CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

"..." Thẩm Đồng Phong ngậm ngùi thu tay mình lại, thấp giọng nói với Mộc Tình Tiêu: "Xem ra là say rồi, cậu ta sao lại say thành như vậy?”
 
Mộc Tình Tiêu lắc đầu: "Con cũng không biết, ngày thường hắn không uống rượu, tự nhiên cũng chưa từng say.”
 
Nàng nghiêng đầu nhìn Cố Diễn, vẻ đẹp băng lãnh trở nên đỏ bừng, thần sắc an tĩnh, thoạt nhìn quá mức nhu thuận lại làm cho nàng cảm thấy rất đáng yêu.

 
Thẩm Đồng Phong ra vẻ bất mãn hừ nhẹ: "Không uống rượu được cũng dám lên tiếng muốn uống cùng ta? Lúc này mới uống được nửa vò, phía sau còn có hai vò nữa đấy!”
 
Mộc Tình Tiêu đang muốn cữu cữu cũng uống ít một chút, đột nhiên Cố Diễn bất thình lình phun ra một chữ: "Uống.”
 
Ánh mắt còn có chút cứng rắn trừng mắt nhìn Thẩm Đồng Phong.
 
Mộc Tình Tiêu: "..."
 
Thẩm Đồng Phong ngẩn người, đột nhiên cười to, vung tay phân phó hạ nhân, cao giọng nói: "Vậy thì rót đầy đi!”
 
Tay phải Cố Diễn vẫn nắm lấy Mộc Tình Tiêu không buông, dùng tay trái bưng chén rượu lên, tiếp tục lầm bầm uống hết.
 
Hắn cầm tay trái của Mộc Tình Tiêu nên không ảnh hưởng đến việc nàng tiếp tục ăn thức ăn, vì vậy nàng mặc cho hắn nắm lấy.
 

Những người hầu ở bên cạnh lén lút nhíu mày—— nhìn kia, cô nương và cô gia tương lai ngay cả ăn cơm cũng phải nắm lấy tay nhau!
 
Qua vài vòng, vò rượu lại thấy đáy.
 
Còn lại một vò, Thẩm Đồng Phong cũng không định uống nữa, dù sao Cố Diễn đã say từ lâu, tuy rằng nhìn hắn cũng không chóng mặt hay mượn rượu nổi điên, nhưng uống quá nhiều thì cũng không tốt.
 
Sau khi dừng lại, Cố Diễn lại yên lặng, giống như không biết kế tiếp nên làm gì, hạ nhân cực kỳ có nhãn lực tiến lên bày rau, Mộc Tình Tiêu chỉ cho bọn họ mấy món Cố Diễn thích ăn.
 
Trong lúc đó Cố Diễn vẫn nắm lấy nàng không buông.
 
Đợi hạ nhân bày thức ăn xong cách hơi xa một chút, hắn đột nhiên kề sát vào bên tai Mộc Tình Tiêu, nhỏ giọng nói: "Tiêu Tiêu, ta muốn đi giải.”
 
Mộc Tình Tiêu: "..."
 

Nàng quay đầu đối mặt với đôi mắt đào hoa vì say rượu mà mơ hồ kia, trong mắt hắn hàm chứa khẩn trương, luống cuống, còn có chút bướng bỉnh, giống như làm nũng.
 
Nàng ngây dại.
 
Tiểu ngu ngốc này, muốn nàng đi cùng sao? ? ?
 
Ừm... Nếu như không có người bên ngoài nhìn, cũng không phải là không được.
 
Nhưng lúc này xung quanh yên tĩnh, Thẩm Đồng Phong nghe rõ giọng nói trầm thấp của Cố Diễn, ông thấy thú vị nên quan sát một lúc, lúc Mộc Tình Tiêu bất đắc dĩ nhìn về phía ông, ông mới mang theo ý cười đứng dậy, cao giọng nói với Cố Diễn: "Ta cũng đi, để ta dẫn hắn đi cùng.”
 
Cố Diễn như không nghe thấy, vẫn cố chấp nhìn Mộc Tình Tiêu, ánh mắt thậm chí có chút đáng thương.
 
Mộc Tình Tiêu không còn cách nào, nàng xem như đã nhìn ra Cố Diễn uống say cũng không phải hoàn toàn không tỉnh táo, nhưng có thể nghe hiểu chuyện gì tất cả đều do hắn muốn hiểu như thế nào, nàng dỗ dành: "Để cữu cữu dẫn huynh đi, ngoan.”
 
Cố Diễn quả nhiên có phản ứng, tay nắm lấy tay nàng buông lỏng một chút, nhưng vẫn do dự.
 
Mộc Tình Tiêu khẽ động học theo giọng điệu làm nũng của hắn nói: "Bên ngoài lạnh, ta sợ lạnh.”
 
Vừa dứt lời sự trẻ con trên mặt Cố Diễn trong nháy mắt tiêu tán, an ủi nàng: "Đừng sợ, nàng cứ ở trong phòng thật tốt, ta đi với cữu cữu.”
 
Thẩm Đồng Phong đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, nên làm bộ như không nghe thấy Cố Diễn muốn đi làm gì, để hai người đi cùng.
 
Đối với việc Cố Diễn say rượu gọi cữu cữu trước, ông một chút cũng không để ý.
 
Ông dẫn Cố Diễn đi ra ngoài, gió lạnh ập đến, cơn say tiêu tán đi ba phần, người đi theo phía sau vẫn im lặng như trước, thậm chí ngay cả đi đường cũng không có âm thanh gì, nếu không phải ánh mắt liếc qua còn có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng hắn, quả thực khiến người ta hoài nghi có phải hắn đã biến mất mất nửa đường hay không.
 
Thẩm Đồng Phong muốn đi thêm một lúc nữa thuận tiện xem có thể nói chuyện với Cố Diễn hay không nên cố ý đi đường vòng.
 
Người say rượu rất khó ngụy trang, qua quan sát của ông, Cố Diễn cũng trực lai trực khứ*, lời nói ra lúc này là đáng tin nhất.
Trực lai trực khứ*: bụng dạ thẳng thắn
 
Ông biết Cố Diễn say rượu không thích nói chuyện với người khác, nhưng có lẽ những lời có liên quan đến Mộc Tình Tiêu, hắn sẽ nghe được.
 
Ông hỏi, "Công tử thích Tiêu Tiêu đúng không?”
 
"Vâng." Cố Diễn lập tức đáp, tích chữ như vàng, lại như đinh đóng cột.

 
Thẩm Đồng Phong thầm nghĩ, quả nhiên có phản ứng, lập tức càng hăng hái hơn: "Thích bao nhiêu?”
 
Hắn nhíu mày, dường như không nghĩ ra nên biểu đạt như thế nào, nghẹn một lúc lâu, bật khóc nói: "So với rất thích còn thích hơn, không thể rời khỏi Tiêu Tiêu.”
 
Thẩm Đồng Phong đang cảm thấy bộ dáng rối rắm không nói được của hắn có chút buồn cười, đợi hắn dứt lời lại càng không nhịn được cười ra tiếng.
 
Cố Diễn trừng mắt nhìn ông, giọng điệu thẳng thắn lại hung ác: "Cho dù người là cữu cữu của nàng ấy, cũng không thể khiến ta rời bỏ nàng.”
 
Thẩm Đồng Phong thoáng chốc suýt nữa cười phá lên, vừa dỗ dành vừa trêu chọc hắn: "Không dám không dám..."
 
Cố Diễn khẽ hừ: "Coi như người thức thời.”
 
Thẩm Đồng Phong nghẹn một cái: "..."
 
Im lặng một chút, ông không nhịn được hỏi tiếp: "Tại sao lại thích Tiêu Tiêu như vậy?”
 
Trạng thái hiện tại của Cố Diễn hoàn toàn không nghĩ đến lý do người khác muốn hỏi hắn, hoàn toàn bị câu hỏi dẫn đi.
 
Nghe Thẩm Đồng Phong hỏi như vậy, hắn lập tức rơi vào suy nghĩ, đầu óc hỗn độn không tập trung, vấn đề này đối với hắn mà nói thì rất rộng, do đó hắn nghĩ đến cái gì, trong miệng lập tức nhảy ra cái đó ——
 
"Nàng ấy rất tốt, đã cứu ta, ngay cả trong tình huống đó."
 
Thẩm Đồng Phong nghe vậy trong lòng có dự cảm không tốt, loại tình huống nào, chẳng lẽ Mộc Tình Tiêu từng gặp phải nguy hiểm gì, nhưng chưa từng nghe nàng nói qua, ông muốn hỏi cụ thể một chút, nhưng lúc này Cố Diễn hoàn toàn đắm chìm trong suy tư của mình, không kịp đợi ông hỏi ra miệng, lại lập tức nhảy ra một câu tiếp theo.
 
"Nàng ấy vì ta mà vui vẻ, ta muốn nàng ấy luôn vui vẻ, làm thế nào cũng được."
 
"Nàng cố ý quyến rũ ta, ta không có biện pháp, một chút cũng không có."
 
Thẩm Đồng Phong: "???”
 
"Bởi vì là nàng ấy."
 
Một câu này không đầu không đuôi, Thẩm Đồng Phong không hiểu.

 
"Nàng ấy hôn rất giỏi, còn rất thích hôn ta."
 
"..." Khuôn mặt già nua của Thẩm Đồng Phong đỏ lên, không biết tiểu tử này nghiêm trang như thế nào lại thản nhiên nói ra những lời này.
 
Thẩm gia chủ, người đã bị tổn thương tình cảm và kìm nén mong muốn trả thù trong nhiều năm, không thể chịu đựng được nữa, nóng nảy nói: "Đừng nói nữa! Đi nhanh lên, Tiêu Tiêu chờ đến sốt ruột rồi!”
 
Nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt Cố Diễn trở nên nghiêm túc: "Quả thật không thể để nàng ấy chờ quá lâu.”
 
Thẩm Đồng Phong lắc đầu, thầm nghĩ không cứu được.
 
Đồng thời trái tim cũng hạ xuống phân nửa.
 
Lúc mới gặp, ông đã cảm thấy tướng mạo người này quá tốt, thân là nam tử lại có một đôi mắt đào hoa, đa phần là tai họa, nhưng cháu gái của ông cũng không kém, hai người đứng chung một chỗ còn cực kỳ xứng đôi, so với cảnh đẹp còn vui mắt hơn nên ông đã nghĩ nhìn xem rồi nói sau.
 
Có túi da* xuất sắc như vậy, còn nguyện ý ở rể, cho dù là cháu gái ông có tiền cũng đáng ngại, chỉ cần người này thành thật, ngoan ngoãn, thích thì nuôi dưỡng.
Túi da*: ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
 
Không ngờ hắn ta trả lời nhiều như vậy, nhưng không đề cập đến tiền bạc.
 
Hơn nữa từ trong lời nói của hắn có thể biết Mộc Tình Tiêu đã từng cứu hắn, nếu bởi vì ân cứu mạng mà lấy thân hứa hẹn thì cũng không có gì ngạc nhiên, huống chi điều này cũng nói rõ, tiểu tử này có ơn tất báo, là người có lương tâm.
 
......
 
Trong thính đường.
 
Vốn chỉ là bàn ăn của ba người, cùng một lúc hai người rời đi, đợi một lúc, Mộc Tình Tiêu cảm thấy có chút buồn chán, nói chuyện với Văn bá đứng bên cạnh.
 
Văn bá đi theo cữu cữu hơn mười năm, chuyện ông biết tất nhiên không ít.
 
Nàng nhớ tới việc cữu cữu giấu nàng, cộng với những gì nàng biết được từ Vương phu nhân, nàng càng khẳng định cữu cữu đang âm thầm dò xét, thậm chí còn không biết xâm nhập đến trình độ nào.
 
Lúc trước nàng đã đoán người đứng sau màn không đơn giản, đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến cữu cữu giữ kín như bưng với nàng, cữu cữu sợ nàng liên lụy vào, có thể sẽ gặp phải bất trắc.
 
Nghĩ đến những chuyện này, tâm tư Mộc Tình Tiêu có chút khó nói thành lời, nếu nàng vẫn bị lừa gạt, có khi còn bình yên buông xuống, chỉ coi như năm năm trước là ngoài ý muốn, nhưng mà nàng đã biết cái gì cũng không có khả năng bỏ qua, cho dù việc này mạo hiểm, cũng phải là nàng mạo hiểm, nàng mới là người thân thiết nhất của phụ mẫu.
 
Nàng có nên tìm cơ hội nói rõ ràng với cữu cữu hay không?
 
Nàng vẫn còn do dự.
 
"Văn bá, trong thư cữu cữu nói, mùng mười phải đi xa một chuyến, là đi đâu vậy?" Mộc Tình Tiêu ra vẻ lơ đãng hỏi, gia nghiệp Thẩm gia rộng lớn, cữu cữu đi xa là chuyện thường xuyên.
 

Văn bá không chút do dự, thong dong thản nhiên đáp: "Chuyến đi này của gia chủ là đến đất Thục.”
 
Mộc Tình Tiêu lại nói: "Con nhớ rõ lúc còn nhỏ, phụ mẫu con cũng dẫn con ra khỏi Ninh Châu, nhưng đất Thục thì chưa đến bao giờ, về sau còn một mình con càng không dám đi quá xa, gần đây việc làm ăn ở Ninh Châu đã ổn định, không cần con phải quan tâm quá nhiều, mà con và cữu cữu mấy năm nay ở chung quá ngắn, nếu con cầu cữu cữu cho con đi cùng, cữu cữu hẳn là sẽ đồng ý đi, Văn bá người nói có được không?”
 
Văn Bá dừng một chút, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lại lập tức che dấu đi, châm chước nói: "Đất Thục sông núi hiểm trở như vậy, gian nan đi lại khó khăn, sợ là gia chủ không nỡ mang tiểu thư đi cùng.”
 
Mộc Tình Tiêu không bỏ qua vài phần khác thường kia, trong lòng hơi trầm xuống, lại ra vẻ thoải mái nói: "Nhưng con cũng nghe nói, đất Thục tuy khó đi, nhưng kỳ quan cũng nhiều, đời người ngắn ngủi, rõ ràng có cơ hội đi một chuyến lại bởi vì sợ không chịu nổi khổ mà an phận ở một góc, con tất nhiên sẽ ôm tiếc.”
 
Văn bá không cách nào phản bác, chỉ đành cười khổ.
 
Chuyến đi này của gia chủ cũng không phải là đi đất Thục, mà là Thượng Kinh, nhưng điều này không thể nói được.
 
Thượng Kinh tuy phồn hoa, nhưng Thẩm gia không gần quyền quý, việc làm ăn cũng gần như không nhúng tay vào khu vực đó, cho dù có làm thì cũng kín tiếng, nếu thành thật nói gia chủ đi thượng kinh, nhất định sẽ khiến cho tiểu thư nghi hoặc, hỏi càng nhiều càng dễ lộ ra.
 
Không nghĩ tới mặc dù nói đi đến đất Thục, tiểu thư cũng đưa ra một vấn đề nan giải.
 
Ông cũng thương tiếc tiểu thư một thân một mình, nếu gia chủ thật sự đi Thục, nàng muốn đi, ông cũng sẽ hỗ trợ khuyên gia chủ dẫn nàng đi, về phần đường xá xa xôi khó đi, với điều kiện này của Thẩm gia, há có thể để cho nàng trên đường chịu ủy khuất?
 
Đáng tiếc không phải, vấn đề nan giải như vậy vẫn phải để gia chủ tự mình giải quyết.
 
Lại qua không lâu, Thẩm Đồng Phong và Cố Diễn rốt cục đồng loạt trở về.
 
Mộc Tình Tiêu nhìn về phía bọn họ, cữu cữu trông có vẻ hào hứng, giấu cũng không giấu được, mà Cố Diễn, có lẽ là ở bên ngoài thổi gió lạnh, vết đỏ trên mặt bởi vì uống rượu đã nhạt đi, thoạt nhìn lãnh đạm tựa băng tuyết.
 
Cố Diễn vừa tiến vào lập tức đi thẳng đến bên cạnh Mộc Tình Tiêu ngồi xuống, nghiêng mặt nhớp nhúa nhìn nàng: "Ta đã trở về, do cữu cữu luôn hỏi ta nên ta mới chậm một chút, để nàng chờ lâu.” Băng tuyết trong nháy mắt hòa tan.
 
Mộc Tình Tiêu không nhịn được cười, xem ra chỉ có hơi men trên mặt tiểu ngu ngốc này tan đi, trong đầu còn chưa có.
 
Mộc Tình Tiêu rót cho hắn một ly trà có mật ong, ôn nhu nói: "Uống cái này đi.”
 
"Ừm." Cố Diễn lên tiếng, bưng chén trà lên uống cạn.
 
Lúc này người hầu lại mang tới một số món ăn nóng hổi, ​​khác hẳn với phong cách vừa rồi, hai người vừa rồi cũng không ăn nhiều, vừa vặn ăn một ít.
 
Cố Diễn say, nhưng ăn uống từ tốn, yên tĩnh lại nhu thuận, cũng không cần người quan tâm.
 
Mộc Tình Tiêu lúc này mới rảnh hỏi cữu cữu: "Cữu cữu đi ra ngoài một chuyến trở về thoạt nhìn còn vui vẻ hơn ban đầu, cữu hỏi huynh ấy những gì vậy?”
 
Thẩm Đồng Phong hồi tưởng lại lời Cố Diễn nói, cảm thấy lấy da mặt mình, thật sự không có biện pháp kể lại trước mặt cháu gái, chỉ đành nói: "Đây là bí mật giữa nam nhân, bất quá, ta đồng ý để tiểu tử này gọi ta là cữu cữu!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc