc Lệ Hữu Tuấn với ánh mắt nặng nề “Thưa cha, lần này con tới đây là đặc biệt muốn nhắc nhở cha, tuyệt đối không được để con hồ ly tinh Tô Kim Thư lừa gạt sau lưng”

Lệ Hữu Tuấn thấy mẹ mình mở miệng ngậm miệng đã nhắc đến con hồ ly tỉnh, sảc mặt của anh ngay lập tức trở nên khó coi nhất có thế “Mẹ.”

“Mẹ đang nói chuyện với ông nội của con, con không có quyền được lên tiếng ở đây!”

Bạch Ninh Hương ngay lập tức cắt lời anh một cách cực kỳ quyết liệt.

Ông cụ Lệ quay người lại và ngồi xuống: “Tại sao con lại nói như vậy? Mặc dù cha đã lớn tuối nhưng chưa có lẫn lọn. Với mỗi vấn đề, cha đều có nhận định của riêng mình”

“Nhận định riêng của mình? Vậy con hỏi cha…

Bây giờ, Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư lặng lẽ mang đến đây hai đứa trẻ con khoảng năm tuổi ngay sau lưng cha. Cha có biết chuyện này hay không?”

Bạch Ninh Hương nói xong, biểu cảm trên gương mặt ông cụ Lệ cứng đờ lại, như thể ông ấy không thể tin nổi: “Con nói cái gì, hai đứa trẻ sao?”

Bạch Ninh Hương cười mỉa mai: “Cha thấy sao? Đây chính là bản chất của Tô Kim Thư. Cô ta có thể khiến cho Lệ Hữu Tuấn đưa hai đứa trẻ vào nhà của anh, nhưng anh còn không hề hay biết”

Ông cụ Lệ quay đầu, không hài lòng nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, sau cùng mở miệng, nói “Hữu Tuấn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn vẫn rất thản nhiên: “Mẹ nói không sai, đúng là con đưa hai đứa trẻ đến nhà tổ tiên”

Bạch Ninh Hương lập tức nói lại, tràn đầy vẻ mỉa mai: “Cha, cha thấy chưa? Bây giờ, Lệ Hữu Tuấn đã hoàn toàn mất trí rồi, bị người phụ nữ tên Tô Kim Thư kia quyến rũ, làm cho mê muội đến mức.

không phân biệt được đen trắng, phải trái đúng sai. Cha có biết xuất thân của hai đứa trẻ kia là như thế nào không?” ? Cha đã biết me của bon chúng là ai chưa? “

Ông cụ Lệ tuy đã có tuổi nhưng cái đầu của ông ấy còn rất minh mẫn.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận, phẫn nộ của Bạch Ninh Hương, ông ấy chỉ suy nghĩ qua loa một chút, đã có thể quay đầu lại “Hữu Tuấn, nói cho ông biết, hai đứa trẻ kia…”

“Cha, cha còn phải hỏi sao? Hai đứa trẻ đó là con riêng của Tô Kim Thư”“

Bạch Ninh Hương chế nhạo.

Cuối cùng, lông mày của ông cụ Lệ cũng nhíu chặt lại “Hữu Tuấn, những gì mẹ cháu nói có phải là sự thật không?”

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Lệ Hữu Tuấn cũng gật đầu: “Mẹ cháu nói không sai”

“Ha ha… Mọi người đều nói, từ khi Bảo Ngọc của con ra đi, con đã thay đổi hoàn toàn, nhưng con nghĩ người thực sự thay đổi chính là nó! Lệ Hữu Tuấn! Mẹ và cha con đã làm mọi cách, dốc hết toàn bộ sức lực để vun đắp cho dạy dô, bồi dưỡng cho con, nhưng không phải bồi dưỡng cho.

con trở thành một người như thế này. Chỉ vì một người phụ nữ mà đầu óc rối tung rối mù, đúng là đồ bỏ đi!”

Nếu như trước đây, những lời Lê Duyệt Tư nói với bà khiến cho bà tức giận và xấu hổ, thì giờ phút này, Lệ Hữu Tuấn lại tự mình thú nhận những điều này, càng làm cho cơn phẫn nộ của bà đồn nén đến đỉnh điểm: “Con vì người phụ nữ này mà không ngần ngại mang về tất cả những đứa con mà cô ta đã có với người khác, lại còn nuôi chúng như những con đẻ của mình.Thậm chí vì đã có hai đứa con hoang đó nên con cũng không có những đứa con ruột của mình! Con đã hoàn toàn điên khùng rồi sao?”

“Gái gì?”

Nghe đến đây, sắc mặt ông cụ Lệ lập tức trở nên khó coi đến đỉnh điểm.

Lệ Hữu Tuấn là người trọng tình trọng nghĩa, anh yêu Tô Kim Thư nên chấp nhận nuôi hai đứa con riêng của cô, điều này không có gì ngạc nhiên với ông cụ Lệ.

Thế nhưng khi ông ấy biết được răng Lệ Hữu Tuấn sẵn sàng chấp nhận không đẻ một đứa con ruột của mình vì hai đứa trẻ kia, trong lúc nhất thời, ông cụ Lệ không thể nào chấp nhận được sự đả kích này.

“Hữu Tuấn, mặc dù nhà họ Lệ không phải do con cháu độc đinh chín đời truyền lại, nhưng huyết thống ba đời của dòng họ là do cháu tiếp nối, tại sao cháu có thế…”

Ông cụ Lệ nói với vẻ mặt nghiêm nghị, hiển nhiên lần này ông ấy đã thực tức giận.

“Cha à, cha có biết rốt cuộc xuất thân của hai đứa con của Tô Kim Thư là như thế nào không?

Lệ Hữu Tuấn nhìn Bạch Ninh Hương, đột nhiên mỉm cười nhếch mép: “Mẹ, tất cả những chuyện này là Lê Duyệt Tư nói với mẹ có phải không?”

“Cho dù là ai nói cho mẹ thì đây cũng vẫn là sự thật, sớm muộn gì cũng không thể che giấu!”

“Ai nói mẹ đây là sự thật?”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên vặn lại.

“Nếu những lời này không phải sự thật, vậy tại sao con lại che giấu hai đứa trẻ kia? Nếu Lê Duyệt Tư không nói cho mẹ thì mẹ cũng không thể biết được chuyện này. Lệ Hữu Tuấn, nếu hôm nay mẹ không đến đây phơi bày sự thật này, có phải con còn định giấu kín chuyện hai đứa trẻ này mãi mãi hay không?”

“Dĩ nhiên là không rồi?

Đột nhiên Lệ Hữu Tuấn nói một cách chắc chắn “Hai đứa trẻ đó đúng thật là con của Tô Kim Thư, nhưng tuyệt đối không phải là con hoang đẻ rơi đẻ rớt của cô ẩy với một người đàn ông nào.

khác. Bởi vì người đàn ông đã ở bên Tô Kim Thư năm năm trước chính là con”

“Con nói cái gì cơ?”

‘Sau khi nghe những lời này, Bạch Ninh Hương, không thể tin vào tai mình.

Lệ Hữu Tuấn giải thích rõ ràng từng câu từng chữ một: “Có thể mẹ và ông nghĩ rằng chuyện này rất kỳ quái, nhưng bất kể như thế nào, đây cũng chính là chân tướng, sự thật của mọi chuyện. Con chính là cha của hai đứa trẻ đó”

Ông cụ Lệ lập tức trở nên bối rối “Hữu Tuấn, tại sao trước đây ông chưa từng nghe cháu nhắc đến chuyện này?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn ông cụ Lệ “Năm năm trước, có lần cháu bị phục kích khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Sau khi làm phẫu thuật, cháu nửa tỉnh nửa mê, cưỡng hiếp một cô gái..

Nếu không nhờ chuyến đi đến thành phố Ninh Lâm nửa năm về trước, cháu thậm chí còn không biết mình có hai đứa con lưu lạc ở bên ngoài”

Bình luận

Truyện đang đọc