CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

Bây giờ còn chưa quá giờ Tuất*, vẫn còn quá sớm để nghỉ ngơi, xung quanh vẫn luôn có người hầu tới đi lui bận rộn.
*Về thời gian thì giờ Tuất tương ứng với khoảng thời gian từ 19:00 tới 21:00.
 
Mộc Tình Tiêu và Nhị phu nhân nói chuyện suốt quãng đường trở lại Thư Thấm Đường.
 

Ban ngày Nhị phu nhân đề nghị cùng nàng đi Ngọc Bảo Các, bị nàng từ chối đến buổi tối, khi Đại Thành trở nên phồn vinh, văn hóa cũng trở nên cởi mở hơn, ban đêm cũng không có giờ giới nghiêm, có đôi khi còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.
 
Mộc Tình Tiêu trước mắt đang rảnh rỗi, vì vậy nàng thuận miệng hỏi: "Nhị thẩm, thẩm còn muốn cùng chất nữ đến Ngọc Bảo Các một chuyển không?”
 
Nhị phu nhân lúc này nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện đó, huống chi bảo bối thích hợp nhất đã bị người ta mua đi, còn không bằng chọn từ khố phòng của mình, vì thế khéo léo từ chối.
 
Trong lòng chứa đựng nghi hoặc, Nhị phu nhân đột nhiên nhớ tới người trước đó sắp xếp ở Thư Thấm Đường.
 
Trước đây Mộc Tình Tiêu vẫn rất nhu thuận nghe lời, lại thường xuyên đi lại với Cảnh Minh Đường, nên căn bản không cần dùng kẻ để mắt tới, hiện tại có thể lợi dụng một phen.
 
Nhị phu nhân nói: "Từ trước đến nay đều là con đến Cảnh Minh Đường nhiều, Nhị thẩm hình như đã lâu không nếm qua nước trà của con, có thể mời Nhị thẩm vào ngồi một chút hay không?”
 
"Nhị thẩm khách khí, tự nhiên có thể." Mộc Tình Tiêu nói xong, dẫn Nhị phu nhân đến chính đường, đồng thời phân phó nha hoàn pha trà.
 
Một lát sau, nha hoàn Minh Sương phụ trách pha trà đến trước mặt Nhị phu nhân, sau khi pha trà xong thì đứng ở một bên.

 
Nhị phu nhân ra vẻ nhàn nhã, hơi nhấp một ngụm trà, khen ngợi một phen, nhưng khi đặt chén trà xuống lại không cẩn thận lắc chén trà, làm đổ vài giọt lên bàn.
 
Minh Sương hơi sững sờ, mới tiến lên lấy khăn tay lau sạch vết nước.
 
"Nhị thẩm, thẩm không bị bỏng chứ?" Mộc Tình Tiêu quan tâm nói.
 
"Không có việc gì, ta lớn tuổi rồi, tay có hơi loạng choạng." Nhị phu nhân thuận miệng đáp, lập tức nhớ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi, "Hôm nay Tiêu Tiêu gặp qua biểu ca ở Cảnh Minh Đường, nói cho nhị thẩm nghe một chút, con cảm thấy hắn như thế nào?”
 
Mộc Tình Tiêu trầm mặc một lúc, giọng điệu bình tĩnh nói: "Biểu ca đương nhiên là tài hoa mỹ mạo.”

 
"Nhưng sao nhị thẩm lại cảm thấy hình như con quá lãnh đạm với hắn, đã có hiểu lầm gì sao?"
 
"Con và biểu ca lần đầu gặp mặt, đương nhiên không thân thiếtquen thuộc, Nhị thẩm không cần suy nghĩ nhiều." Mộc Tình Tiêu nói, "Nhưng mà lúc chạng vạng con có tình cờ gặp biểu ca ở trong phủ, nghe hắn nói, Nhị thẩm có ý hứa gả con cho hắn, chuyện là thật sao?”
 
Nhị phu nhân không ngờhĩ tới, Mộc Tình Tiêu lạisẽ phát hiện ra sớm như vậy, nhưng đây là một hôn sự tốt đối với Mộc Tình Tiêu, nên không cần che giấu làm gì.
 
Bà cười nói: "Đứa nhỏ Văn Sách này rất có tiền đồ, lại là người nhà mình, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, con xem, Nhị thẩm đối xử với con tốt như thế nào.”
 
"Lòng tốt của nhị thẩm… chất nữ rất cảm kích." Trên mặt Mộc Tình Tiêu lại không có chút cảm động nào, nhưng lại có một tia khó nắm bắt, nàng uống một ngụm trà, chậm rãi nói, "Nhưng chất nữ cũng không có ý định lập gia đình.”
 
Nhị phu nhân nghe vậy cau mày lại, trong lòng lập tức có loại cảm giác bị vượt ra khỏi tầm kiểm soát, khiến người ta rất khó chịu, bà thậm chí còn không thèm che giấu tâm tư của mình, lúc này lớn tiếng hỏi: "Con đang nói cái gì vậy?”
 
Mộc Tình Tiêu hơi giật mình, vẻ mặt sợ hãi.
 
Nhị phu nhân âm thầm hít một hơi thật sâu, lông mày lại không dãn ra, bày ra dáng vẻ uy nghiêm của trưởng bối, nói: "Nào có cô nương nào không lập gia đình, huống hồ con đã đến tuổi kết hôn, chớ có nói đùa như vậy với Nhị thẩm.”
 
Rõ ràng mấy ngày trước bà có nhắc tới, muốn tìm một phu gia cho nàng, nàng còn vui vẻ mà cảm kích, hiện tại bà vì nàng mà cẩn thận lựa chọn, chọn một phu quân tốt như vậy, nàng lại nói không có ý định lập gia đình?
 
Đối mặt với những lời cay nghiệt của Nhị phu nhân, Mộc Tình Tiêu hơi co rúm lại, trên mặt lộ ra vài phần buồn bã, giọng điệu thương cảm nói: "Chất nữ vốn muốn lập gia đình, nhưng gần đây đột nhiên mơ thấy phụ mẫu đã khuất, dặn dò con phải giữ gìn gia nghiệp cho tốt, nếu đã không huynh không đệ, nên kén rể, để đảm bảo có người nối dõi, nếu không chính là bất hiếu.”
 
Hai chữ "bất hiếu" là đại kỵ của con cái khi làm người, Nhị phu nhân cả kinh, nhất thời không thể phản bác, suy nghĩ một chút nói: "Vậy con phải biết rõ, nếu là kén rể thì có thể sẽ không tìm được người tốt như Văn Sách đâu, những nam tử có tiền đồ có hoài bão kia, ai nguyện ý ở rể chứ, chẳng lẽ con muốn con cháu đời đời theo buôn bán sao?”
 
"Nhưng mà..." Theo thương có cái gì không tốt, cả đời không lo cơm ăn áo mặc, sống cũng tự tại, vì sao lại phải bước vào trong quyền quý, bị người chèn ép.
 
Nhưng mà lời phản bác không thể nói ra miệng, Nhị phu nhân nóng lòng thuyết phục Mộc Tình Tiêu, cắt ngang lời nàng.
 
"Tổ tiên Mộc gia chúng ta từng là quan to quyền quý, mặc dù đã có lúc sa sút, nhưng chưa bao giờ từ bỏ việc đi lên, nhị thúc con hiện tại đường làm quan đang rộng mở, làm đến đâu tốt đến đó, có Nhị thẩm giúp con thu xếp, ngày sau con hoàn toàn có thể làm phu nhân quan gia, hơn nữa," Nhị phu nhân dừng một chút, ý tứ sâu xa nói: "Chỉ cần con không nghĩ nhiều, vậy cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
 
Mộc Tình Tiêu không nói một lời, nhưng không thể không nhớ tới chuyện kiếp trước, trong lòng dâng lên cảm giác hít thở không thông.
 
Cho nên nhị phòng bọn họ vì để leo lên trên, lợi dụng nàng hầu như không còn gì, mặc kệ sự sống chết của nàng sao?

 
Hiện tại Nhị thẩm có thể vì tư lợi của mình mà đẩy nàng cho Tần Văn Sách, qua một thời gian ngắn, Nhị thúc sẽ vì lợi ích lớn hơn, bán nàng cho một thứ không bằng cầm thú.
 
So sánh hai bên, Tần Văn Sách không tính là cái gì cả.
 
Mộc Tình Tiêu nhất thời có chút phiền lòng buồn bực, lười ứng phó, nói: "Nhị Thẩm cho con chút thời gian, qua tháng nữa rồi nói sau.”
 
"Vậy con tự mình suy nghĩ cho kỹ." Nhị phu nhân thở dài, lưu lại một câu, đứng dậy đi ra ngoài.
 
-
 
Khi màn đêm buông xuống, Mộc phủ trở nên yên lặng, trong bóng đêm chỉ còn sót lại một ít đèn chiếu đường.
 
Minh Sương thừa dịp không có người chú ý, lặng lẽ đi ra khỏi Thư Thấm Đường, chạy tới Cảnh Minh Đường.
 
Đại nha hoàn Đông Lan bên cạnh Nhị phu nhân vừa nhìn thấy nàng lập tức dẫn nàng đi gặp Nhị phu nhân.
 
Cửa gỗ vừa mở ra, trong đêm yên tĩnh phát ra thanh âm rõ ràng, Nhị phu nhân nghe tiếng ngước mắt, Minh Sương đi theo phía sau Đông Lan, vừa tiến vào đã ngoan ngoãn hành lễ vấn an bà.
 
"Nhị phu nhân gọi nô tỳ tới đây, là có gì muốn phân phó sao?"
 
"Có một số việc muốn hỏi ngươi," Nhị phu nhân nói: "Đại tiểu thư mấy ngày gần đây, nàng có gì khác biệt so với thường ngày, nhất là hai ngày nay.”
 
Minh Sương nhất thời không đoán được Nhị phu nhân muốn nghe cái gì, hồi tưởng lại cảnh tượng hai ngày nay, cẩn thận hồi đáp: "Nô tỳ không phải nha hoàn thân cận của Đại tiểu thư, cũng không biết quá nhiều, hôm qua Đại tiểu thư đến Cảnh Minh Đường, vốn dĩ nghe nói buổi tối sẽ không trở về, không biết vì sao lại quay lại, sau đó hình như nửa đêm xảy ra náo động gì đó, cái này có lẽ chỉ có Thanh Đại và Lục La biết, ngày hôm sau... Nô tỳ nhìn thấy một đứa nhỏ mười tuổi kỳ lạ quét dọn ở trong viện, nghe nói là làm sai chuyện bị phạt, sau đó, còn có một công tử bị mù, đại tiểu thư mời hắn vào phòng ngồi không lâu, sau đó hắn dẫn đứa nhỏ kia đi, sau đó... Như thường lệ.”
 
Nhị phu nhân vừa mới đi qua Xuân Hòa Đường, nhưng bà có thể đoán được, những gì Mộc Tình Tiêu thấy chính là hai vị khách ở Xuân Hòa Đường kia, chẳng qua chỉ là hai người ngoài mà thôi, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến thái độ của Mộc Tình Tiêu đối với bà.
 
Vậy cũng chỉ còn lại một chuyện, đêm qua Mộc Tình Tiêu vốn muốn ở lại Cảnh Minh Đường, lại đột nhiên thay đổi chủ ý trở về.
 

Nhị phu nhân trầm tư, cẩn thận nghĩ đến chuyện hôm qua Mộc Tình Tiêu ở Cảnh Minh Đường.
 
Bà nhớ rõ Mộc Tình Tiêu đến từ trưa, còn ngủ một giấc vào buổi chiều ở Cảnh Minh Đường, chỉ là thời gian ngủ hơi dài, buổi tối sau khi Nhị gia trở về, nàng mặt ủ mày chau, sau khi dùng xong bữa tối, Nhị gia tìm nàng đến thư phòng nói chuyện, sau đó trở về Thư Thấm Đường.
 
Nhị phu nhân liên tưởng đến giấc mộng vừa rồi Mộc Tình Tiêu nói với bà, phỏng đoán có lẽ chính là buổi chiều hôm qua mơ thấy giấc mộng này, ảnh hưởng đến nàng.
 
Nha đầu này, chỉ là một giấc mộng mà thôi, lại để ý như vậy.
 
Nhị phu nhân có chút đau đầu xoa xoa lông mày, nói với Minh Sương: "Từ nay về sau, ngươi phải để ý Đại tiểu thư nhiều hơn cho ta, trong khoảng thời gian này, có chuyện gì cũng phải bẩm báo với ta.”
 
"Vâng." Minh Sương không biết vì sao Nhị phu nhân lại đột nhiên hành động như thế, nàng cũng không dám hỏi nhiều, nơm nớp lo sợ đáp.
 
Loại công việc này nếu bị phát hiện, sẽ khiến cả hai bên không hài lòng.
 
"Ngươi yên tâm, nếu ngươi có thể lấy được tin tức hữu dụng, sẽ không thể thiếu chỗ tốt." Nhị phu nhân dừng một chút, nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi, "Ngươi nói đó là một công tử mù?”
 
"Vâng, nô tỳ nhìn thấy vị công tử đó từ xa, trông vẻ ốm yếu, đôi mắt bị bịt kín bởi dải băng, nhưng hắn nhìn trông rất tuấn tú, dáng người và phong thái có phút không tầm thường, dường như đại tiểu thư đối xử với hắn có chút ân cần."
 
Nhị phu nhân nghe xong thì cau mày, lại không hỏi thêm gì nữa, phất tay kêu Minh Sương lui ra.
 
Trong phòng một lần nữa trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, Nhị phu nhân không khỏi nghĩ đến mấy chuyện hôm nay, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
 
Đông Lan cung kính đứng ở một bên, nín thở im lặng.
 
Nàng ở bên cạnh Nhị phu nhân nhiều năm, trong lòng nàng biết rõ, Nhị phu nhân không phải lúc nào cũng dịu dàng hiền lành như người ngoài nhìn thấy.
 
Chén trà bỗng vỡ dưới chân, nước trà b ắn ra ướt cả giày khiến nàng sợ hãi khuỵu xuống không dám ngước lên..
 
Không khí ngưng trệ một lúc lâu, mới nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu: "Tự tay thu dọn sạch sẽ, một chút mảnh vụn cũng không được lưu lại.”
 
"Vâng." Đông Lan đã sớm thành thói quen, ngoan ngoãn đáp lời.
 
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, Mộc Nhị gia vào phòng, thấy mặt đất hỗn độn, không rõ nguyên nhân nói: "Làm sao vậy, có chuyện gì chọc cho phu nhân không vui sao?”
 
Nhị phu nhân vừa thấy hắn, tức giận nói: "Tối hôm qua rốt cuộc lão gia đã nói những gì với Tiêu Tiêu vậy?”
 
Mộc Nhị gia lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Không phải ta đã nói với phu nhân rồi sao, để cho nàng gọi cữu cữu nàng đến Ninh Châu một chuyến, chuyện khác ta tạm thời không thể nói, Tiêu Tiêu làm sao vậy, nha đầu này không phải luôn nghe lời nhất sao, vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận.”

 
“Ngoan ngoãn, hiếu thuận gì chứ?” Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Nàng muốn kén rể lão gia có biết hay không, nhiều năm như vậy Nhị phòng chúng ta coi nàng như nữ nhi mà chiếu cố, nàng lại muốn vì đại phòng kén rể!”
 
Mộc Nhị gia cũng rất ngạc nhiên, lập tức lại nói: "Hài tử không hiểu chuyện, phu nhân khuyên nhủ một chút là được rồi, Văn Sách ưu tú như vậy, để cho hắn đi dạo trước mặt Tiêu Tiêu, không chừng vài ngày nữa nàng lại muốn gả.”
 
Nhị phu nhân liếc mắt thấy dáng vẻ lỡ đễnh của hắn, trong lòng quả thật âm thầm suy tư cách nói của hắn, có lẽ có thể thử xem.
 
-
 
Đêm khuya vắng lặng, Xuân Hòa Đường cũng sớm yên tĩnh lại.
 
Cố Diễn không muốn chỗ nơi đông đúc, quản gia mang đến rất nhiều người hầu, cuối cùng chỉ để lại hai người, cộng thêm người mà Mộc Tình Tiêu sai tới, tổng cộng có bốn người.
 
Đình viện rộng lớn trông có vẻ vẫn hoang sơ như trước, nhưng cuối cùng cũng giống như một nơi mà người có thể ở.
 
Cởi áo nằm xuống, chỉ chốc lát sau hắn đã ngủ thiếp đi, lại mơ thấy một giấc mơ khá kì lạ ——
 
Mặc dù Cỗ Diễn xuất thân cao quý, nhưng lại làm việc một cách ướng bướng không theo khuôn phép, vô pháp vô thiên, ỷ vào thể chất đặc biệt của bản thân, hiểm nguy gì cũng dám mạo hiểm, tựa như không đặt tính mạng của mình ở trong lòng.
 
Trong mộng không biết hắn lại đang trúng độc gì, đang lúc độc phát, còn bị người đuổi giết, vì thế tùy ý trốn vào một biệt viện.
 
Trong biệt viện có một nữ tử, dường như bị người ta nhốt ở đây.
 
Dung mạo nàng vốn xinh đẹp, nhưng lại tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, như mất đi sức sống, chỉ cần gió thổi nhẹ qua, cả người sẽ tan biến sạch sẽ.
 
Nhưng mà một người bản thân còn đang tuyệt vọng như vậy, lại bất chấp nguy hiểm cứu hắn.
 
Hắn nằm trên giường bệnh, có nàng bên cạnh.
 
Hắn nghe thấy nàng vì không muốn bị người phát hiện mà nói dối người trông coi, ngửi được hương hoa lan thoang thoảng trên người nàng, còn nhìn thấy trên khuôn mặt tràn đầy hờ hững và tuyệt vọng của nàng, bởi vì thân thể hắn chuyển biến tốt mà toát ra chút tức giận.
 
Tức giận nổi lên bởi vì hắn, làm cho hắn cảm thấy, sống thật tốt có lẽ còn rất quan trọng.
 
Cuối cùng hắn nghĩ, mặc kệ nàng gặp phải chuyện gì, ngày sau hắn nhất định sẽ dẫn nàng thoát khỏi biển khổ này.

 


Bình luận

Truyện đang đọc