CƯỠNG CHẾ PHÂN HÓA - NHẠN NHẤT HẠ

Lam Cẩn nhìn người trước mặt một lòng vì mình mà suy nghĩ, không tiếc lấy tất cả tiền tiết kiệm mà mình có đem ra để giúp đỡ hắn, cảm giác này giống như thỏ con ngậm món quà trân quý nhất trong hang nhỏ của mình lấy ra, nhét tới trước mặt sư tử đang bị thương mời nó hưởng dụng, dù cho món quà nho nhỏ đó còn không đủ cho sư tử nhét kẽ răng nhưng đó là tất cả những gì thỏ con có.

Tim Lam Cẩn lập tức mềm nhũn như nước, cũng không từ chối, hắn lấy thẻ ngân hàng trong tay Nhan Tịch rồi cẩn thận bỏ vào túi, ôn tồn cười nói cảm ơn cậu. "Cảm ơn Tịch Tịch, nếu em đã đầu tư thì sau này em chính là cổ đông của Lam thị".

Nhan Tịch chỉ đơn giản là muốn giúp anh làm được thứ gì đó mà thôi, cậu cũng không có nghĩ nhiều như vậy nên vội vàng xua tay. "Không, em không có ý này, em biết số tiền này chẳng có thể giúp được gì, nhưng em vẫn muốn góp một chút sức....".

"Có thể chứ, sao lại không? Có rất nhiều cổ đông của Lam thị thời gian này thấy tình hình không ổn có lẽ sẽ rút vốn đầu tư, chỉ có Tịch Tịch em....".

Lam Cẩn vừa nói, lòng Nhan Tịch lại nhói lên, cậu mở miệng nói lời an ủi. "Em tin vào năng lực của anh, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi".

-

Trời đã khuya, Nhan Tịch vội vàng đến nên không có đặt phòng ở khách sạn, nên Lam Cẩn tự nhiên như không dẫn cậu đem về nhà, ngày mai lại quay về.

Đó vẫn là tòa biệt thự lúc trước khi hai người sống chung, sau khi Nhan Tịch theo Lam Cẩn đi vào, lại bất ngờ phát hiện cách bài trí bên trong vậy mà vẫn không có gì thay đổi so với lúc cậu rời đi.

Sợ Nhan Tịch ngủ ở phòng khách sẽ không quen, Lam Cẩn liền để cậu ở trong phòng ngủ chính lúc trước hai người từng ngủ chung, nói cho cậu biết trong tủ quần áo vẫn còn quần áo trước đây cậu để lại, sau đó lập tức rời khỏi phòng.

Nhan Tịch nhìn tủ quần áo vừa mở ra, cậu lại kinh ngạc phát hiện ra quần áo mình từng để lại lúc trước vẫn nằm nguyên tại chỗ, dường như trong phòng này ngoài Lam Cẩn thì chưa từng có sự xuất hiện của người khác.

Tắm rửa thay áo ngủ, lúc nằm xuống giường trong đầu Nhan Tịch vẫn nghĩ đến tình hình của tập đoàn Lam thị.

Cậu thật sự không thể ngờ rằng Mặc Từ vì muốn níu giữ Dung Tước ở lại mà có thể làm đến mức này, sớm biết có ngày hôm nay thì tội tình gì phải làm ra những chuyện như thế? Lòng người đã bị tổn thương đến cùng cực thì dù cho có cường ngạnh giữ lại cũng chỉ phí công vô ích, nếu có thì cũng chỉ khiến cho hai người thống khổ mà thôi, người bình thường như cậu đến đạo lý này cũng có thể hiểu, nhưng những Alpha ưu tú như bọn họ thì phải chậm đến nửa nhịp mới nghĩ thông....

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ Nhan Tịch mở mắt ra lần nữa thì bên ngoài trời đã sáng rõ.

Nhìn thoáng qua đồng hồ đã hơn tám giờ, Nhan Tịch nhanh chóng rửa mặt xong thay quần áo rồi ra khỏi phòng, cậu liền phát hiện Lam Cẩn đã chuẩn bị xong bữa sáng từ lâu.

Nhan Tịch ngại ngùng ngồi xuống bàn ăn, Lam Cẩn lại là dáng vẻ tâm trạng rất không tệ, lấy sữa bò vừa mới hâm nóng bưng lên cho cậu. "Tôi có cuộc họp phải đi trước, tôi để tài xế lại cho em, để ông ấy đưa em trở về".

Nhan Tịch biết khoảng thời gian này có lẽ Lam Cẩn rất bận rộn, có tài xế đưa đón thì sẽ tiện hơn rất nhiều, cậu vội vàng xua tay từ chối. "Không cần đâu.... Em tự ngồi xe về là được.... ".

Lời còn chưa nói hết, Lam Cẩn đã đưa tay dịu dàng xoa lên đỉnh đầu Nhan Tịch, muốn đánh gãy lời cậu, khóe miệng Lam Cẩn mang theo nụ cười yếu ớt, trong mắt cũng mang theo ý cười dịu dàng, tựa như chỉ cần có Nhan Tịch ở bên cạnh hắn, thì dù cho có nhiều khó khăn nhiều trắc trở nữa ập đến thì hắn cũng sẽ không bận tâm chút nào. "Ngoan, nghe lời, đợi đến khi mọi việc kết thúc tôi sẽ đến tìm em".

Lam Cẩn gần đây tựa như rất thích xoa đầu Nhan Tịch, theo lý mà nói thì hẳn đây đã là thói quen của anh rồi, cũng không biết tại sao khi đối diện cùng đôi mắt đong đầy tình cảm kia, mặt cậu lại bắt đầu có dấu hiệu nóng lên.

Sau khi Nhan Tịch trở về, Lam Cẩn khôi phục tần suất liên lạc như lúc trước với cậu, dù cho anh bận rộn đến không có thời gian tới tìm cậu nhưng cũng sẽ thường xuyên nhắn tin gọi điện, điều này khiến trái tim trong lồng ngực cậu mới bớt đi được chút thấp thỏm.

Cậu cũng đã từng lên mạng muốn tìm kiếm tin tức gần đây nhất của Lam Cẩn và Lam thị, nhưng chẳng thể tra ra được chút gì, nghĩ đến hẳn là lo tin tức truyền ra ngoài dẫn đến ảnh hưởng không tốt nên sớm đã bị phong tỏa.

Chớp mắt lại qua hai tuần, đã đến mùa thu, gió Bắc thổi tới, Nhan Tịch vừa ra khỏi công ty vô thức níu chặt áo khoác trên người, cổ cũng rụt lại.

Tóc Lam Cẩn không được chải chuốt, tóc mái xõa tung giữa trán nhẹ nhàng đong đưa dưới làn gió thu, đứng dưới tán cây cổ thụ thiếu đi sự cẩn trọng tỉ mỉ của dĩ vãng, lại nhiều hơn vài phần tùy tiện thoải mái.

Anh mặc áo khoác màu vàng nhạt, đứng dưới tán cây bạch quả đã ngả lá vàng ươm, dáng người thẳng tắp cao lớn, trước khung cảnh này, trong đầu Nhan Tịch đột nhiên xuất hiện hai câu thơ từ.

Tính thạch như ngọc, liệt lỏng như thúy

Lang diễm độc tuyệt, thế không hai!*

(* 積石如玉,列松如翠 - 郎艷獨絕,世無其匹!

Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.

Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh).

Hình dung hẳn chính là giống như vẻ đẹp nhân gian tuyệt sắc của Lam Cẩn lúc này nhỉ.

Lam Cẩn nhìn thấy Nhan Tịch, lập tức nhanh chân bước tới.

Sau khi hồi thần, Nhan Tịch vô thức chạy về phía anh hai bước. "Lam Cẩn, sao anh tới cũng không nói trước với em một tiếng nào thế....".

Còn chưa dứt lời, cánh tay cậu đã bị nắm lấy kéo vào vòng tay rắn chắc với cái ôm ấm áp.

Trong khoảng thời gian này, khi tiếp xúc với Nhan Tịch, Lam Cẩn vẫn luôn để ý tới cảm nhận của cậu mà cố gắng kiềm chế giữ chừng mực, coi như thường xuyên tiếp xúc thì hắn cũng ít làm ra hành động thân mật như thế này.

Tuy rằng cậu đã hoàn toàn buông xuống cảnh giác với Lam Cẩn, nhưng ở nơi đường lớn người qua người lại tấp nập thế này, bị anh ôm chặt giống như người yêu, Nhan Tịch vô thức muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra, chỉ là còn cậu còn chưa kịp làm gì thì nghe thấy Lam Cẩn dùng giọng khàn khàn ghé sát bên tai cậu dịu dàng nói. "Tịch Tịch, nhìn thấy em thật tốt, đột nhiên cảm thấy chẳng phải mệt mỏi nữa....".

Nghĩ đến những vất vả trong thời gian này Lam Cẩn gặp phải, lòng Nhan Tịch lập tức mềm xuống, bàn tay vốn muốn đẩy anh ra nay lại đổi thành vỗ nhẹ lên lưng anh an ủi.

Cứ tùy theo Lam Cẩn, hai người ôm như vậy một hồi lâu mới lưu luyến không rời mà buông ra.

Liếc mắt nhìn nhau, Nhan Tịch liền nhìn thấy sự mỏi mệt muộn phiền trên gương mặt đẹp đẽ của Lam Cẩn, trong lòng mềm hơn vài phần.

Cậu ân cần hỏi. "Việc đã giải quyết xong rồi sao?".

Lam Cẩn khẽ gật đầu, vẻ mặt mang theo sự cô đơn. "Khá ổn rồi, sau này khả năng không cần bận rộn như vậy nữa.... Mới từ nước ngoài về, đột nhiên rất muốn ăn mì em nấu nên đến đây....".

Nghe Lam Cẩn nói như vậy, lại cộng thêm vẻ mặt cô đơn kia, trong lòng Nhan Tịch không khỏi hồi hộp một chút, lúc trước Lam Cẩn bận đến cỡ nào cậu cũng biết, nhưng hôm nay đột nhiên anh lại nói vậy, điều này có phải đã nói lên rằng....

Cậu vẫn luôn một mực lo lắng về tình huống của Lam Cẩn phía bên đó, muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ không nghe đượ tin tốt mà lại chọc vào chỗ đau của anh, dù sao anh cũng là một người kiêu ngạo như vậy mà....

Trong lòng dâng lên sự áy náy và tự trách chính mình đến cực hạn, ngay lúc này hốc mắt Nhan Tịch đỏ lên, nhưng cậu lại lo Lam Cẩn nghĩ rằng người khác đang thương hại mình mà cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, cậu vội quay đầu vừa giả bộ lôi kéo anh đến bên đường gọi xe, vừa làm ra dáng vẻ thoải mái không có việc gì. "Vậy thì thật tốt quá, trong nhà vừa hay có nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một chút là nấu được rồi....".

Sau khi trở về nhà, Nhan Tịch lập tức chui xuống phòng bếp, đơn giản xào hai đĩa đồ ăn và nấu thêm hai bát mì sợi, lúc bưng đồ ăn ra thì Lam Cẩn vẫn ngồi trên sofa gọi điện thoại, mắt kính đã được tháo xuống, anh chau mày, dùng ngón tay day trán, vẻ mặt mang theo sự mệt mỏi thật khiến người ta đau lòng.

Thấy Nhan Tịch bưng mì ra tới, Lam Cẩn lập tức cúp điện thoại, đứng dậy cùng cậu bưng đồ ăn dọn ra bàn, trong khi đó điện thoại của anh không ngừng đổ chuông, Lam Cẩn lại đưa tay trực tiếp tắt nguồn.

Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại bị ép tắt máy, Nhan Tịch do dự mãi mới cẩn thận từng li từng tí hỏi. "Sao vẫn còn nhiều người như vậy gọi đến tìm anh.... Không phải đã nói là sau này cũng không cần bận rộn như vậy nữa sao?".

Lam Cẩn cầm đũa trộn mì. "Tiếp theo vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý....".

Nhan Tịch cái hiểu cái không, nhỏ giọng hỏi. "Là phải trả trợ cấp thôi việc này kia cho mấy nhân viên sao?".

Lam Cẩn hơi sửng sốt, dường như như hơi bất ngờ bởi sự hiểu lầm nho nhỏ của Nhan Tịch, không khỏi giương mắt nhìn người con trai trước mặt một cái, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo đó tràn ngập vẻ lo lắng.

"Cũng gần như thế....". Lam Cẩn nhanh chóng kịp phản ứng, mập mờ trả lời, nhưng Nhan Tịch bên cạnh vẫn luôn đang đắm chìm trong cảm xúc áy náy tự trách nên chưa nhận ra điều gì khác thường.

Thấy dáng vẻ Nhan Tịch một lòng suy nghĩ cho mình, đáy mắt Lam Cẩn giật giật liên hồi, sau đó lại do dự mở miệng, giọng điệu mang theo chút dò hỏi. "Tịch Tịch, tiền lúc trước em đưa cho tôi, hiện tại tôi không có cách nào lập tức trả cho em....".

Nhan Tịch lập tức xua tay. "Ngay từ đầu số tiền đó em cũng không muốn anh trả lại.... Dù sao tiền không còn thì chúng ta vẫn có thể kiếm lại được nha, chúng ta còn rất trẻ mà....".

Tiền tiết kiệm sinh sinh khổ khổ kiếm được không cánh mày bay nói không đau lòng là giả, nhưng hai mươi mấy vạn của cậu mang ra so với những tổn thất của Lam Cẩn đã vì cậu thì không đáng nhắc tới, Nhan Tịch thích tiền nhưng tiền thì có ai mà không thích đây? Nhưng cậu biết có một số thứ tình cảm còn quan trọng hơn tiền tài vật chất rất nhiều.

Nhan Tịch biểu hiện ra vẻ mặt không sao cả, Lam Cẩn nhìn thấy vào trong mắt, vẻ nhu tình dịu dàng trên mặt càng lớn hơn vài phần, dưới đáy mắt có ánh sáng, yêu thương sâu đậm lại cưng chiều, lời muốn nói chỉ ngừng lại trong chốc lát, hắn trưng ra vẻ mặt như đưa đám, chậm rãi mở miệng. "Tôi tạm thời không có cách nào quay về thành phố S....".

Nhan Tịch vội vàng quan tâm hỏi. "Sao thế?".

"Em cũng biết tôi gặp chuyện như thế này, sẽ có rất nhiều người mang theo ý đồ như hổ rình mồi chăm chăm nhìn vào tôi.... Cho nên tôi phải tránh đầu ngọn gió....".

Nghe Lam Cẩn nói như vậy lòng Nhan Tịch lại nhói lên, thương trường như chiến trường, vẫn luôn tàn khốc hơn so với những gì tưởng tượng, bỏ đá xuống giếng đã không tính là gì, có chút sai lầm thì những kẻ thất bại sẽ bị nhai đến xương cũng chẳng còn.

Nhan Tịch lập tức hỏi. "Vậy anh tìm được chỗ ở tạm đây rồi?".

Môi mỏng của Lam Cẩn khẽ mấp máy, trên mặt mang theo vẻ cô đơn tịch mịch lại đáng thương hề hề. "Thư ký từ chức, không còn ai giúp tôi thu xếp....".

"Vậy có muốn cùng em ở chỗ này không....?". Nhan Tịch không hề nghĩ mà đã nói ra khỏi miệng.

Lam Cẩn cũng không lập tức đồng ý mà làm ra vẻ do dư. "Không ổn lắm đâu.... Dù sao tôi cũng đã từng làm ra chuyện như vậy với em khi chúng ta còn ở chung....".

Bộ dáng kia giống như đang nghiêm túc xuy xét vì Nhan Tịch.

Đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia, Nhan Tịch cũng thoáng ngẩn người, lập tức nói. "Đó cũng đều là chuyện của lúc trước rồi, hiện tại em tin tưởng anh sẽ không phải người như thế....".

Vẻ mặt Lam Cẩn lại hiện lên sự chua xót, hắn khẽ cười một tiếng, nhẹ lắc đầu, đôi mắt thăm thẳm khóa chặt hình dáng người con trai xinh đẹp trước mắt. "Không, Tịch Tịch, mặc kệ lúc nào em đối với tôi cũng là sức hấp dẫn trí mạng.... Có trời mới biết tôi thích em đến cỡ nào, thích em tới mức có thể chết, mỗi giây mỗi phút tôi đều muốn chạm vào em, cho nên tôi không có cách nào mà lừa mình dối người đảm bảo với em.... Tôi không muốn gạt em....".

Nhan Tịch không ngờ tới Lam Cẩn sẽ nói những lời như vậy, mặt lại có dấu hiệu nóng lên, trong một chốc lát không biết nên trả lời thế nào.

Lam Cẩn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Nhan Tịch, như có như không thở dài, sâu xa nói. "Huống chi hiện tại tôi đã thành như thế này, ở lại chỗ này của em sợ cũng chỉ liên lụy đến em....".

Nhan Tịch nghe thấy Lam Cẩn nói lời này, vốn còn đang do dự thì trong nháy mắt ném hẳn cái do dự đó xuống tầng lầu, máu dồn lên não, nói mà không suy nghĩ. "Sao anh có thể nói như vậy, sao lại liên lụy em được chứ? Anh, chính anh, cứ yên tâm ở lại chỗ này là tốt rồi. Đừng ngại bất cứ thứ gì, muốn ở bao lâu thì ở, cứ tự nhiên như nhà mình".

Nhan Tịch đã nói đến thế, Lam Cẩn cũng không còn cách nào chỉ đành "Cố gắng miễn cưỡng" nghe theo.

Vốn còn cho rằng Lam Cẩn một đại thiếu gia từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, đột nhiên tới sống ở cái khu chung cư cũ kỹ này sẽ vì chênh lệch quá lớn dẫn đến không quen, nhưng ai ngờ mới có vài ngày Lam Cẩn không chỉ quen mà còn quá quen.

Chẳng những ở quen mà còn rất nhanh khoác lên người mình thân phận của một sâu gạo.

Nhan Tịch đi làm, hắn ở trong nhà quét dọn vệ sinh sạch sẽ, mua đồ ăn rồi nấu cơm, thoạt nhìn thì giống hệt một người hiền lương thục đức huệ chất lan tâm.

Bộ dạng này của hắn quá khác so với bình thường khiến Nhan Tịch nhìn mà có chút không quen, dù sao trước đó Lam Cẩn luôn cao ngạo tồn tại dưới bộ dạng cường thế như vậy, nay bộ tây trang xa xỉ đặt may đổi thành quần áo mặc ở nhà, bàn tay cả ngày dùng để kí hợp đồng trăm tỷ cũng đổi thành tay xào nấu đồ ăn ở phòng bếp.

Nhan Tịch lo lắng sự chênh lệch như vậy khiến cho Lam Cẩn vốn có lòng tự trọng cao sẽ dẫn đến nghĩ quẩn, ngay từ đầu cậu đã khuyên Lam Cẩn không cần thiết phải làm như vậy, việc nhà chỉ có bấy nhiêu chờ cậu tan làm thì tự mình quán xuyến được, anh chỉ cần ở nhà làm sao để bản thân thấy dễ chịu là tốt rồi....

Nhưng hiển nhiên Lam Cẩn đối với việc bản thân trở thành một người chồng nội trợ trong gia đình thì rất lấy làm vui vẻ, Nhan Tịch có khuyên bảo thế nào cũng vô dụng, hắn vẫn chăm chỉ làm không biết chán.

Nhan Tịch: "....".

Bình luận

Truyện đang đọc