CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

Sau Mộc Tình Tiêu dẫn người đi ra từ khố phòng, nhìn thấy đám người Ngọc Lục đang chờ ở trong đình viện.
 
Lúc này cách chuyện ở Thần Nhạc Sơn đã qua ba bốn ngày.
 
Trong dự đoán của nàng, Sở vương ngày đó nên được thủ hạ của hắn cứu đi, nhưng hầu như tất cả các thị vệ Sở vương mang đều chết trên núi, biến cố như vậy cũng là nguyên nhân nàng lo lắng.

 
Không ai cứu Sở vương đi, vết thương kéo dài càng lâu, đối với nàng mà nói là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu, nhưng nếu cuối cùng Sở vương được cứu, phát hiện những hộ vệ ưu tú của hắn gần như bị quét sạch, hơn nữa đám đứng đầu trên núi lại chỉ là một đám ô hợp tùy hắn khống chế, hắn không thể không nghĩ tới có âm mưu phía sau, điều này chỉ mang đến phiền phức cho nàng.
 
Thời gian ba bốn ngày cũng đủ để người của dịch trạm phát hiện có gì đó không ổn, bọn Ngọc Lục trở về, chắc là có kết quả.
 
Tạm thời nàng kiềm chế điểm nghi vấn của khố phòng, gọi mấy người tới hỏi: "Chuyện trên núi Thần Nhạc đã ổn thỏa rồi sao?”
 
"Vâng," Ngự Lục bẩm báo: "Người trong Thần Nhạc Trại đã được sắp xếp rời đi từ vài ngày trước, chỉ còn lại Sở vương và mấy hộ vệ bị nhốt, hôm nay thủ hạ Sở vương ở lại dịch trạm phát hiện không đúng đã tìm lên Thần Nhạc Sơn và cứu Sở vương ra ngoài, chúng ta âm thầm theo dõi họ trở lại dịch trạm, phát hiện bọn họ lập tức thu dọn hành lý, mới vừa rồi đã vội vàng đi phà, hẳn là muốn trở về Thượng Kinh.”
 
Lại cứ như vậy trở về Thượng Kinh?
 
Mộc Tình Tiêu từ khi sống lại đã vì né tránh Sở vương mà trù tính nhưng nàng không nghĩ tới sự việc sẽ kết thúc dễ dàng như vậy, thậm chí nàng còn xem như báo thù.
 
Trong lòng nàng buông lỏng, đồng thời cũng nghi hoặc vạn phần.
 

Ngự Lục cố gắng giúp điện hạ nhà mình lách qua kẽ hở: "Có lẽ là có việc gấp phải đi Thượng Kinh, Mộc tiểu thư không cần quá lo lắng, cho dù hắn ở lại Ninh Châu truy cứu việc này, tuy rằng phiền toái nhưng chúng ta cũng không phải không có kế sách ứng phó, hiện giờ hắn vội vàng trở về Thượng Kinh, ngày sau muốn truy cứu lại cũng càng khó khăn hơn.”
 
"Nói cũng có đạo lý, " Mộc Tình Tiêu bị hắn thuyết phục, không rối rắm việc này nữa: "Nếu sự tình đã giải quyết thuận lợi, các ngươi theo Thanh Đại đi nhận thù lao đi.”
 
"Mộc tiểu thư, thời gian làm việc mới qua một nửa..."
 
Mộc Tình Tiêu không thèm để ý nói: "Chuyện này không quan trọng, ta thuê các ngươi vốn chỉ vì chuyện này, những chuyện còn lại ta có các ngươi cũng không có tác dụng gì.”

 
Tuy nhiên, nếu mấy người này là người của Cố Diễn, có lẽ muốn giữ lại bên cạnh Cố Diễn.
 
Nghĩ đến đây, nàng lại nói: "Nếu muốn các ngươi có thể ở lại chờ thời gian làm việc kết thúc cũng được, là ta đã hứa với các ngươi, nhưng mà thù lao có thể cầm trước.”
 
Ngự Lục và những người còn lại không nghĩ tới Mộc Tình Tiêu dễ nói chuyện như vậy, không có việc gì làm cũng cho phép bọn họ lưu lại, còn sớm cho thù lao hậu hĩnh, càng đừng nói đến mấy ngày nay đối với bọn họ mà nói rất thoải mái, tốt hơn nhiều so với nhiệm vụ đao kiếm đổ máu thường ngày.
 
Bọn họ nhao nhao thụ sủng nhược kinh nói cảm tạ, đi theo Thanh Đại.
 
Mộc Tình Tiêu ngồi tại chỗ, yên lặng suy tư cách xử lý điểm đáng ngờ phát hiện trong khố phòng như thế nào.
 
Nàng nghi ngờ Cố Diễn, nhưng dù sao nàng và hắn cũng đã là hôn thê của nhau, nếu trực tiếp bày tỏ nghi ngờ rồi đi chất vất, bất luận là hiểu lầm hay không cũng khó tránh khỏi náo loạn đến nỗi hai người cùng không thoải mái.
 
Suy nghĩ một chút, nàng bảo Lục La phân phó xuống để cho tất cả nha hoàn sai vặt của Thư Thấm Đường giúp nàng tìm một phong thư năm xưa.
 
Đồ đạc bị mất trong ngăn kéo bí mật hẳn là ở dạng giấy, nhưng không có khả năng là kiểu giống khế ước đất đai đặt trong hộp gỗ, bởi vì khế ước đất đai không bị mất chứng tỏ người trộm đồ không phải vì tiền tài mà là vì nội dung trên giấy, rất có thể là một bức thư hoặc thứ gì đó tương tự, nàng phân phó người đi tìm cũng phải nói cụ thể một chút.
 
Nhưng mà nàng cũng không hy vọng bọn họ có thể thật sự tìm được thứ gì đó, nàng chỉ muốn làm ầm ĩ chuyện này lên thôi.
 
Mặt trời nghiêng về phía tây, hoàng hôn đang gần đến.
 
Khi Cố Diễn cầm sổ sách đã xử lý xong tới, mười mấy người hầu trong Thư Thấm Đường đang hăng say tìm thư từ cũ mà tiểu thư nói.
 
Hắn và Mộc Tình Tiêu đi vào thư phòng, lại thấy thư phòng cũng bị lục soát, không khỏi hỏi: "Đây là làm sao vậy, nàng đánh mất đồ quan trọng gì sao?”
 
Mộc Tình Tiêu nói: "Hôm nay ta đi xem lại những di vật của phụ mẫu, phát hiện thiếu một phong thư.” Sau khi nói xong, nàng lặng lẽ chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt Cố Diễn.
 
Cố Diễn sững người một lúc, vẻ mặt bình tĩnh, dường như có một chút kinh ngạc, sau đó là nghi ngờ.

 
Điều hắn kinh ngạc chính là Mộc Tình Tiêu thế nhưng biết về sự tồn tại của mật cáo kia?
 
Nhưng nếu nàng mở ra xem qua nhất định phải biết cái chết của phụ mẫu nàng có liên quan đến Liêu Vương và Nguyên Chấn Giang, cũng sẽ không cố chấp đi hỏi Mộc Nhị gia, hơn nữa chuyện trong mật báo cực kỳ bất lợi với Liêu Vương, lấy tâm tư nàng muốn báo thù, đã sớm nghĩ biện pháp tung mật cáo này ra ngoài.
 
Hắn hỏi: "Nếu nàng đang tìm một bức thư, nàng có biết trong thư này có gì không?”
 
Mộc Tình Tiêu cảm thấy hắn thật sự không dễ thăm dò, thoáng cái đã hỏi đến điểm quan trọng, nàng thành thật nói: "Ta không biết, ta chưa từng mở ra xem, nhưng dù sao đó cũng là di vật của phụ mẫu ta, sau trận hỏa hoạn năm đó, đồ đạc còn lại rất ít, mỗi một thứ đều rất quan trọng.”
 
Dù sao nếu người trộm thư thật sự là hắn, nàng chỉ cần cho hắn biết chuyện đã bại lộ, sau đó khơi dậy sự áy náy của hắn rồi chờ hắn chủ động nói cho nàng biết là được.
 
Cố Diễn đang do dự, vốn dĩ hắn định chờ phần mật báo kia được công bố rộng rãi trong thiên hạ mới nói chân tướng cho nàng biết, hơn nữa hắn sẽ phải mất một khoảng thời gian để nhờ người giúp đỡ điều tra chuyện của năm năm trước, lúc này hắn cũng không hoàn toàn biết rõ.
 
Hắn cũng nhìn ra Mộc Tình Tiêu kỳ thật đang hoài nghi hắn, lúc trước Niệm Cửu bị bắt đã để lại mối nguy tiềm ẩn.
 
Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: "Nếu nàng biết phong thư kia rất quan trọng vì sao không mở ra xem qua, nói không chừng nội dung bên trong có liên quan đến vụ án của phụ mẫu nàng.”
 
Đôi mắt của Mộc Tình Tiêu đột nhiên lóe lên, lúng ta lúng túng trả lời: "… Ta sợ rằng ta sẽ buồn khi nhìn thấy nó.”
 
Cố Diễn nhíu mày, rất muốn nói lúc nàng bị ám ảnh bởi việc truy tìm chân tướng vụ án cũ, cũng không phải như thế này.
 
Hóa ra nàng không chỉ nghi ngờ hắn, mà còn muốn lừa dối hắn.
 
Quanh co lòng vòng như thế, nói cho cùng vẫn là bởi vì để ý hắn, nếu kẻ tình nghi là người khác, chỉ bằng việc này có liên quan đến phụ mẫu nàng, nàng nhất định sẽ không quan tâm mà trực tiếp vạch trần.
 
Trái tim trong nháy mắt mềm nhũn triệt để.
 

Nghĩ đến có người xung quanh, hắn khẽ vuốt v e mái tóc của nàng, nói một cách ẩn ý: "Chuyện này quá lớn, ta vẫn cảm thấy còn chưa đến lúc để nàng biết.”
 
Mộc Tình Tiêu nhất thời sững sờ, một hồi lâu sau nàng mới ý thức được Cố Diễn đang nói cái gì, vành mắt lập tức đỏ lên, vừa ủy khuất vừa tức giận ngẩng đầu trừng hắn: "Sao huynh lại giống cữu cữu như vậy, sao hai người lại đều như thế?!”
 
Cố Diễn nhất thời kinh ngạc, lập tức luống cuống tay chân ôm nàng vào lòng, lại không biết nói gì an ủi, chỉ nói: "Thực xin lỗi.”
 
"Ta biết rồi cũng sẽ không gây họa, ta tưởng rằng chỉ có cữu cữu coi ta như một đứa trẻ, chẳng lẽ huynh cũng cảm thấy ta sẽ không hiểu chuyện sao..." Mộc Tình Tiêu nắm lấy cổ áo hắn, rầu rĩ nói, "Người chết là phụ mẫu của ta, dựa vào cái gì phải giữ bí mật với ta, cho dù... Cho dù ta cái gì cũng không làm được, nhưng không phải hậu quả khi biết chân tướng ta cũng không gánh nổi..."
 
Cố Diễn lặng lẽ ra hiệu cho những người tìm kiếm trong thư phòng lui ra ngoài, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài, nói: "Ta cũng không nghĩ như vậy, nàng tức giận thì thôi, cũng đừng nói oan cho ta.”
 
Mộc Tình Tiêu vẫn không ngẩng đầu, buồn bực nói: "Tiếp tục.”
 
"Ta vốn đã nghĩ chờ qua một thời gian khi có kết quả sẽ nói cho nàng biết, phong thư kia là một phong mật cáo, người bị tố cáo chính là Liêu Vương, phụ mẫu nàng năm đó có lẽ là vì chuyện này mà bị phe của Liêu Vương diệt khẩu, gần đây ta đã tung nội dung trong đó ra ngoài, toàn bộ chuyện năm năm trước cũng sẽ phải điều tra ra, nàng chờ một chút có được hay không, đến lúc đó... Ta sẽ nói với nàng mọi thứ.”
 
Hy vọng đến lúc đó nàng có thể nể tình chân tướng mà tha thứ cho hắn vì đã lừa dối nàng ở một số khía cạnh.
 
Cố Diễn yên lặng tính toán nhưng Mộc Tình Tiêu không nhận ra điều đó, nàng âm thầm suy đoán những lời hắn nói.
 
Liêu vương lập công lớn được truyền tụng rộng rãi, hiện giờ mặc dù bị triệu về triều nhưng địa vị cũng là dưới một người trên vạn người, nàng thế nào cũng không nghĩ tới cái chết của phụ mẫu mình lại có liên quan đến vị thân vương trước nay được người người tung hô này, hơn nữa nếu đã có người mật báo, Liêu Vương lại để ý như thế, nhất định là kẻ trộm chột dạ... Phụ mẫu rốt cuộc đã bị liên lụy vào như thế nào.
 
Mộc Tình Tiêu âm thầm tiêu hóa sự khiếp sợ và hoang mang trong lòng, nhịn một lúc lâu vẫn là tùy hứng ngẩng đầu hỏi: "Huynh rốt cuộc là ai, có liên quan gì đến những chuyện này?”
 
Cố Diễn cúi đầu thấy khóe mắt nàng còn hơi đỏ, biết nàng đã điều chỉnh xong nhưng chưa hoàn toàn ổn nên cố ý không nghe lời hắn, trút giận với hắn.
 
Hắn nghiêm trang nói: "Ta là vị hôn phu của nàng, việc này có quan hệ với nàng, cũng có quan hệ với ta.”
 
Nói xong cánh tay bị vặn một cái, Mộc Tình Tiêu trừng mắt nhìn hắn nói: "Giảo hoạt! ”
 
-
 
Thời gian đã qua chính là thời điểm đêm khuya nhất.
 
Một bóng đen từ phía đông Mộc phủ bay mái hiên đi vào vách tường, trực tiếp lắc mình tiến vào Xuân Hòa Đường.

 
Trong bóng tối, Cố Diễn bỗng nhiên mở mắt ra, chăm chú lắng nghe một lúc rồi ngồi xuống.
 
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Lục huynh, sao huynh đột nhiên đến đây, ta còn tưởng là kẻ trộm!”
 
“Đừng nói giỡn nữa, điện hạ ở đâu, ta có chuyện gấp tìm ngài!”
 
Đám ảnh vệ nhất thời không dám ngăn, để hắn đi vào.
 
Cố Diễn vừa đứng dậy, chỉ thấy Lục Kiền xông vào, vừa hành lễ vừa vội vàng nói: "Điện hạ, bệ hạ đột nhiên lâm bệnh nặng, Liêu Vương dị động, trong triều rung chuyển, cầu xin ngài lập tức xuất phát trở về chủ trì đại cục!”
 
Trong nháy mắt, Cố Diễn đã nghĩ đến điều đó.
 
Hắn không nghĩ tới người này lại xảy ra chuyện sớm như vậy, lúc này trong đầu hắn hiện lên rất nhiều tình tiết của giấc mơ tiên tri, hắn biết Lục Kiền tuyệt đối không phải vì để hắn hồi kinh mà lừa gạt hắn.
 
Nhưng Mộc Tình Tiêu làm sao bây giờ?
 
Sau khi hắn trở về kinh, nếu muốn đối phó với Liêu Vương tất phải công khai phần mật cáo kia trước mặt mọi người, Liêu Vương cũng sẽ phản ứng lại, trận đại hỏa năm đó tuy rằng đốt sạch rất nhiều thứ, nhưng không ảnh hưởng đến phần chứng cớ mấu chốt này, Liêu Vương có thể hay không chó gấp nhảy tường sai người gây phiền toái cho Mộc Tình Tiêu.
 
Thấy Cố Diễn nhất thời không trả lời, Lục Kiền quỳ xuống dập đầu, khổ sở cầu xin: "Điện hạ, lúc này người tuyệt đối không thể tùy hứng nữa, nếu người không trở về, phái Thanh Lưu trong triều sợ là không giữ được, người cũng đã xem qua phần mật báo kia, chẳng lẽ người nguyện ý nhìn một kẻ đại ác như Liêu Vương, nắm trong tay hoàng triều này sao?”
 
Cố Diễn hít sâu một hơi, nói: "Bổn vương trở về có thể, nhưng Ngự Lục Ngự Thất Ngự Bát Ngự Cửu Ngự Thập, các ngươi đều phải lưu lại nơi này, nếu nàng có nửa điểm sơ suất, hoàng triều này như thế nào cũng không có quan hệ gì với ta.”
 
Mấy ảnh vệ nhất thời phản ứng không kịp, nhưng đây là lần đầu tiên điện hạ triệu tập tất cả mọi người, trịnh trọng như thế.
 
Trong lòng Lục Kiền sốt ruột, chỉ cần Thần Vương điện hạ nguyện ý hồi kinh, những thứ khác đều không quan trọng, huống hồ hắn biết phần mật cáo kia có quan hệ với Mộc gia, cho nên hắn đương nhiên hiểu tâm tư của Điện hạ, không khỏi nói: "Mấy người các ngươi còn do dự cái gì, điện hạ hồi kinh, Ngự Ảnh ty cũng không phải không có người, các ngươi ở đây bảo vệ tốt Mộc tiểu thư, cũng làm cho điện hạ không cần phải lo lắng.”
 
Mấy ảnh vệ nhất thời thông suốt, đồng thanh đáp: "Vâng!”
 
Cố Diễn lại lấy ra lệnh bài từ trong ngực, ném cho Ngự Lục, nói: "Cái này ngươi cầm lấy... Hoặc đưa nó cho nàng.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc