CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Nhưng hơn thế nữa, sau tất cả biểu hiện của đêm đó thì cậu thật giống một Omega đang phát tình. Cậu cảm nhận được sự bất thường của cơ thể mình, nhưng vẫn không mặt dày được đến mức tới bệnh viện khám. Dù sao chuyện một Beta nam bị một Alpha đè xuống ch/ị/ch thì cũng không phải chuyện vẻ vang gì cho cam. Vậy nên cậu chỉ có thể nhẫn nhịn, xem mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua.

Nghĩ đến Lam Cẩn, lại nghĩ đến sự tình sáng nay khi bản thân thức dậy, Nhan Tịch cũng không biết được cuộc sống nhàn nhã trong sáu năm này, còn có thể duy trì được bao lâu.

Thời gian này Nhan Tịch luôn có một dự cảm đầy bất an, vì thế trong công việc cậu luôn cẩn thận từng ly từng tý. Khi ở công ty, chỉ cần nghe thấy tin tức Lam Cẩn đích thân đến khảo sát là cậu liền tìm cớ ba chân bốn cẳng trốn mất. Bản thân cậu là nhà thiết kế cao cấp, không tránh khỏi việc sẽ phải ra ngoài gặp khách hàng hay xử lý rắc rối công việc gì đó, cho nên cậu liên tiếp dùng cái cớ này đến vài lần mà không gây ra bất kì sự nghi ngờ nào.

Cho đến khi một tháng trôi qua, không có một sự việc nào xảy ra. Tâm trạng và trái tim vẫn luôn treo trên trời của Nhan Tịch cũng hơi thoáng thả lỏng.

Dự án của công ty và tập đoàn Lam thị tiến hành rất suôn sẻ, hôm nay giám đốc Hoàng cười tít mắt mang về một tin tức, Lam thị muốn hợp tác với bọn họ thêm vài dự án nữa.

Nà ní?

Nhan Tịch nghe mà như sét đánh xuống đỉnh đầu!

Cậu bỏ qua giám đốc công ty mình đang vui sướng đến thao thao bất tuyệt, nói muốn mời tất cả nhân viên của dự án một bữa cơm, vì thời gian này ai trong nhóm cũng đã tăng ca đến vất vả. Trong đầu Nhan Tịch lúc này là hàng vạn câu hỏi tại sao, vì sao, sao lại thế?

Công ty bọn họ chỉ là một doanh nghiệp nhỏ và vừa!

Cớ gì lại lọt vào mắt xanh của tập đoàn lớn top đầu như Lam thị?

Một dự án này đã đủ tiêu hao toàn bộ thể lực và tâm lực của cậu rồi, vậy mà kế tiếp còn tiếp tục hợp tác vài dự án nữa?

Thật tâm suy nghĩ đến việc xin nghỉ làm!

Lần này giám đốc ra tay rất hào phóng, đặt hẳn bốn bàn lớn tại một phòng nhỏ trong khách sạn năm sao.

Dù sao cũng không thể ủy khuất cái bụng đói đến đang biểu tình, Nhan Tịch ngồi cạnh vài đồng nghiệp có quan hệ tốt với mình, cậu ăn đến mức như hổ đói.

Bữa ăn diễn ra được một lúc thì bỗng nhiên tổng giám đốc và giám đốc vui vẻ hồ hởi chạy ra ngoài, không bao lâu sau cánh cửa phòng xa hoa lại mở ra lần nữa, mọi người nhìn thấy Lam Cẩn vốn không nên xuất hiện ở đây đang được tổng giám đốc cung kính mời vào.

Nhan Tịch 囧.

Chiếc nĩa trên tay cậu rơi xuống bàn, va chạm vào chén đĩa tạo thành âm thanh vang dội!

May mắn là Lam Cẩn đã được ban tổng giám đốc mời qua bàn dành cho các lãnh đạo, hai người ngồi cách xa nhau hẳn một bàn lớn, mùi thức ăn đưa hương chắc chắn sẽ lấn át được mùi pheromone của đối phương, dù cho cậu cực kỳ nhạy cảm với pheromone của hắn thì trong tình cảnh này cũng không hề gì.

Nếu bản thân không chủ động tiếp cận Lam Cẩn, vậy thì cậu chỉ cần tranh thủ ăn thật nhanh rồi rời đi là sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi!

Nhan Tịch nghĩ thì hay lắm!

Nhưng ——!!! Một âm thanh vang dội đột nhiên vang lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả mọi người. Chính là vị tổng giám đốc có gương mặt như đóa hoa cúc, sếp lớn của công ty bọn họ. "Thật hiếm khi Tổng giám đốc Lam chịu nể mặt mà đến tham dự bữa tiệc của nhóm dự án công ty chúng ta. Tiểu Nhan! Cậu lại đây uống với bạn học cũ vài ly đi!".

Chẳng mấy chốc ánh mắt mọi người có mặt đều đổ dồn về phía Nhan Tịch đang cầm chân vịt chăm chú gặm.

Còn Nhan Tịch thì biểu cảm hoàn toàn hóa đá, trong lòng đang tìm đủ ngàn lời vạn chữ trù dập cái miệng của tổng giám đốc công ty mình.

Dưới tình huống như vậy, cho dù trong lòng Nhan Tịch có dằm thì cũng không thể nào làm lơ hay giả điếc được. Cậu chỉ đành miễn cưỡng bước tới bàn các lãnh đạo, trong cái nhìn đầy hâm mộ và ghen tị của những đồng nghiệp ở đây.

Quả nhiên, vừa tới gần Lam Cẩn thì mùi hương hổ phách từ người hắn càng tỏa ra nồng đậm hơn, Nhan Tịch đổ mồ hôi ngay lập tức, mang tâm trạng chuẩn bị ra trận chiến đấu mà ngồi xuống cạnh đối phương. Cậu không hề tình nguyện, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng gạo. "Tổng giám đốc Lam!".

Lam Cẩn vẫn luôn trưng ra nụ cười "dễ mến" như mọi khi, gật đầu đáp lại cậu. Đôi mắt màu xám cao quý cho dù bị tròng kính che lấp thì vẫn có thể nhìn ra vẻ sáng ngời không thể che giấu, khóe miệng luôn cong lên nhè nhẹ làm người ta cho rằng bản thân hắn là một người có khí chất nho nhã và sống rất nội tâm.

Trạng thái của người này hiện tại rất khó có thể làm người ta liên tưởng đến chàng trai gai góc và đầy bạo lực năm xưa!

Ngay cả Nhan Tịch khi thấy nụ cười dịu dàng của hắn cũng hơi hoảng hốt, sinh ra hoài nghi có khi nào Lam Cẩn của ngày trước và bây giờ không cùng là một người?

Nhưng rất nhanh Lam Cẩn tự tay vả cho cậu tỉnh lại.

"Tịch Tịch, chúng ta lại gặp nhau rồi! Em đang sợ hãi và luôn trốn tránh tôi? Em sợ gì vậy? Sợ tôi ăn em à? Giống như ——!". Giọng nói dịu dàng mang theo mùi pheromone hổ phách cay nồng phả tới ngay bên tai Nhan Tịch, âm thanh của Lam Cẩn vang lên nhưng chỉ đủ hai người họ nghe được. 

Mọe nó!

Tó mang hình người!

Nho nhã, lễ độ, nội tâm cái quỷ!

Nhan Tịch quay xe ngay lập tức.

Mùi hương quá nồng, nay hai người lại ngồi sát nhau như vậy. Nhan Tịch lãnh trọn, cho dù cậu cố gắng khống chế tần suất hô hấp thì cơ thể cậu vẫn nhanh chóng sinh ra phản ứng, khi từng luồng pheromone len lỏi qua từng lỗ chân lông trên người cậu, chậm rãi xâm nhập kích thích cả lên tuyến thể chưa hoàn chỉnh sau gáy cậu. Hai má cậu đỏ lên, cái gáy phía sau càng sưng càng nóng. Cũng may là bữa ăn của công ty không thể thiếu một màn uổng rượu, một khi lãnh đạo cầm ly nâng lên thì một nhân viên nhỏ nhoi như cậu cũng phải uống cạn. Lấy lý do vừa rồi liên tiếp uống hai ly rượu che lấp gương mặt bỗng nhiên đỏ lên thì cũng khá hợp lý.

"Tiểu Nhan, rót rượu cho tổng giám đốc Lam nhanh lên!". Lãnh đạo ngồi bên cạnh liên tục hối thúc cậu rót rượu cho Lam Cẩn.

Nhan Tịch không dám cãi lời, vừa rót vừa buông vạn câu "mạ nó" trong đầu. Việc rót rượu khiến cơ thể cậu nghiêng về càng gần phía đầu Lam Cẩn, làm tay cậu cầm chai rượu cũng run run theo. Không rõ vì rượu hay vì hít phải quá nhiều mùi pheromone của đối phương mà cơ thể cậu càng ngày càng nóng, cảm giác choáng váng cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Phản ứng của cơ thể thì có thể qua mặt được người khác nhưng lại không thể lừa gạt được chính bản thân mình, nhưng thứ đáng ghét nhất ở đây chính là Nhan Tịch sinh ra cảm giác khao khát, muốn dựa vào người Lam Cẩn.

Xem đi, mỗi lần gặp tên nhân mô cẩu dạng này thì đều không có chuyện tốt!

Ngồi bên cạnh Lam Cẩn chừng hai mươi phút thì Nhan Tịch đã không thể chịu nổi nữa, chỉ có thể nhẫn nhịn thu mình lại hết mức trộm gắp đồ ăn trên bàn. Khi nhìn lên thấy lãnh đạo công ty đang tán gẫu cùng Lam Cẩn, suy nghĩ trong cậu chợt lóe, một nhân vật nhỏ nhoi như cậu có "lỡ" trốn mất thì cũng không ai phát hiện ra đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, cậu liền nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy túi xách của mình lên, trong đầu tính toán không ai chú ý thì cậu sẽ chuồn đi trước.

Nhưng khi cậu vừa đứng lên thì một bàn tay đã túm lấy cánh tay cậu.

Nhan Tịch 囧.

Ai?

Vừa quay đầu thì cậu đã thấy Lam Cẩn đang ngửa đầu uống hết rượu đỏ trong cái ly đế cao.

Nhan Tịch tự nhiên rất muốn tống luôn cái ly dô miệng đối phương!

Lam Cẩn đặt ly rượu rỗng xuống bàn, quay đầu nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt sâu kín giấu sau cặp kính vàng, khóe miệng vẫn treo nụ cười nhạt nhẽo như cũ, thậm chí còn bắt chước giọng điệu vừa nãy của lãnh đạo công ty cậu. "Tiểu Nhan, rót rượu!".

Nhan Tịch: "....".

Cậu chỉ có thể nín nhịn đặt túi xách xuống, cầm lấy chai rượu trấn tĩnh lại, cố nhịn xuống phản ứng bất thường của cơ thể mà rót cho Lam Cẩn một ly. Nhìn ly rượu đầy tràn vừa rót xong đã chỉ còn lại ly rỗng, đáy lòng Nhan Tịch phát ra một tiếng thở dài. Alpha cấp S này uống rượu mà như uống nước đun sôi để nguội, trên bàn ai cũng đã ngà ngà say vậy mà chỉ có mình hắn là mặt không đỏ tim không đập, vẫn ngồi vững y như núi.

Thật muốn đưa cả chai rượu còn lại cho hắn tự uống hết một hơi!

Như vậy cậu sẽ đỡ phải rót nhiều lần!

Mất việc!

Tốn thời gian!

"Lúc nãy em muốn đi đâu?". Đột nhiên Lam Cẩn mở miệng hỏi.

"Hả!?". Nhan Tịch suýt chút thì tự cắn vào lưỡi chính mình.

Cậu không ngờ Lam Cẩn sẽ hỏi mình như vậy, theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Không ngẩng thì còn đỡ, một khi ngẩng đầu rồi thì mới biết mùi pheromone hổ phách kia quện cùng với hương rượu càng thêm nồng đậm hơn. Trong lòng Nhan Tịch cảm thấy sắp không xong rồi, cậu nhanh chóng rụt cổ lại, cố o ép cơ thể mình lùi sâu lại về thành ghế phía sau. Rời đi tránh tầm mắt của đối phương, thế nhưng bàn tay cầm chai rượu của cậu càng run dữ dội hơn.

Cậu cố ép chính mình bình tĩnh lại, dùng âm thanh khàn khàn do cổ họng khô khốc mà đáp. "Tôi... tôi... tôi đi vệ sinh!".

Lam Cẩn nhướn mày nhìn người ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhanh chóng lướt qua những nơi làn da lộ ra bên ngoài đã được nhuộm thành một màu đỏ. "Hình như mỗi lần chúng ta gặp mặt nhau là em đều chạy vào nhà vệ sinh nhỉ? Tôi đáng sợ như vậy sao?".

Còn đáng ghét nữa!

Nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra, nếu không cậu sẽ lãnh đủ!

"Sao có chuyện đó được?". Nhan Tịch dối trá vội vàng xua tay, mồ hôi trên người càng nhễ nhại hơn. Cậu cứng rắn quay đầu, tùy tiện tìm đại một cái lý do. "Cậu cũng biết mà! Đàn ông một khi lớn tuổi thì ở phương diện nào kia sẽ có một số việc khó nói ra*, tổng giám đốc Lam đừng chê cười nhé!".

(* Ý bé Nhan là: người có tuổi thì thận yếu! Há há há @@).

Nhan Tịch đã sắp không nhịn nổi nữa, thậm chí nửa người bên dưới đã bắt đầu có phản ứng với pheromone của Lam Cẩn. Cậu e sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì đối phương sẽ phát hiện ra, liền đứng bật dậy cầm túi xách kín đáo che đi hạ thân chính mình, muốn rời khỏi.

"Mặt em đỏ như vậy, chắc là uống say rồi! Em có chắc một mình sẽ đi được không?". Ai ngờ Lam Cẩn lại mở miệng hỏi.

Nhan Tịch rất muốn quăng túi xách vào mặt đối phương, đường đường là một tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, sao hắn có thể dông dài như vậy? Cho dù có là phép lịch sự tối thiểu thì với một nhân vật nho nhoi như cậu, hắn cũng không nhất thiết cần làm như vậy đâu biết không?

"Xin Tổng giám đốc Lam đừng lo lắng! Tôi rất ổn, có thể tự đi một mình mà." Nhan Tịch vừa siết chặt tay vừa thầm nghĩ, bây giờ không chỉ là đi mà cậu còn có thể chạy được nữa cơ! Thậm chí nếu như muốn thì cậu cũng đủ khả năng mở cửa sổ nhảy luôn từ tầng hai xuống.

Lam Cẩn "dông dài" quyết không buông tha, hắn đứng lên đưa tay nới lỏng cà vạt của mình, bộ dạng tùy ý nói. "Tôi đi cùng với em!".

Nhan Tịch lập tức trợn tròn mắt 囧.

Cuối cùng, cậu cầm túi xách nhỏ, mặt như đưa đám đi theo Lam Cẩn vào nhà vệ sinh. Cũng may hôm nay cậu mặc quần áo thể thao rộng rãi, vạt áo dài vừa hay che đi chỗ khó nói giữa hai chân. Vì thế cả đoạn đường đi cũng không bị Lam Cẩn phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Vừa vào đến nhà vệ sinh, Nhan Tịch cũng chẳng để tâm đến việc Lam Cẩn còn đang đứng ở đó, mà chui ngay vào gian phòng vệ sinh cách xa hắn nhất rồi đóng cửa lại. Quả nhiên mùi pheromone của Lam Cẩn trong không khí nhạt đi rất nhiều, cậu hít lấy hít để vài hơi thật sâu, sau đó nhiệt độ cơ thể cũng từ từ hạ xuống. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Nhan Tịch cảm thấy không khí trong phòng vệ sinh lại tươi mát đến thế.

Ngồi trên bồn cầu chừng mười phút, nhiệt độ cơ thể cậu đã bình ổn, mồ hôi cũng khô ráo vài phần nhưng vài phản ứng sinh lý phần thân dưới lại không dễ dàng tiêu tan đi, tiểu c/ôn th/ị/t vẫn trong tình trạng bán cương và đặc biệt là hậu huyệt ẩm ướt muốn được yêu thương, khiến cậu thật sự muốn phát tiết ra hết tất cả. Nghĩ rằng bản thân ở trong này lâu như vậy, có lẽ Lam Cẩn đã rời đi rồi. Lúc này chẳng phải chuồn đi là quá thuận lợi hay sao?

Thế là Nhan Tịch mở cửa phòng, vọt nhanh ra ngoài. Nhưng mới ra đến cửa phòng vệ sinh thì cậu lại bắt gặp Lam Cẩn đang đứng hút thuốc trước cửa sổ nhà vệ sinh. Sự việc không hề báo trước, Nhan Tịch cố gắng phanh lại hai chân nhưng vẫn đụng phải bả vai đối phương. Mùi hổ phách, mùi rượu cộng thêm mùi khói thuốc lá vừa nồng đậm lại vừa cường thế khiến cho cậu cảm giác đầu váng mắt hoa, tay chân mềm nhũn.

Đến khi phản ứng lại được thì cậu theo bản năng muốn chạy trốn, khiến cho Lam Cẩn nhướn mày nhận ra sự khác thường.

Nhan Tịch đỏ bừng mặt mũi, cố gắng dùng tông giọng bình thường nói với người đàn ông trước mặt. "Tổng giám đốc Lam vẫn còn ở đây sao? Sao chưa quay về?".

Lam Cẩn ném điếu thuốc trên tay vào thùng rác. "Để như này mà về....?".

"Vậy thì anh cứ về phòng trước đi, bụng của tôi không thoải mái, tôi muốn quay lại nhà vệ sinh một chút nữa!". Nói dứt lời, Nhan Tịch liền xoay người muốn chạy trối chết.

Ai mà ngờ Lam Cẩn lại đột nhiên đưa tay chống lên giữa bức tường, chặn lại đường đi của cậu. Cả cơ thể cao lớn của hắn tiến lên, vây cậu vào góc tường.

Nhan Tịch hoảng hồn ôm chặt túi xách nhỏ vào trong ngực, sau lưng dán chặt vào tường, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách với Lam Cẩn càng xa càng tốt. Nhưng người kia dường như không cho cậu cơ hội, mà lại tiến gần thêm một bước nữa, con ngươi màu xám cao quý nhìn chằm chằm chàng trai xinh đẹp trước mặt, nhìn đối phương hệt như một loài động vật nhỏ sợ hãi đang đứng trước thú săn mồi. "Em đang trốn tôi à?".

Thời gian không để lại dấu vết trên người đối phương, kể từ bốn năm trước lần cuối cùng hắn nhìn thấy cậu, thì cậu vẫn mang một cái dáng vẻ thế này.

Vẫn vô cùng xinh đẹp như thế!

Có chăng chỉ là những cây gai nhọn bao bọc quanh cậu đã biến mềm mại!

"Sao, sao mà có chuyện đó được...?". Người Nhan Tịch rất nóng, khoảng cách gần như vậy khiến cậu ngửi được mùi pheromone của Lam Cẩn càng nhiều hơn, cảm giác khao khát mãnh liệt của cơ thể ngày một rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc