CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Nghe đối phương nói như thế, Nhan Tịch không biết nên phản ứng ra sao nữa.

"Thật sự tôi không ngờ là anh sẽ giúp tôi". Cậu chỉ có thể nhàn nhạt đáp.

"Thật ra -- cũng do tôi không suy nghĩ chu đáo, tôi không ngờ chứng ỷ lại ở em lại mất kiểm soát như vậy. Em cũng biết, hai lần đó đều là kỳ phát tình của tôi, cho nên có đôi khi bản thân sẽ không thể nhớ quá rõ ràng. Tôi không rõ phản ứng của em trước đây ra sao, nhưng tôi nghĩ ít nhiều gì thì cũng có chút ý thức. Cho nên mới đề nghị như vậy, xin lỗi em!".

Chiêu lấy lui làm tiến này của Lam Cẩn khiến cho Nhan Tịch cảm thấy ngượng ngùng. "Không, anh không sai đâu... Anh, anh cũng không cần phải xin lỗi tôi!".

Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì Lam Cẩn chỉ là có ý tốt muốn hỗ trợ mà thôi, có bới cũng bới không ra chỗ sai của hắn. Ngược lại là cậu, nếu như cơ thể cậu không có tình trạng đó thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì và cũng sẽ không để lại hậu quả như bây giờ.

Rõ ràng là tại chính cậu không khống chế được bản thân, chủ động dụ dỗ trêu chọc Lam Cẩn, đối phương cũng chỉ thuận theo mình vì không muốn nhìn thấy mình khó xử. Trong khi đó bản thân mình còn là Beta nam mà hắn chán ghét, đã vậy nay hắn còn phải nói xin lỗi mình, thử nghĩ xem có hợp lý không cơ chứ?

Đáng ra phải là cậu nói xin lỗi mới phải!

Tuy sự thật là như vậy nhưng với dáng vẻ hiện tại -- cậu đã bị dày vò cả một đêm, cả cơ thể mệt mỏi mất sức. Sau gáy thì trướng đau nóng rát, không nhìn cũng biết là bên trên đầy vết cắn rất thê thảm, bụng cũng trướng lên không biết là Lam Cẩn đã bắn vào bao nhiêu. Nếu như mang cái dáng vẻ này đi xin lỗi đối phương thì....

Nói thật, hai chữ xin lỗi này cậu không nói lên lời!

Dáng vẻ uể oải cúi đầu vô cùng đáng thương của Nhan Tịch, đều được Lam Cẩn nhìn thấy rõ. Hắn cũng tự biết không nên ép người quá đáng, cho nên chủ động đưa tay xoa mái tóc xoăn xoăn kia. Cố gắng chuyển chủ đề. "Tạm thời không nên nói chuyện đó nữa! Em có thể đứng lên không? Có cần tôi đưa em vào phòng tắm không?".

Đầu óc Nhan Tịch đang lộn xộn suy nghĩ, nhưng khi nghe thấy Lam Cẩn đề nghị như vậy thì theo bản năng nhớ lại trải nghiệm được hắn tắm rửa lúc trước, cho nên cậu lắc đầu nguầy nguậy. "Không, không, không! Không cần đâu.... Chẳng phải anh nói có buổi họp cần tham gia à? Tôi tự đi được mà!".

Lam Cẩn cũng không kiên trì ép buộc, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay. "Sắp trễ rồi, tôi đi trước! Trạng thái bây giờ của em cũng không cần đến công ty đâu, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc Hoàng. Em yên tâm nghỉ ngơi đi, có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi!".

Lúc này đây Nhan Tịch chỉ muốn ở một mình, cậu nghe thấy Lam Cẩn phải đi thì vội vàng cuống quýt gật đầu.

Sau khi Lam Cẩn rời đi rồi, Nhan Tịch bất động nằm yên lặng ở trên giường một lúc, mới chống đỡ người dậy đi vào phòng tắm.

Không biết có phải là do hôm qua phóng túng quá độ nên mệt mỏi, hay là ngửi thấy mùi pheromone còn sót lại của Lam Cẩn, mà sau khi tắm xong đầu óc cậu vẫn luôn nặng nề.

Nhìn đồng hồ, vậy mà đã một giờ chiều đến nơi.

Cậu lục tung tủ lạnh tìm thứ gì đó lót dạ, rồi lại quay trở lại giường nằm. Vừa nhắm mắt lại là đã không thể tỉnh lại nữa, cứ như thế ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới cảm thấy cơ thể ổn hơn vài phần.

Mới chỉ qua một đêm, mùi pheromone của Lam Cẩn ở trong phòng vẫn còn lưu lại. Cậu lo sợ mùi nồng như vậy khi Dung Tước trở về sẽ ngửi thấy, cho nên cố ý mở cửa sổ để lưu thông không khí. Thế nhưng cậu vẫn luôn ngửi được mùi hổ phách đó vương vấn quấn quýt mãi không tan.

Nhan Tịch sờ phía sau gáy nóng bỏng, tuyến thể Omega của cậu đã được thỏa mãn phần nào, cho nên cũng đã dịu hẳn đi, cảm giác tồn tại cũng không còn rõ. E ngại mùi pheromone của Lam Cẩn lưu lại trên người mình quá nồng đậm, người khác sẽ ngửi được, vì phòng trường hợp xấu nhất nên cậu xịt rất nhiều xịt khử mùi lên, lúc này mới hơi yên tâm.

Cậu xử lý qua loa một chút thân thể đang đau nhức, sau khi xốc lại tinh thần thì lại lái xe điện của mình đến công ty.

-

Nhờ ảnh hưởng của tập đoàn Lam thị từ những dự án hợp tác mang lại, mà công ty KL của Nhan Tịch trở thành tân binh nổi bật nhất trong lĩnh vực này. Đơn đặt hàng không ngừng tìm tới, cho nên cả công ty ai lấy đều bận rộn hơn. Khối lượng công việc nhiều như thế thì việc tăng ca là không tránh khỏi, sinh hoạt bị lấp đầy như vậy cũng vừa khéo khiến cậu không còn thời gian suy nghĩ lung tung.

Chẳng qua, dù cho có bận rộn thế nào thì bản thân cậu đang là trợ lý đặc biệt của Lam Cẩn, vẫn phải ưu tiên đặt công việc liên quan đến tập đoàn Lam thị lên hàng đầu.

Một lần nữa gặp mặt Lam Cẩn vì công việc, không khí cũng chẳng hề ngượng ngùng như cậu vẫn nghĩ.

Biểu hiện của Lam Cẩn rất tự nhiên phóng khoáng, giống như chuyện xảy ra trước đó giữa hai người là chuyện nhỏ không đáng lưu tâm.

Sau đó, Nhan Tịch cẩn thận ngồi suy nghĩ và phân tích lại.

Chuyện này xảy ra đều có nguyên nhân cả, cũng không có ai đúng ai sai. Huống chi hai người bọn họ đều là người trưởng thành cả rồi, mỗi người đều có nhu cầu cá nhân của mình, anh tình tôi nguyện. Thật ra -- chẳng có việc gì cứ phải canh cánh trong lòng!

Có lẽ là do từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều đau khổ và thất bại, cho nên cách nhìn nhận vấn đề của Nhan Tịch khá lạc quan.

Bởi thế, không lâu sau đó khi cơ thể cậu lại có dấu hiệu thèm muốn pheromone của Lam Cẩn, hai người lại qua đêm với nhau lần nữa.

Trong căn phòng xa hoa bạc tỷ của tứ hợp viện của Lam gia.

"A, ha....".

Lại một nụ hôn sâu cùng ướt át.

Nhan Tịch thở dốc không ngừng, ngửi thấy mùi hương hổ phách quyến rũ trên người hắn, hậu huyệt bên dưới không biết thế nào mà lại chảy nước, cậu chỉ cảm thấy bên dưới mình vừa ướt vừa ngứa.

"Bảo bối dâm đãng!". Lam Cẩn ôm lấy eo cậu, đáy mắt màu xám lóe lên ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Hắn kiên nhẫn mà dùng bàn tay lớn xoa bóp cặp mông cong và mềm mại nhưng không kém phần co giãn của cậu.

Giống như một con dã thú chuẩn bị hưởng dụng bữa ăn xa hoa, tận tình dùng ánh mắt quan sát mỗi một điểm trên cơ thể con mồi, phảng phất như tự hỏi muốn từ chỗ nào ra tay?

"Lam... Lam Cẩn, nhanh lên! Ha, a...".

Lam Cẩn khẽ cười, vẫn là ra tay từ tiểu huyệt vừa mềm vừa ướt kia đi.

-

Theo như Lam Cẩn nói, bởi vì gen Omega trong cơ thể cậu có độ phù hợp lên đến 99% với pheromone của hắn, cho nên hắn cũng không hề ghét bỏ chuyện làm tình trong lúc bản thân tỉnh táo với cậu. Qua mấy lần làm tình trước, cũng đủ để chứng minh độ phù hợp của hai người là cực kỳ cao. Chưa kể hai người khi trước cái gì cũng đã làm qua, cho nên dù là làm một, hai hay năm mươi lần thì cũng chẳng khác nhau cả!

Huống chi Lam Cẩn là Alpha, trước khi có bạn đời chính thức thì luôn cần bạn giường để kịp giải quyết nhu cầu. Ở phương diện quan hệ tình dục này, hắn phải tìm một người phù hợp, cho nên làm với cậu hay với những người bạn giường khác thì có gì khác nhau đâu.

Vừa giải quyết được chứng chấn thương của cậu, vừa có thể ổn định ham muốn, tránh trường hợp mất khống chế ở nơi công cộng. Lại còn có thể ổn định nhu cầu của một Alpha, chuyện vẹn cả đôi đường như vậy thì sao Lam Cẩn phải đắn đo?

Nhan Tịch nghĩ đi nghĩ lại thì thấy rất đúng.

Làm nhiều lần như vậy rồi, nếu cứ truy cứu trách nhiệm đôi bên mãi như vậy thì cũng không giải quyết được vấn đề gì. Huống hồ Lam Cẩn ghét Beta nam như thế mà cũng không ngại gì, bản thân cậu là Beta mà còn phải dựa vào pheromone của người ta để ổn định cuộc sống hàng ngày thì còn làm mình làm mẩy cho ai xem?

Cứ như thế, Nhan Tịch tạm thời trở thành bạn giường của Lam Cẩn.

Chẳng qua tuy nói quan hệ của hai người là bạn giường, nhưng cũng không gắn bó thân thiết như những bạn giường khác của Lam Cẩn. Ngày thường cũng không có bao nhiêu động tác thân mật, chỉ khi nào Nhan Tịch cảm thấy cần pheromone của hắn thì hai người mới qua đêm với nhau.

Đối với quan hệ này, hai người đều ăn ý không nói gì với người ngoài.

-

Cuộc sống an ổn như thế trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà họ đã duy trì mối quan hệ này được nửa năm.

Trong nửa năm này, Nhan Tịch đã thích ứng được sinh hoạt có Lam Cẩn ở cạnh bên.

Quan hệ của hai người cũng dần dần trở lên thân thuộc, có lẽ là bởi vì pheromone có độ phù hợp cao cho nên lúc ở trên giường hai người rất hợp nhau. Tuyến thể Omega không hoàn chỉnh của Nhan Tịch sau khi nhận được pheromone Alpha của Lam Cẩn, chịu đựng sự kích thích sẽ phóng ra một ít pheromone Omega. Hai pheromone có độ tương xứng 99% đùa giỡn dụ dỗ lẫn nhau, triền miên hăng hái, mê người vô cùng. Mỗi một giây phút ở trôi qua cạnh nhau, giống như bọn họ đã đi đến cửa thiên dướng.

Cuối năm, công ty cho nghỉ lễ nên Nhan Tịch về nhà dì dượng cùng gia đình họ đón năm mới. Không kể đến chứng chấn thương phụ thuộc thì năm nay về nhà Nhan Tịch cũng rất vui. Dù sao cũng nhờ Lam Cẩn, tiền lương của cậu tăng lên rất nhiều, thưởng cuối năm cũng cao hơn. Nhưng lúc cậu về đến nhà thì ví tiền trống rỗng, bởi vì ngoài những món quà đắt đỏ, cậu còn tặng dì một bao lì xì dày cộm.

Người một nhà quây quần đón năm mới, thời gian vài ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới ngày cậu phải trở lại thành phố.

Nhan Tịch xách theo túi lớn túi nhỏ mà dì gói gém cho cậu bắt mang theo, lưu luyến không rời mà lên tàu điện ngầm.

Chân trước vừa về đến nhà thuê thì đã nhận được điện thoại của Lam Cẩn.

Vốn dĩ Nhan Tịch cũng định mang vài món đặc sản ở quê tặng cho đối phương, dù sao việc cậu được tăng lương tăng thưởng cũng là công lao của Lam Cẩn. Mặc dù cậu biết người như hắn có lẽ chẳng thiếu thứ gì, những thứ hắn cần thì cho dù người bình thường như cậu có bán mạng mua có khi hắn cũng chê. Cho nên cậu mới mang tặng hắn chút đặc sản ở quê do dì tự tay làm, xem như của ít lòng nhiều đi!

Nhan Tịch cất kỹ mấy món đặc sản vào trong túi, rồi lái chiếc xe điện nhỏ của mình tới chỗ ở của Lam Cẩn.

Bởi vì vị trí nhà chính của Lam gia có hơi xa, cho nên bình thường để thuận tiện cho việc nghỉ ngơi thì Lam Cẩn thường lựa chọn ở gần công ty. Đó là tòa biệt thự nhỏ ba tầng nằm ngay trung tâm thành phố, cho dù là cách công ty hay nhà Nhan Tịch đều không xa.

Bình thường đa số thời gian thì Lam Cẩn sẽ hẹn cậu gặp nhau ở chỗ này.

Nhan Tịch quen cửa quen nẻo đậu xe điện vào trong sân nhỏ của biệt thự, xách theo túi đựng đặc sản bấm mật mã cửa nhà. Trong nhà không có ai, nhìn thời gian thấy vẫn còn sớm, cậu nghĩ Lam Cẩn còn lâu mới trở về.

Nơi Lam Cẩn ở dĩ nhiên đều là mùi pheromone dễ ngửi của hắn. Kể từ ngày công ty cho nghỉ lễ Nhan Tịch chưa gặp đối phương lần nào, tính ra cũng đã hơn một tuần trôi qua, hiện tại ngửi thấy pheromone của hắn, tuy rằng mùi trong không khí cũng không nồng nhưng cũng đủ để khiến cho cậu hứng lên.

Cậu ôm lấy đồ của Lam Cẩn, hít lấy hít để, không ngừng lại được. Cũng không biết có phải do tuyến thể Omega kia thèm khát pheromone của Alpha nên quấy phá hay không, mà trong lòng Nhan Tịch có chút ngóng trông đối phương mau mau quay trở lại.

Đợi cũng cả tiếng đồng hồ mà cũng không thấy Lam Cẩn quay trở lại, Nhan Tịch suy nghĩ có nên lên giường của hắn lăn lộn một chút không, dùng gối đầu hay áo ngủ gì đó của hắn để an ủi mình trước mới là vấn đề cấp bách. Bỗng dưng cửa lớn của biệt thự mở ra, Lam Cẩn còn chưa kịp vào nhà thì cậu đã ngửi thấy mùi pheromone của hắn.

Đôi chân cậu không khống chế được mà hướng về phía Lam Cẩn ở cửa.

Lam Cẩn vừa mới về tới nhà, hắn mặc trên người chiếc áo khoác lông đen, phía dưới là quần âu được cắt may tinh tế, vừa vặn tôn lên vóc dáng cao ráo của hắn. Mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng ở trên người Lam Cẩn lại đẹp vô cùng!

Vừa vào cửa nên trên người Lam Cẩn vẫn còn vương khí lạnh, mà bản thân Nhan Tịch lại đang nóng hết cả người. Lúc sáp lại gần cảm nhận được khí lạnh đó thì chỉ thấy thoải mái hết sức mà thôi.

Lam Cẩn cởi áo khoác, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang mê man nhìn mình, thế là đưa tay ra tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Hắn cúi đầu, thân mật cọ vào mái tóc xoăn của Nhan Tịch, giọng nói trầm thấp dễ nghe. "Tịch Tịch nhớ tôi rồi à?".

Bản năng thôi thúc Nhan Tịch chui vào hõm cổ Lam Cẩn, hít thật sâu mùi hổ phách ngọt ngào kia. Cái đầu bông xù gật gật, thấp giọng làm nũng "Ừ" một tiếng.

Lam Cẩn rất hưởng thụ dáng vẻ Nhan Tịch vô thức ôm lấy mình còn làm nũng như thế này, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, ý cười nhàn nhạt tỏa ra. Giọng nói cũng càng dịu dàng hơn. "Ban nãy tôi phải đến công ty mở cuộc họp gấp, em chờ tôi tắm rửa đã".

"Không --!". Khó khăn lắm Nhan Tịch mới ngửi được mùi pheromone mà mình khao khát, cho nên lưu luyến chẳng muốn rời tay. Hai tay cậu vươn ra, kiễng chân ôm chặt lấy cổ Lam Cẩn. Bị mùi hương thuần khiết ngào ngạt trêu chọc đến choáng cả người, chân mềm eo nhũn. Chỉ hận không thể dính chặt lấy Lam Cẩn không buông ra.

Lúc tỉnh táo, Nhan Tịch luôn duy trì một khoảng cách nhất định với Lam Cẩn, cũng chỉ có những lúc khao khát pheromone của đối phương như hiện tại thì mới vô thức tuân theo bản năng thúc giục thôi.

Nhìn Nhan Tịch giống như con mèo nhỏ ngửi tới ngửi lui trên cổ mình, Lam Cẩn nhịn không nổi mà cúi đầu cắn một bên tai nhỏ nhắn vừa mềm vừa đỏ kia, hạ thấp giọng. "Thật là hết cách với Tịch Tịch mà!".

Chưa nói đến bởi vì nguyên nhân công việc, mà người này cứ hai ba ngày lại chạy qua chạy lại trước mặt mình một lần, cho nên xa cách nhau hơn một tuần, quả thật Lam Cẩn cũng có chút nhớ nhung.

Tay Lam Cẩn hơi dùng sức nâng cặp mông vểnh của Nhan Tịch lên, ôm lấy cậu. Sải bước đến sofa ngồi xuống, thuận tiện để hai chân cậu tách ra ngồi trên đùi mình.

Hắn nhấc cái đầu nhỏ xinh đang vùi ở cổ mình ra, bóp lấy hai chiếc má mềm mại, ép cậu ngẩng đầu lên.

Nhìn vẻ mặt ý loạn tình mê kia, Lam Cẩn nhịn không được mà cúi đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ xinh trên má cậu. Nụ hôn dần dần di chuyển đi xuống, gặp gỡ giao lưu triền miên cùng đôi môi xinh đẹp ướt át kia.

Bình luận

Truyện đang đọc