CUỒNG SI EM


Vì không muốn bị giới truyền thông làm phiền nên Mạc Tử Quân đưa Đình Hạ về bằng lối sau của khách sạn.

Văn Duệ Minh đi theo hai người họ.

So với cô và hắn, anh còn dễ trở thành mục tiêu của cánh phóng viên hơn nhiều, nhất là khi Viên Á Hân cũng có mặt ở nơi này.
Tiết San là phóng viên, sao có thể bỏ qua sự kiện quan trọng này.

Cô vốn đã chuẩn bị mọi thứ, ai ngờ lại gặp chút rắc rối trên đường nên mới đến trễ.
Đồng nghiệp đã thu thập được khá khá thông tin để viết bài, Tiết San đâu thể để bản thân tụt lại đằng sau được? Cô nghĩ tới nghĩ lui, nhìn thấy khu vực đại sảnh có quá nhiều người vây quanh, đoán chừng chẳng đến lượt mình.
Người thành công luôn có lối đi riêng! Tiết San mạnh dạn chờ ở lối sau khách sạn.

Cô ấy đứng trước cả một lúc lâu, bị muỗi cắn vào bắp chân cũng không ít.
“Aiss, con muỗi chết tiệt! Mau ra chỗ khác chơi nào!” Tiết San dậm mạnh chân xuống nền đất, mắt vẫn hướng vào trong chờ khách mời ra về.
Viên Á Hân phát hiện Văn Duệ Minh trốn tránh mình, cô ta bỏ hẳn cuộc phỏng vấn trong hội trường, chạy theo tìm anh.

Lúc nhìn thấy Đình Hạ, Viên Á Hân giở thói phách lối, trừng mắt hỏi:
“Duệ Minh, cô gái này là ai?”

Văn Duệ Minh ngán ngẩm nhìn cô ta.

Càng lâu, anh càng thấy Viên Á Hân giống như bị hoang tưởng, bây giờ còn chất vấn cả anh.

Cô ta tự biên tự diễn, cho rằng bản thân thật sự là bạn gái anh sao?
“Viên Á Hân, có phải đầu óc cô có vấn đề không? Nếu cô muốn tạo scandal để trở nên nổi tiếng thì tìm người khác đi, ông đây không có hứng thú!” Văn Duệ Minh không chịu nổi nữa mà gắt lên.
Thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn kéo Viên Á Hân ra đằng trước, nói chuyện rõ ràng trước mặt phóng viên.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Văn Duệ Minh lại sợ cô diễn viên kiêm người mẫu này úp lên đầu mình cái sọt, biến anh thành tra nam lúc nào không hay biết.
Chuyện này đã loáng thoáng truyền đến tai cha mẹ Văn Duệ Minh, nếu còn không nhanh xử lý, chỉ sợ ông bà sẽ bóp chết anh vì để ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Văn mất.
Cách tốt nhất là khiến Viên Á Hân chủ động từ bỏ.

Mà nói thì dễ lắm, còn làm thế nào thì anh nghĩ mãi không ra cách.
“Anh nói gì vậy? Em nổi tiếng như vậy, cần gì phải làm mấy trò bẩn thiểu để mọi người chú ý.

Em thật sự thích anh mà, Duệ Minh…”
Cô ta tay níu tay kéo, làm anh phát bực.

Mạc Tử Quân thấy một mớ phiền phức trước mắt, không muốn quản mà kéo Đình Hạ rời đi.
Tiết San đứng đằng xa, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Viên Á Hân.

Mấy bài báo gần đây liên quan đến nữ diễn viên này, cô cũng xem qua.

Càng lúc càng trở nên tò mò, cô ấy đi lại gần.
Ngờ đâu, lúc Đình Hạ và Mạc Tử Quân quay mặt lại, Tiết San sốc tận óc.

Cô ấy đưa tay dụi mắt, để chắc chắn bản thân không nhìn nhầm.
“Tiết San, sao cậu lại ở đây?” Cô run run, mặt hơi tái đi giống như làm chuyện xấu bị người khác phát hiện.
Tiết San tiến lên một bước, dứt khoát nắm tay Đình Hạ kéo ra chỗ khác nói chuyện.

Mạc Tử Quân nắm chặt lấy tay cô, trong tích tắc, cô bị kẹt giữa hai người, không biết làm thế nào.
Đến lượt Viên Á Hân đứng ngây người, không hiểu cô gái kia chui từ đâu ra.


Văn Duệ Minh lại nghe cái tên Tiết San kia có chút quen thuộc, một lúc đã nhớ ra đây là bạn thân của Đình Hạ.
Anh chưa từng tiếp xúc với cô gái này, chỉ vài lần nghe Đình Hạ nhắc sơ qua.

Viên Á Hân vẫn không ngừng lải nhải vào tai Văn Duệ Minh, anh sắp không chịu nổi nữa.

Trong khoảnh khắc xuất quỷ nhập thần, anh nhớ đến lời khuyên của Mạc Tử Quân lúc ngồi trong hội trường, rồi đột nhiên kéo Tiết San về phía mình, cử chỉ thân thiết.
“Em yêu, đến đón anh sao không nói?”
Tiết San ngỡ ngàng, ngơ ngác nhìn tên đàn ông lạ mặt kia.

Trời ơi, tình huống dở hơi gì thế này? Cô ấy đẩy Văn Duệ Minh ra nhưng anh giống như thà chết chứ không chịu buông vậy.
“Viên Á Hân, cô tha cho tôi đi! Tôi có bạn gái rồi, chúng tôi còn đang rất hạnh phúc!”
Văn Duệ Minh hai mươi tám năm trời chưa từng tán gái, vậy mà ngay lúc này đã lấy hết can đảm, cúi xuống hôn vào má Tiết San một cái.

Đầu óc cô ấy ong ong không hiểu chuyện gì, chưa kịp phản ứng đã bị Văn Duệ Minh bế bổng lên, ghì chắc trong vòng tay rắn rỏi.
“Chúng tôi đi trước nhé! Mạc Tử Quân, cậu đưa vợ của mình về nhà cẩn thận.”
Văn Duệ Minh nói vậy, một phần cũng là để Viên Á Hân không hiểu lầm mối quan hệ giữa Đình Hạ với anh, phần vì thấy cô đang kẹt giữa Mạc Tử Quân và Tiết San nên muốn giúp đỡ.

Chỉ là lần này người đàn ông kia thật sự giết cô rồi! Đình Hạ xanh mặt, công sức cô giấu Tiết San bao ngày qua, đều bị Văn Duệ Minh một phát đạp đổ.
Tiết San la oái oái, bị anh bịt hẳn miệng.

Viên Á Hân tức tối bỏ đi, chỉ còn Đình Hạ và Mạc Tử Quân đứng tần ngần ra đó.

“Văn Duệ Minh bị thần kinh sao? Nếu cậu ta biết Triệu Tiết San là phóng viên, chắc chắn khóc thét.” Hắn cười nham nhở.
Đình Hạ đang lo lắng xót cả ruột gan, còn hắn vẫn thản nhiên như vậy.

Lần tới cô gặp Tiết San, biết giải thích với cô ấy thế nào đây?
“Về thôi.”
Hai người trở về nhà, Đình Hạ cứ thấp thỏm không yên.

Quả nhiên chuyện gì đến rồi sẽ đến, một tiếng đồng hồ sau đó, Tiết San đã gọi cho cô.
“Cậu với Mạc Tử Quân quay lại với nhau sao? Đình Hạ, tại sao lại giấu tớ?”
Cô biết đôi ba câu không thể giải thích cho Tiết San hiểu, nên hẹn cô ấy ngày mai gặp mặt, Đình Hạ sẽ lựa lời nói chuyện.
Tiết San tắt máy, nằm dài ra giường.

Trong suốt ba năm sống cùng Mạc Tử Quân, Đình Hạ vì người đàn ông chịu khổ chưa đủ sao? Khó khăn lắm mới dứt ra được, sao bây giờ còn dấn thân vào vũng bùn cũ?
Với tư cách là bạn thân Đình Hạ, là người hiểu rõ tính cách cô nhất, Tiết San biết chắc nếu Đình Hạ ở bên cạnh Mạc Tử Quân, thì người chịu khổ chỉ có cô mà thôi.
Tiết San lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường, nhớ đến tên ất ơ từ đâu chui ra nhận cô làm bạn gái, càng thêm bực mình.

Lúc nãy ngồi trong xe ô tô của Văn Duệ Minh, đoạn đường dừng đèn đỏ, cô ấy đã tẩn cho anh một trận rồi đạp cửa xe rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc