CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Khi thời điểm con người ta tự do và thanh thản nhất thì thời gian dường như trôi đặc biệt nhanh, nháy mắt Nhan Tịch đã đi du lịch đây đó được gần một tháng.

Nhan Tịch nhìn thời gian nghĩ cũng đã đủ rồi, liền quyết định hành trình vừa chơi vừa trở về.

Điểm cuối hành trình là một thành phố nhỏ ven biển, có con đường thật dài uốn lượn bên bờ biển và cảnh quan thiên nhiên phong phú, nơi đây còn có rừng rậm bao phủ, không khí trong lành, khi trời nắng một màu lam xanh biếc bao phủ cả bầu trời, đường lớn rộng thênh thang, ít người ít xe cộ qua lại, dưới phong cảnh như vậy tạo cho người ta cảm giác tự do tự tại, thời gian ở nơi đây dường như cũng trôi chậm hơn một chút.

Nhan Tịch rất thích nơi này, liền quyết định ở nơi đây chơi thêm vài ngày, tìm một homestay cạnh ven biển để ở lại, hiếm hoi lắm Nhan Tịch mới tìm được sở thích mới, nơi đây cách bờ biển rất gần, ông chủ homestay còn cung cấp cho cậu dụng cụ đi biển bắt hải sản, cho nên khi rảnh rỗi cậu thường cầm theo thùng nước và xẻng nhỏ đến bãi cát đào sò biển.

Mỗi lần thủy triều xuống, đào một lần là được cả xô lớn, đôi khi còn nhặt được cả ốc biển cua biển và các loại hải sản khác nữa, quả thực rất vui vẻ.

Khi cậu đang đội nón che nắng, mặt đeo khẩu trang, mang đôi ủng không biết lớn hơn cỡ chân bao nhiêu, còn trong tay thì cầm xẻng nhỏ ngồi trên bãi biển đào đến hăng say, vô tình ngẩng đầu lên nhìn cách đó không xa thì thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc cách đó không xa, cậu cho là mình bị gió biển thổi tới hoa mắt, bằng không sao lại thấy Lam Cẩn đã không gặp hơn một tháng xuất hiện ở nơi này?

Mãi đến khi người đàn ông đi thẳng đến bên cạnh cậu, thân hình cao lớn ngăn cản ánh nắng chói chang bao phủ cậu dưới cái bóng của chính mình, Nhan Tịch lúc này mới không chắc chắn mở miệng. "Lam Cẩn?".

Bởi vì quá kinh ngạc, thậm chí cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên mặt đất cầm xẻng nhỏ đào xò.

"Chào em, Tịch Tịch".

Lam Cẩn cũng không màng đến việc giày da đặt may riêng sẽ dính cát và nước biển mà đi về phía trước, cười dịu dàng ấm áp chào hỏi cậu.

Nhan Tịch sửng sốt, lúc này mới cuống quýt đứng lên, trong tay còn cầm xô nước nhỏ, kéo khẩu trang xuống, kinh ngạc hỏi tiếp. "Sao anh lại ở đây?".

Lam Cẩn dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng. "Tôi đến đây bàn hợp đồng....".

"Bàn hợp đồng?". Nhan Tịch vô thức quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, đều là nhà trệt lấp ló sau làng chài, lại nhìn bờ biển mênh mông rộng lớn phía trước, không nhịn được hỏi. "Ở đây bàn hợp đồng với ai? Cá sao?".

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lam Cẩn hiện lên một vệt xấu hổ bởi lời nói dối bị vạch trần, khẽ ho một tiếng, cuối cùng vẫn thành thật nói. "Lâu như vậy không được gặp, nhớ em, cho nên mới đến đây gặp em một chút....".

Nhan Tịch: "....".

Nhìn đôi mắt xanh thăm thẳm sau lớp kính của Lam Cẩn, dưới ánh mặt trời đang lóe sáng, tựa như sóng biển mênh mông.

Tuy hai người đã ầm ỹ đến như vậy, chia tay trong không vui nhưng đối mặt với người vạn dặm xa xôi đuổi tới nơi xa lạ này tìm mình, Nha Tịch cũng không nhẫn tâm đến mức lạnh nhạt với người ta.

Cậu tự giác rời ánh mắt khỏi khuôn mặt đẹp đẽ kia, có chút bất đắc dĩ thở dài. "Anh thực là....".

Im lặng một lát, Nhan Tịch lần nữa mở miệng, nhẹ giọng nói. "Đừng có nghịch nữa....".

Gió biển càng lúc càng lớn, âm thanh thổi qua, hai người đứng gần nhưng nói chuyện lại không nghe rõ lắm, thực sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Nhan Tịch khịt mũi, sau đó thu gom đồ bắt hải sản rồi đi về.

"Tôi không có....". Lam Cẩn đi theo sau Nhan Tịch thấp giọng bổ sung một câu, thấy Nhan Tịch không đáp lời hắn liền ngoan ngoãn đi theo sau cậu, giống như một chú chó con lớn tướng bị vứt bỏ nhưng vẫn không chịu rời đi.

Đi được một lát, Lam Cẩn thấy Nhan Tịch vẫn mãi im lặng, sợ cậu hiểu lầm chuyện công ty lúc trước nên không nhịn được theo sau giải thích. "Chuyện dự án hợp tác là tôi không đúng, tôi chỉ muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với em mà thôi.... Lại không ngờ giám đốc Hoàng lại đi suy diễn quá xa với ý của tôi.... Để em thấy khó xử trước đồng nghiệp công ty, thật xin lỗi em ....!".

Hai người một trước một sau đi trên bãi cát, nơi đây gió biển không lớn như cạnh ven biển, xung quanh yên tĩnh chỉ có tiếng sóng biển nhè nhẹ.

Nhan Tịch vừa đi vừa quay đầu lại nhìn anh một cái. "Cho nên anh từ xa xôi đuổi tới đây là vì giải thích chuyện này thôi sao?".

Con ngươi xinh đẹp của Lam Cẩn khóa chặt vào gương mặt Nhan Tịch trước mặt, một tháng không gặp, vật nhỏ đen hơn một chút, càng phô ra ngũ quan tinh xảo.

Bộ dáng của Nhan Tịch, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười, đều khiến hắn nhớ đến phát điên. "Tôi không muốn vì những chuyện này mà khiến tâm trạng em không tốt.... Vốn muốn sớm đến gặp em một chút nhưng tôi sợ em vẫn còn giận tôi vì chuyện dự án đó....".

Lam Cẩn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Tịch, thì không khỏi hạ xuống tư thế nhỏ giọng dỗ dành. "Đừng giận tôi nữa được không? Tôi sẽ đi giải thích với công ty bên đó của em mà....!".

Nhan Tịch thực sự nhìn không quen dáng vẻ này của Lam Cẩn. "Không cần đâu, ban đầu tôi đã sớm muốn đưa ra quyết định từ chức rồi, tôi cũng không tính trở về đó nữa".

Lam Cẩn dường như đã đoán ra được đáp án này, không nhanh không chậm đi theo phía sau Nhan Tịch, nhỏ giọng nói. "Được, em không muốn trở về đó thì chúng ta không về đó.... Tôi giúp em giới thiệu một công việc tốt hơn.... Hoặc em muốn tiếp tục đi chơi thì tôi cũng có thể....".

"Lam Cẩn". Nhan Tịch đánh gãy lời Lam Cẩn, cậu dừng bước, xoay người lại, mặt đối mặt nhìn anh. "Hiện tại tôi đang sổng rất tốt.... Hơn nữa tôi đã quyết  định về quê sinh sống, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì lần này sau khi trở về chúng ta hẳn sẽ không gặp mặt nhau nữa".

Đáy mắt Lam Cẩn nổi lên gợn sóng, hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt hắn mang theo một tia thống khổ.

"Tịch Tịch, tôi không buông tay được....".

"Từ trước khi tôi đem em phân hóa thành Omega thì đã không buông tay được rồi.... Chỉ là do tôi quá ngốc, vẫn cứ cho rằng tình yêu của tôi dành cho em là do pheromone hấp dẫn....".

Nhan Tịch nhìn vẻ mặt Lam Cẩn hiện tại, lại nghĩ đến Lam Cẩn bình tĩnh lạnh lùng trước đây, trái ngược đến mức cậu tưởng mình gặp được hai Lam Cẩn khác nhau hoàn toàn, tâm trạng cũng rất phức tạp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói. "Nhưng tình cảm là chuyện của hai người.... Đúng là từng có một đoạn thời gian tôi rất thích anh.... Thích đến vô số lần tự ảo tưởng đến tương lai hạnh phúc của chúng ta, nhưng cho đến khi tôi biết anh hạ thuốc cho tôi để tôi phân hóa lần hai thành Omega thì tình cảm đó cũng —— tan thành mây khói rồi!".

Thật ra Nhan Tịch không muốn nhắc lại những chuyện trước kia, nhưng Lam Cẩn một bộ dáng vui vẻ như vậy đuổi tới tận đây, còn vẻ không chịu buông tay kia nữa, cậu lập tức nghĩ nên nói mọi chuyện cho rõ ràng mới tốt, khẽ cười một tiếng. "Anh luôn miệng nói đã thích tôi từ lâu rồi, thế nhưng anh nhớ lại một chút những chuyện anh từng làm với tôi đi, đó là chuyện nên làm đối với người mình thích sao?".

Nhan Tịch phân tích rõ ràng. "Thích một người không phải như vậy, thích một người là chỉ muốn đối tốt với người đó, thấy người đó vui vẻ rất vui vẻ thì chính mình cũng trở nên hạnh phúc, chứ không phải không màng đến ý muốn của người đó, không để ý đến người đó, vụng trộm bên ngoài, tùy ý chơi đùa người đó, lừa gạt người đó, chà đạp thậm chí còn muốn kiểm soát cuộc sống của người đó....".

"Vốn dĩ tôi không phải là nắm mãi không buông chuyện lúc trước, cũng không phải là vì tôi có lòng vị tha mà là vì tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới....".

Lam Cẩn nhìn vào đôi mắt trong veo đầy kiên định của Nhan Tịch, cảm giác chua xót từ yết hầu bắt đầu lan ra, Tịch Tịch của hắn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng cuộc sống mới đó hiển nhiên không có hắn ở trong đó....

Không biết có phải do gió thổi biển hay vì nguyên nhân nào khác mà hai mắt Lam Cẩn đỏ hoe vài phần, mái tóc vuốt keo được chải gọn gàng cũng bị thổi rối, vài sợi tóc tùy ý đáp ở giữa trán, vẻ mặt có chút chật vật, ánh mắt chăm chú dừng trên mặt Nhan Tịch, môi mỏng khẽ mở. "Tôi không có không để ý đến em, cũng không có chơi đùa em, càng không muốn chà đạp em.... Tịch Tịch, tôi là thật sự thích em....Tôi chỉ là.... chỉ là đối với Beta mà nói tôi không có cảm giác an toàn.... Là bởi vì....".

Giọng Lam Cẩn đột nhiên im bặt, hắn nhấp môi mỏng, dường như có gì đó khó có thể mở lời.

Cuối cùng Lam Cẩn vẫn không nói tiếp, chuyển chủ đề. "Tôi biết em muốn tránh xa tôi, tôi sẽ không quấy rầy em, chỉ đứng ở xa xa nhìn em, đợi đến khi em không muốn tránh xa tôi nữa thì tôi lại xuất hiện một lần nữa được không?".

Chẳng ai có thể từ chối một Lam Cẩn tự  hạ mình đến như vậy được, Nhan Tịch cũng không ngoại lệ, huống chi anh đã nói sẽ không quấy rầy cậu, vậy thì không sao cả, cậu không từ chối nữa, im lặng nhấc xô nước lên đi về phía homestay.

Một đường vẫn luôn im lặng, Nhan Tịch cũng không quay đầu lại, chờ đến homestay rồi, cậu quay đầu lại, Lam Cẩn vẫn im lặng đi theo phía sau cậu.

Nhan Tịch vẫy vẫy tay với anh. "Tôi về đây".

"Được".

Lam Cẩn thật sự là không có dây dưa, cứ như vậy mà đứng cách cổng không xa nhìn cậu đi vào trong. 

Nhan Tịch tiến vào nhà bếp đưa xô sò biển cho bà chủ homestay.

Căn homestay này cũng không lớn, được cải tạo từ hai căn nhà dân bình thường liền nhau, phòng ở cũng không nhiều, chỉ có năm đến sáu cái, nhưng bầu không khí ấm áp và xung quanh rất hợp vệ sinh.

Bà chủ homestay là một dì rất thân thiết, tính cách nhiệt tình, biết những người khách trẻ tuổi dừng chân trọ ở lại đây đa phần không biết làm cơm, cho nên thường xuyên làm món ăn ngon rồi gọi mọi người ra chia sẻ.

Nhan Tịch thích đi bờ biển bắt hải sản, hải sản nhặt về bản thân cậu cũng không biết chế biến, thế cho nên thường đưa về cho dì chủ nhà, dì làm xong thì sẽ kêu bọn họ ra cùng ăn.

Dì chủ nhà cười xong thì nhận lấy xô sò đầy, nói tối nay sẽ làm bánh sò biển cho bọn họ ăn.

Nhan Tịch trở về phòng tắm rửa thay quần áo, sau khi ra khỏi phòng thì sắc trời cũng đã tối, cậu dùng khăn lông lau tóc, vô thức nhìn thoáng qua cửa lớn từ cửa sổ.

Lam Cẩn vốn đứng ngoài hàng rào nhìn theo cậu đã không thấy bóng dáng, hoàn toàn nằm trong dự kiến, dù sao thì sẽ chẳng có một ai ngây ngốc đứng bất động một chỗ chờ người khác cả, mà Lam Cẩn người như thế thì càng không.

Lam Cẩn vẫn theo đuổi không buông một người tầm thường như mình đúng là khiến tất cả mọi người đều thấy bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút thì thấy có lẽ là do dục vọng chiếm hữu của Alpha ảnh hưởng, dù sao trước đó ngoài mình ra thì không có ai lại chủ động chia tay Lam Cẩn.... Về sau này, thậm chí còn dùng phương thức kịch liệt như thế để phản kháng anh, cho nên người đàn ông đó mới có thể có biểu hiện nắm mãi không buông như vậy.

Trên đời này có rất nhiều loại khả năng, nhưng đối với những gì mình đã trải qua thì Nhan Tịch hiểu rõ duy chỉ có mình và Lam Cẩn sẽ không có cái gọi là khả năng này.

Lam Cẩn không có cảm giác an toàn, vậy chính cậu chẳng lẽ có sao?

Mặc kệ là Lam Cẩn bỗng nhiên hứng thú hay là thật lòng thật dạ thì cậu cũng không đánh cược nổi, yêu có một lần mà cậu đã mất đến nửa cái mạng, cậu không nghĩ nửa đời còn lại của mình sẽ lãng phí trên mặt tình cảm mà song phương không một chút tin tưởng lẫn nhau như thế này.

Dì chủ nhà làm bánh sò biển ăn rất ngon, Nhan Tịch ăn cơm tối ăn đến bụng căng tròn.

Qua ngày hôm sau, Nhan Tịch đi đến nhà bảo tàng gần đó, chơi đến tận gần trưa, sau khi trở về homestay ăn cơm xong thì dì chủ nhà nhắc nhở cậu, hôm nay là ngày thủy triều lên.

Triều cường cao nhất vào ngày thủy triều xuống, đó cũng là ngày thủy triều xuống thấp nhất, thêm nữa là nước biển sẽ rút rất nhanh và xa, hải sản sẽ mắc lại rất nhiều trên đá ngầm và rặng san hô, cho nên thời điểm triều cường xuống là lúc có rất nhiều người đi bờ biển bắt hải sản về.

Đây là lần đầu tiên khi Nhan Tịch ở nơi này gặp được triều cường, cho nên vô cùng hứng thú, cầm dụng cụ bắt hải sản lên đi về phía bờ biển, cùng đi với cậu còn có vài du khách khác ở homestay đều thích tham gia trò vui, thủy triều rút đi, bãi cát ẩm ướt mênh mông vô bờ, khác với việc ngày thường chỉ đào được sò biển, lần này còn nhặt được rất nhiều ốc xà cừ, cua biển, nhím biển, thậm chí còn có bạch tuộc.

Vừa tính cầm cây gắp hải sản lên cùng thi xem ai bắt được nhiều hải sản hơn thì điện thoại di động trong túi Nhan Tịch đổ chuông.

Gọi đến cho cậu là Tiểu Triệu, một người bạn cậu mới quen khi đi du lịch ở thành phố khác, trong điện thoại Tiểu Triệu nói cậu ta cũng đã đến thành phố này rồi, bạn bè trời nam biển bắc khó có được cái duyên cùng nhau gặp lại lần nữa ở một thành phố, nên đương nhiên buổi tối muốn mời cậu ra ngoài uống một chén.

Nhan Tịch nói cho Tiểu Triệu biết hiện tại mình đang ở bờ biển nhặt hải sản, thân là người bản địa Tiểu Triệu lập tức vô cùng hứng thú, cậu ta hô lên trong điện thoại nói muốn đến bờ biển tìm Nhan Tịch cùng nhau bắt hải sản.

Nhan Tịch đương nhiên rất chào đón, vừa đúng lúc Tiểu Triệu đến nơi đây chưa có chỗ ở thì có thể đến ở homestay cậu đang ở luôn.

Cậu gửi định vị homestay nơi mình đang ở qua Wechat cho Tiểu Triệu, Tiểu Triệu nhìn thoáng qua thì thấy cũng không xa lắm, đi khoảng chừng hai mươi phút là tới nơi rồi.

Nhan Tịch liền gọi điện cho dì chủ nhà homestay nói trước một tiếng, phiền dì sắp xếp một phòng cho Tiểu Triệu ở lại xong thì đưa cho cậu ta một bộ dụng cụ bắt hải sản để đi biển.

Dì chủ nhà vốn rất nhiệt tình, nghe Nhan Tịch giới thiệu khách mới cho dì xong thì vô cùng vui vẻ mà đồng ý, còn xung phong nhận việc sẽ tự tay dậy cậu ta thao tác cơ bản để bắt hải sản.

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Tịch đi một lát vào sâu bãi biển bắt đầu nhặt hải sản, ngày triều cường quả nhiên là khác biệt, chẳng bao lâu Nhan Tịch đã nhặt được rất nhiều ốc biển, còn có một ít cua biển và sao biển.

Đang nhặt hăng say thì đột nhiên nghe thấy có người ở phía xa đang gọi mình, cậu nghĩ Tiểu Triệu đã tới, nhưng khi quay đầu thấy được người đến và quần áo trên người anh....

Nhan Tịch 囧.

.... Thiếu chút nữa cậu đã quăng rớt xô nước.

Bình luận

Truyện đang đọc