CUỒNG SI EM


Đình Hạ cẩn thận cất tấm bưu thiếp vào túi áo, rồi hỏi Tiết San:
“Nếu có người nắm được điểm yếu của cậu, uy hiếp cậu, nhưng cậu không muốn cứ thế cam chịu bị hắn kiểm soát mình.

Tiết San, cậu sẽ làm thế nào?”
Cô ấy đang uống ngụm cà phê, bèn ngước mắt lên nhìn Đình Hạ, khựng lại hỏi:
“Sao cậu lại hỏi như vậy? Có phải Đình Khiêm lại gây ra chuyện gì rồi không?” Tiết San có chút kích động.
Đình Hạ xua tay, tỏ ý chuyện này không liên quan đến Đình Khiêm.

Cô chỉ thuận miệng hỏi vậy, xem thử cách nghĩ của Tiết San thế nào.
Cô ấy thở phào, nói ra suy nghĩ của mình:
“Trong trường hợp đó, cậu tuyệt đối không được quá cứng nhắc, mang ý đối nghịch đến cùng, vì như thế chỉ thiệt thòi cho bản thân cậu thôi.

Nhưng mà cũng phải biết phản kháng, thể hiện giá trị con người cậu, để cho đối phương dè chừng.”
Đình Hạ dường như đã hiểu ra lời Tiết San nói.

Có lẽ cô càng trốn tránh Mạc Tử Quân, càng thể hiện cô sợ hắn, thì càng tạo hứng thú cho người đàn ông đó giày vò cuộc sống của cô.

Trái lại, nếu Đình Hạ lãnh đạm một chút, bình thản đối diện thì biết đâu một ngày, hắn lại chán chường mà để cô đi.
Hai cô gái ngồi nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi Tiết San nhận được một cuộc điện thoại liên quan đến công việc, cô ấy mới rời đi.
Đình Hạ ngồi trong quán cà phê hơn một tiếng đồng hồ, Mạc Tử Quân vẫn đậu xe ở chỗ cũ đợi cô.


Trước đó cô đã đề nghị được về nhà thu dọn hành lý và được hắn chấp nhận.

Mạc Tử Quân hỏi địa chỉ, rồi đưa cô đến đó.
Cửa cổng bên ngoài bị khóa, chứng tỏ không có ai ở nhà.

Đình Hạ lo lắng, lẽ nào Đình Khiêm lại đi chơi bời ở đâu rồi?
Đình Hạ gọi điện thoại cho cậu, nhưng không thấy ai trả lời.

Đúng lúc cô đang phân vân không biết phải làm gì thì một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi đi đến, cất tiếng gọi từ sau lưng:
“Đình Hạ, cháu về rồi à?”
Cô quay người lại, thấy bà chủ nhà liền cúi đầu chào hỏi.

Bà bèn bảo cô sang nhà mình lấy hành lý, Đình Hạ hơi khựng lại, khó hiểu vì sao đồ của mình lại ở chỗ của bà ấy.
“Đình Khiêm đi đâu ạ?” Cô có chút bất an, vội hỏi.
“Tối hôm qua thằng bé đã trả nhà, lấy lại tiền đặt cọc, sau đó dọn đồ rời đi rồi.

Vali của cháu, nó gửi nhờ cho dì, còn bảo nếu cháu quay lại thì đưa cho cháu.”
Đình Hạ nghe xong hơi mất bình tĩnh.

Lẽ nào Đình Khiêm bị người của bọn cho vay nặng lãi uy hiếp, bắt đi rồi? Bà chủ nhà biết rõ tình cảnh của hai chị em, liền trấn an:
“Thằng bé nói muốn đến nơi khác tìm công việc làm ăn.

Dì nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cháu đừng lo lắng.”
Bà chủ nhà sai người giúp việc kéo vali ra, giao lại cho Đình Hạ.

Mạc Tử Quân xách nó đem bỏ vào cốp xe ô tô, không khỏi nhíu mày cảm thán.

Đây chính là chiếc vali năm đó Đình Hạ mang theo khi bước chân vào nhà họ Mạc, sau tận sáu năm trời, vẫn là nó, chỉ có điều đã sờn cũ hơn rất nhiều.
Mạc Tử Quân không lái xe thẳng về chung cư, mà ghé vào siêu thị.

Hắn muốn Đình Hạ mua thức ăn nấu bữa tối, cô không có tâm trạng, tùy tiện ném đại vài thứ trên kệ vào xe đẩy hàng.
“Mạc tổng có nhiều tiền lắm mà? Sao anh không trực tiếp thuê đầu bếp nổi tiếng về nấu ăn đi? Tay nghề của tôi rất tệ, không chắc hợp ý anh đâu.” Đình Hạ lại một lần nữa mỉa mai hắn.
“Tôi không thích.” Hắn nhếch môi đáp lại.
Người phụ nữ này trở nên cứng rắn từ bao giờ vậy? Trưa nay còn biết ra điều kiện với hắn, hiện tại lại trả treo từng chút một, lẽ nào Mạc Tử Quân đã đánh giá sai về cô rồi?

Đình Hạ cứng miệng, đem theo tâm trạng bực tức đang cố phải kìm nén trong lòng, giải tỏa bằng cách mua hết số thức ăn trong quầy.
Về đến nhà, cô vẫn không thể yên tâm về Đình Khiêm.

Trước đây cậu chỉ biết tụ tập cùng đám bạn, ăn chơi đàn đúm.

Đùng một cái lại nói đi tìm công việc làm ăn, nghe có chút vô lý.
Đình Hạ vừa nấu ăn, vừa nghĩ ngợi linh tinh.

Sẵn có thịt gà, cô liền nấu súp gà cùng với rau củ.

Biết rõ Mạc Tử Quân không thích ăn trái bắp non, cô vẫn cho vào.
Nhớ lại khi còn làm vợ hắn, Đình Hạ thật không hiểu vì sao mình có thể chịu đựng con người của Mạc Tử Quân nữa.

Cô tự giễu cợt chính mình, còn từng yêu hắn sâu đậm.
Bên tai Đình Hạ văng vẳng lời của vị bác sĩ năm nào, cô đau lòng nhìn đi chỗ khác, lơ đễnh khứa con dao vào đầu ngón tay, chảy máu.

truyện teen hay
“Aiss…”
Đình Hạ cho tay vào miệng để cầm máu.

Mạc Tử Quân đứng gần đó, đang định bước đến chỗ cô nhưng lại chùn bước.

Hắn rót một cốc nước lọc để uống, rồi lên trên nhà.
Cơm nước xong xuôi, một tay Đình Hạ dọn lên bàn.


Giờ đây cô lại quay về cuộc sống cũ, ngày ngày phải hầu hạ người đàn ông này.
“Đi đâu? Không cần ăn cơm sao?”
“Cần, nhưng không phải ăn cùng anh.”
Đình Hạ định chờ đến khi Mạc Tử Quân ăn xong mới dùng bữa tối.

Cô rất không thích nhìn thấy hắn, cũng giống như người đàn ông này từng chán ghét mỗi khi về nhà phải đối mặt với cô vậy.
“Ngồi xuống.”
“Tôi chưa đói, anh còn muốn quản cả lúc nào tôi ăn cơm sao?”
Mac Tử Quân hất mặt nhìn cô gái nhỏ.

Hai chân mày nâng lên, rõ ràng đang tức giận.

Tay hắn nắm chặt vào thành ghế, khiêu khích:
“Chưa đói thì ở lại phục vụ tôi dùng bữa đi?”
“Anh đâu phải què quặt, sao phải cần người phục vụ? Mạc tổng, ngoài nghĩa vụ làm ấm giường cho anh thì những việc khác hình như tôi không được lợi gì nhỉ?”
Khóe môi của Mạc Tử Quân hơi cong lên, hắn đẩy ghế, ngồi phịch xuống, ung dung cầm đũa.
“Phục vụ trên bàn ăn được tính như trên giường.

Hay là cô Đình đây nghĩ trên giường sẽ nhàn hạ hơn, hửm?”.


Bình luận

Truyện đang đọc