CƯỚI NHẦM THÁI TỬ

Thanh Đại nghe mấy tiểu nha hoàn nói xong lập tức đi thư phòng tìm Mộc Tình Tiêu, nói lại nguyên văn một lần.
 
Mộc Tình Tiêu nghe xong tạm thời buông chuyện trong tay xuống, trực tiếp ra khỏi viện, đi về phía Xuân Hòa Đường.
 
Nàng cũng không quá lo lắng. Mặc dù bề ngoài Cố Diễn có vẻ ôn hòa, nhưng bên trong cũng không phải mặc người khác khi dễ, huống hồ còn có người của Niệm Cửu và Ngọc Sơn Môn ở đây, đối phó với những hộ viện trống rỗng trong phủ, quả thực dư dả.

 
Điều nàng nghi hoặc chính là đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho nhị thúc nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
 
Đi tới Xuân Hòa Đường, chỉ thấy hộ vệ trong viện nằm ngổn ngang, hoặc ngồi hoặc nằm, tất cả đều có vẻ mặt suy sụp.
 
Gã sai vặt quen mắt tiến lên chào hỏi: "Đại tiểu thư tới tìm Cố công tử sao?”
 
"Chuyện gì đã xảy ra?" Mộc Tình Tiêu hỏi.
 
Gã sai vặt mồ hôi đầy đầu nói: "Vừa rồi Nhị gia và Nhị phu nhân dẫn người tới đây muốn tìm Cố công tử, không nghĩ tới mới thấy mặt, những người này đều bị mấy hắc y nhân mới tới đánh ngã, Nhị gia và Nhị phu nhân còn bị bọn họ trói áp giải đi, hiện tại hẳn là đều ở trong phòng chính.”
 
Mộc Tình Tiêu gật đầu, không khác so với nàng suy đoán là bao nhiêu, nhưng với tư cách là người ngoài, đám người Ngọc Sơn môn kia ra tay cũng quá tàn bạo và mạnh mẽ, sợ là sẽ đắc tội không nhẹ với thúc thẩm nhị phòng.
 
Cửa phòng đóng chặt, nàng giơ tay gõ vài cái.
 

Một lát sau cửa bị mở ra, Cố Diễn tự mình ra mở cửa, ngoài ý muốn thấy nàng, nói: "Sao nàng lại tới đây?”
 
"Ta nghe nói có người tìm huynh gây khó dễ, động tĩnh náo loạn rất lớn, cho nên ta tới xem huynh có chịu ủy khuất hay không." Mộc Tình Tiêu thấy trên mặt hắn ngoại trừ có một chút kinh ngạc thì không có biểu tình gì khác, nói: "Xem ra là không có.”
 
Cố Diễn cười nói: "Vậy ra nàng tới đây làm chỗ dựa cho ta.”
 
Mộc Tình Tiêu nhàn nhạt liếc hắn một cái, còn rất biết thuận cột bò lên trên?
 
Nàng đến gần trong phòng, phát hiện nơi này có không ít người, bên trái và bên phải của nội đường là phu phụ nhị phòng và người của Ngọc Sơn môn, trên mặt đất còn có hai bó dây thừng lộn xộn, cũng có chút nổi bật.
 

Không biết tại sao, Mộc Tình Tiêu phát hiện không khí có chút quái dị.
 
Nàng đầu tiên là thăm hỏi thúc thẩm nhị phòng: "Nhị thúc nhị thẩm, sao hai người lại ở đây?”
 
Vẻ mặt hai người có chút mất tự nhiên, phảng phất như muốn thả lỏng, lại bị thứ gì đó không giải thích được kiềm chế.
 
Mộc Nhị gia cười ngượng vài tiếng, nói: "Chúng ta tới đây tìm Cố... Cố công tử có việc, vừa rồi mới phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm ha ha.”
 
"Hiểu lầm gì có thể làm cho nhị thúc mang theo mười mấy hộ vệ tới, có thể nói chất nữ được không, chất nữ rất tò mò đấy?" Nếu không phải ngẫu nhiên hôm nay ở Xuân Hòa Đường có người, cũng không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nàng phải biết rõ ràng.
 
Mộc nhị gia nhất thời nghẹn lại, không biết nên nói như thế nào, vụng trộm nhìn Cố Diễn một cái, tựa hồ càng khẩn trương, lúng ta lúng túng nói không nên lời.
 
Mộc Tình Tiêu như có cảm giác, ánh mắt hơi nghi hoặc cũng hướng về Cố Diễn.
 
Cố Diễn tỏ vẻ bất đắc dĩ, hắng giọng nói: "Không biết vì sao Nhị gia đột nhiên hoài nghi vết thương trên mặt ông ấy có liên quan đến ta, lúc này mới hùng hổ tới đây muốn tìm ta tính sổ.”
 
Ánh mắt Mộc Nhị gia nhất thời lóe ra, liên tục nói: "Đều là hiểu lầm, hiểu lầm..."
 
Mộc Tình Tiêu nhíu mày, nói: "Ngày đó không phải Nhị thúc nói vết thương trên mặt thúc là nửa đêm ngất xỉu ở tiểu hoa viên bị thứ không biết tên quệt vào hay sao, sao đột nhiên lại hoài nghi người khác?”
 
Mặc dù nàng đã sớm nhìn ra, vết thương trên mặt Nhị thúc chính là đao cắt nhưng nàng vẫn hỏi như thế.
 
Mộc nhị gia bị hỏi đến da đầu tê dại, gần như mất đi năng lực tư duy, nhưng lại không thể tiết lộ dù chỉ một chút sự thật, kiên trì bịa đặt lung tung, chỉ vì giải thích cho chính hung thủ: "... Có người đột nhiên đến nói cho ta biết, đêm đó hắn đi ngang qua tiểu hoa viên, vừa vặn bắt gặp có người hành hung, nhưng ban đêm quá tối thấy không rõ khuôn mặt, chỉ thấy người nọ sau khi hành hung chạy về phía đông, phía đông cũng chỉ có hai viện tử, nhị thúc làm sao có thể hoài nghi con, đương nhiên liền... Chỉ cho rằng là Cố công tử, trong cơn tức giận nên hành động hấp tấp, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn..."
 
Dứt lời hắn nhìn Cố Diễn một cái, lại ngay sau đó nói: "Cố công tử hào hoa phong nhã như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện đen tối như thế, mấy năm nay Nhị thúc ở quan trường có chút ân oán, nhất định là có người vụng trộm vào phủ trả thù, không khéo lúc chạy trốn đi ngang qua Đông viện, mới tạo thành hiểu lầm hôm nay.”
 
Mộc Tình Tiêu nhất thời không nói, chỉ suy tư theo cách nói của hắn.
 
Kiếp trước lúc này nàng còn ở trong phủ vẫn rất thân thiết với Nhị phòng, chuyện xảy ra ở nhị phòng nàng gần như đều biết, Nhị phu nhân thậm chí còn thường xuyên phàn nàn với nàng một chút chuyện, thực ra chính là thay nhị thúc kể khổ, tỷ như việc lễ nghĩa trên quan trường đi lại có bao nhiêu hao phí, gián tiếp đòi nàng chút gì đó.
 
Nàng chưa bao giờ nghe nói qua nhị thúc kết oán với người khác ở trên quan trường, mà là khéo léo lăn lộn càng ngày càng phát triển, càng không phát sinh chuyện trả thù.

 
Biến số duy nhất của kiếp này chính là bản thân nàng, nếu đã xảy ra chuyện không nên phát sinh, chắc hẳn có liên quan đến nàng.
 
Mà nàng thì không cho người làm việc này, lại nghĩ đến mấy ngày nay nàng luôn chạy đến Nhị phòng mà không được ích gì, Cố Diễn thỉnh thoảng tỏ ra không vui, trong lòng nàng đã có suy đoán.
 
Người trong phủ phàm là gặp qua Cố Diễn đều nói hắn ôn nhuận thuần lương, phong cách quân tử, ngay cả mấy tiểu nha hoàn tưới hoa kia cũng nói hắn không có khả năng gây chuyện. Nhưng ở chung đã lâu, mặc dù nàng vẫn chưa hiểu toàn cảnh, nhưng cũng có thể nhận ra, Cố Diễn cũng không thuần khiết như vậy. Nàng không để ý nhiều, chỉ nghĩ hắn vừa có tâm với nàng, những người khác thỉnh thoảng sẽ giở trò, chuyện này không có hại gì, thậm chí còn khá thú vị.
 
Nhưng lần này trả thù Nhị thúc quả thực làm cho nàng ngoài ý muốn, mặc dù là vì nàng ra mặt, nhưng thủ đoạn và cưỡng ép giấu diếm như thế, lại khiến nàng có chút không thoải mái, nhất là giấu diếm.
 
Nàng vẫn chờ hắn lộ ra, nhưng mắt lại thấy hắn càng giấu càng nhiều, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
 
Nhị thúc khó có thể bịa ra chuyện đàng hoàng phía sau, dốc hết sức che chở cho Cố Diễn, sợ là ông ấy bị ép buộc, còn có người giúp đỡ Cố Diễn... Cũng không khó nghĩ.
 
Trong phòng nhất thời có thể nghe thấy tiếng kim rơi, giống như tất cả mọi người đang âm thầm chờ đợi Mộc Tình tiều xem phản ứng của nàng như thế nào.
 
Mộc Tình Tiêu lúc này nhìn về phía bên kia.
 
Trái tim của năm ảnh vệ trong nháy mắt căng thẳng.
 
Trầm ngâm một lát, nàng nói: "Chuyện hôm nay vốn không liên quan đến các ngươi, ta lại nghe nói các ngươi không nói hai lời đã trói nhị thúc nhị thẩm ta lại?”
 
Năm người nhao nhao đứng lên, hơi dồn dập đáp một tiếng "Đúng vậy".
 
"Ta thuê các ngươi tới đây chính là xử lý các công việc ngoài phủ. Việc các ngươi hành động một cách bốc đồng và tự phụ như vậy thực sự không phù hợp."
 
Ngự Lục và mấy người sau khi tỉnh táo lại cũng biết bản thân làm việc không thỏa đáng, rất dễ khiến người ta hoài nghi, nghe vậy lập tức thành khẩn nhận sai nói: "Mộc tiểu thư nói phải, mấy huynh đệ chúng ta nhất định sẽ tự kiểm điểm, tuyệt đối không tùy ý nhúng tay vào chuyện trong phủ, nếu Mộc tiểu thư bất mãn, chúng ta cũng cam nguyện chịu phạt, chỉ cầu lưu chúng ta lại.”
 
Tuy nhiên, một số ít người không có cơ hội giao tiếp nên họ không khỏi bị lừa, có lẽ do quá mức lo lắng Mộc Tình Tiêu sẽ đuổi bọn họ đi, mở miệng nói: "Mộc tiểu thư, chúng ta biết tiểu thư và Cố công tử có quan hệ rất tốt, nên khi nhìn thấy Cố công tử gặp phải phiền toái lớn mới nhất thời sốt ruột và có chút bốc đồng, nóng nảy muốn bảo vệ chủ tử, chúng ta biết sai rồi, tiểu thư ngàn vạn lần đừng sa thải chúng ta.”
 
"Nóng nảy bảo vệ chủ tử" Mộc Tình Tiêu ý vị không rõ chậm rãi nói, như thể nàng đã đoán ra gì đó từ mấy chữ này, lập tức cười nói, "Không sao, quả thật không thể quá mức trách cứ các ngươi, ngươi là Ngọc mấy?”

 
Ngự Bát bị nụ cười của nàng làm cho rung động, cho rằng mình đã nói trúng ý, hưng phấn báo lên danh hào: "Thuộc hạ Ngự Bát!”
 
"Ngọc Bát, được rồi, ta nhớ kỹ ngươi." Lập tức nàng lại xoay người nói: "Nếu việc này chỉ là hiểu lầm, mọi người cũng đã tự mình giải quyết, ta cũng không ở lại nữa.”
 
Dứt lời, Mộc Tình Tiêu đi về phía cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Diễn, nói: "Nhị thúc Nhị thẩm mới tới không lâu, trà còn chưa bưng lên, huynh tiếp tục chiêu đãi bọn họ cho tốt.”
 
"Tiêu Tiêu..." Cố Diễn vội vàng kêu lên, lại do dự không nói nên lời.
 
Đợi bóng lưng Mộc Tình Tiêu không chút lưu tình đi xa, ra khỏi sân, Cố Diễn mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt âm trầm nhìn về phía trong phòng, mọi người thoáng chốc lạnh lùng.
 
Ngay sau đó, những lời lạnh lùng vắt ra giữa hai hàm răng nghiến chặt: "Ngự, Bát!”
 
-
 
Mộc Tình Tiêu vừa mới trở lại Thư Thấm Đường thì Thanh Đại tìm tới, đưa cho nàng một phần thiệp mời.
 
"Tiểu thư, đây là Sở vương điện hạ phái người đưa tới."
 
Mộc Tình Tiêu không chút để ý mở ra xem, trong miệng lẩm bẩm nói: "Giờ Tuất tối nay, tại Vu Hiên Minh Hồ đi du ngoạn đêm trên thuyền..."
 
Thanh Đại hỏi: "Tiểu thư, người có đi không?”
 
Mộc Tình Tiêu đặt thiệp mời ở một bên, trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Đi, ngươi gọi Lục La trở về đi, tối nay hai người các ngươi cùng đi với ta.”
 
Thanh Đại hiểu rõ, lại không nhịn được nói: "Nếu tiểu thư không yên tâm vì sao không trực tiếp từ chối, dù sao lời mời này tới vội vàng, cho dù tiểu thư nói tối nay có việc không đi được cũng hợp tình hợp lý.”
 
"Nếu hôm nay không đi thì còn có ngày mai, dù sao cũng phải đi một chuyến, nhìn xem vị Sở vương điện hạ này rốt cuộc muốn làm cái gì," Mộc Tình Tiêu nói: "Huống hồ ta còn mang các ngươi theo, còn có cái gì phải lo lắng?”
 
Tối nay chẳng qua mới là bắt đầu, Sở vương còn đang thăm dò, sẽ không làm ra cái gì, nàng cũng muốn thăm dò ngược lại, xác định Sở vương có còn đi theo quỹ tích kiếp trước hay không. Chỉ hy vọng cái loại khó chịu khi nàng nhìn thấy Sở vương có thể chậm rãi yếu bớt, làm cho nàng dễ chịu hơn một chút.
 
Thanh Đại đáp ứng, định đi ra gọi Lục La đang ra ngoài chạy việc vặt trở về.
 
Mộc Tình Tiêu lại đột nhiên gọi nàng lại: "Chờ một chút.”
 
“Tiểu thư còn gì muốn phân phó sao?”

 
Có một chuyện nàng sợ lúc này không nói sẽ quên: "Nếu có thời gian thì giúp ta điều tra một chút về Ngọc Sơn Môn, tra được cái gì cũng được.”
 
Thanh Đại dừng một chút, cũng không hỏi nhiều, đáp: "Vâng.”
 
Sau khi Thanh Đại rời đi, Mộc Tình Tiêu tiếp tục ngồi ở thư phòng xử lý công việc vừa rồi bị gián đoạn.
 
Không bao lâu, bỗng nhiên có người xông vào thư phòng.
 
Mộc Tình Tiêu dường như biết đó là ai, cũng không ngẩng đầu.
 
Cố Diễn vội vàng luống cuống chạy tới, lại thấy nàng như vậy, đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, hắn gọi một tiếng "Tiêu Tiêu", Mộc Tình Tiêu cũng chỉ thản nhiên đáp một tiếng, vẫn vùi đầu nhìn sổ sách trong tay, chấp bút không ngừng phác họa, dáng vẻ không rảnh để ý tới hắn.
 
Nhưng mà tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, nàng không phải là không rảnh để ý tới hắn, mà là căn bản không muốn để ý tới hắn.
 
Bỗng nhiên, hắn thoáng nhìn thấy một tấm thiệp mời được in tinh xảo được đặt một bên, nên thừa dịp nàng không để ý cầm lấy xem.
 
Chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn đã tối sầm lại, sau khi xem xong lại càng âm u hơn, lửa giận như sấm sét chuẩn bị phóng ra trong mây đen, suýt chút nữa xé nát tấm thiệp hoa rực rỡ này.
 
Hít một hơi thật sâu, Cố Diễn trực tiếp cúi người tiến đến trước mặt Mộc Tình Tiêu, không cho nàng phớt lờ mình, chính diện hỏi: "Nàng muốn đi sao?”
 
Mộc Tình Tiêu ngẩng đầu chống lại con ngươi đen diệu thạch của hắn, không chút giễu cợt mà nói: "Đương nhiên là ta muốn đi.”
 
Ánh mắt Cố Diễn cứng đờ, nhất thời há miệng không biết nên nói gì.
 
Hắn muốn cường ngạnh nói "Không được đi", nhưng hắn mới chọc nàng không vui, còn chưa giải quyết được, đổ thêm dầu vào lửa như thế, muốn nói "Ta muốn đi theo nàng", nhưng như vậy sẽ bị Cố Thông nhận ra, tuyệt đối không được.
 
Cuối cùng chỉ còn lại một lựa chọn - trước tiên giải thích những gì đã xảy ra vào buổi chiều, cầu xin nàng tha thứ, sau đó cầu xin nàng đừng đi.
 
"Tiêu Tiêu, ta có việc muốn nói với nàng." Hắn lập tức làm dịu tư thái của mình và nói.
 
Mộc Tình Tiêu lại cúi đầu, tiếp tục nhìn sổ sách, lạnh lùng nói: "Ta không rảnh nghe, cũng không muốn nghe.”
 
“......”

 


Bình luận

Truyện đang đọc