CUỒNG SI EM


Lâm Uyển mang tài liệu vào phòng làm việc của Mạc Tử Quân, sẵn tiện xách theo một giỏ trái cây lớn.

Đây là quà mà cha mẹ cô ta gửi lên để biếu cha mẹ hắn.
“Sau khi tan làm, cô cứ trực tiếp đem đến Mạc gia là được.”
Gia đình Lâm Uyển sống gần nhà họ Mạc ở dưới quê.

Khi ông nội Mạc còn sống, cha mẹ cô ta cùng những người dân khác quanh vùng, làm thuê cho trang trại nhà hắn.

Sau khi ông mất, cha của Mạc Tử Quân đã tin tưởng, giao luôn quyền quản lý cho họ.
Hai bên gia đình cũng gọi là quen biết.

Từ nhỏ Lâm Uyển đã có cơ hội đến dinh thự nhà họ Mạc chơi, cộng với việc được Mạc phu nhân yêu quý, cô ta càng thêm tự tin chinh phục trái tim Mạc Tử Quân.
Lúc trước ông nội Mạc lâm bệnh nặng, bởi vì muốn hoàn thành tâm nguyện của ông là được thấy cháu trai cưới vợ, Mạc lão gia và Mạc phu nhân đã bắt ép hắn, nhanh chóng tìm đối tượng để kết hôn.
Ban đầu họ còn nhắm đến Lâm Uyển, nhưng Mạc Tử Quân nhất quyết không đồng ý.

Hắn không yêu cô ta, nên không muốn bản thân bị trói buộc một chỗ với người phụ nữ này.
Mạc Tử Quân hiểu rõ nếu cưới Lâm Uyển làm vợ, sau này sẽ rất khó để ly hôn.

Dẫu sao thì những người sống tình nghĩa như cha mẹ hắn, nhất định sẽ nể mặt nhà họ Lâm mà siết chặt mối hôn sự này.

Cho nên Mạc Tử Quân đã quyết định tìm một người phụ nữ xa lạ để kết hôn, đúng lúc lại gặp được Đình Hạ ở trong tình cảnh túng quẫn.

Hắn bỏ ra một số tiền lớn, rồi cùng cô ký vào bản hợp đồng hôn nhân trong thời hạn ba năm.
Lâm Uyển đứng một lúc trong phòng, vẫn không thấy Mạc Tử Quân ngó ngàng đến mình.

Dường như hắn chỉ biết đến công việc, lúc nào cũng dán mắt vào màn hình máy vi tính.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Không có ạ.”
Cô ta cầm theo giỏ trái cây, xoay người rời đi.

Đúng lúc Lâm Uyển đẩy cửa bước ra ngoài, Mạc Tử Quân lại gọi:
“Khoan đã.”
“Mạc tổng, anh có gì dặn dò?” Cô ta nuôi theo hi vọng, rằng tối nay hắn sẽ đưa mình về Mạc gia thăm cha mẹ.
Mạc Tử Quân ho nhẹ một tiếng, nhớ đến chuyện của Đình Hạ liền nhắc nhở người phụ nữ kia:
“Lâm Uyển! Cô thông minh như vậy, chắc biết rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói trước mặt cha mẹ tôi đúng không?”
Lâm Uyển ngây ra một lúc, cuối cùng cũng hiểu Mạc Tử Quân đang ám chỉ điều gì.

Chắc chắn cô ta sẽ không nói đến chuyện Đình Hạ trước mặt Mạc phu nhân và Mạc lão gia rồi.

Bởi làm như thế, người chịu thiệt thòi chỉ là cô ta mà thôi.
Tuyết Phàn rất thương Đình Hạ, nếu để bà ấy biết cô đã quay trở về, chắc chắn Lâm Uyển không còn cơ hội mơ mộng làm thiếu phu nhân nhà họ Mạc nữa.
“Mạc tổng yên tâm, tôi biết phải làm gì mà!”
Lâm Uyển ra ngoài, Mạc Tử Quân tiếp tục làm việc.

Chốc chốc, trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh của Đình Hạ, còn thấy cô cười thân thiện với mình.

Mẹ nó! Có phải hắn trúng tà rồi không?
Mạc Tử Quân chuyển sang màn hình theo dõi camera giám sát, nhưng chẳng thấy Đình Hạ đâu.

Cô không rời khỏi nhà, nhưng vì ghét hắn nên cứ ở lì trong phòng ngủ.
“Người phụ nữ đáng ghét này!” Hắn đập mạnh tay xuống bàn, tự nhiên quát lớn.
Đình Hạ đang ngồi bên cửa sổ phòng ngủ vẽ tranh thì đột nhiên hắt xì vài cái.


Cho rằng bản thân bị cảm, cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Thẩm Trì đã nói Đình Hạ rất có năng khiếu trong lĩnh vực thời trang, nếu được đào tạo bài bản sẽ xuất sắc hơn nhiều.

Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, đừng nói là Mạc Tử Quân không cho phép, đến cả chi phí theo học, cô cũng không có.
Đình Hạ cất bản vẽ, chuẩn bị đi nấu bữa trưa lót dạ, vừa lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Cậu có nhà không? Tớ mang ít thịt bò sang cho cậu.”
Nghe thấy Tiết San định sang nhà để tìm mình, Đình Hạ hơi chột dạ, vội tìm cách lảng tránh:
“A, tớ có việc ra ngoài từ sáng rồi! Hơn nữa thức ăn trong tủ lạnh vẫn còn nhiều, hay là cậu cứ để lại ăn đi.”
Tiết San vẫn muốn mang sang cho Đình Hạ.

Cô ấy vừa ghé siêu thị, thấy thịt bò tươi sống nên mua rất nhiều, chủ yếu để dành cho cô bạn thân của mình một ít, ăn tẩm bổ.
Sáng nay Mạc Tử Quân đã cảnh cáo Đình Hạ không được ra ngoài.

Cô hơi dè chừng, nhưng suy nghĩ một lúc đành hẹn Tiết San ra công viên gần tòa soạn nơi cô ấy làm việc để nói chuyện.
“Vậy tớ đợi cậu ở đó nhé!” Tiết San đồng ý với cô, rồi tắt máy.
Đình Hạ nấu xong cơm trưa thì đến điểm hẹn.

Ở trong công viên có mái che, vừa hay có thể giúp hai người tránh đi cái nóng.
“Sáng nay cậu đi đâu thế?” Tiết San hỏi.
Ban nãy gọi điện thoại cô chỉ bịa đại một cái cớ, bây giờ không biết nên trả lời thế nào.

Đình Hạ hơi nhíu mày, tiếp tục nói dối:
“Tớ đi tìm một công việc khác.


Cậu biết đấy, bình thường dạy cho cháu gái dì chủ nhà học cũng chẳng được bao tiền.”
Trước khi bị Mạc Tử Quân bắt về, Đình Hạ đi làm gia sư tiểu học kiếm tiền.

Lương hằng tháng chẳng được bao nhiêu, chỉ đủ đóng tiền nhà, ăn uống, thỉnh thoảng mới dư ra được một ít.
Vậy mà đứa em trai của Đình Hạ không biết thương chị, còn nợ nần bọn cho vay nặng lãi, đẩy cô vào tình cảnh trớ trêu như hiện tại.
Tiết San không hỏi gì thêm.

Chiều nay cô ấy còn phải đi phỏng vấn một doanh nhân trẻ, nên tranh thủ đưa thịt bò cho Đình Hạ, rồi phải quay về tòa soạn.
Cô chợt nhớ ra Thẩm Trì, bèn nói với Tiết San:
“À, nhà thiết kế hôm trước cậu giới thiệu cho tớ.

Thật ra… là Thẩm Trì.”
Tiết San hết sức ngạc nhiên, dù cô ấy từng nghe nói anh ta ra nước ngoài học ngành thiết kế thời trang, nhưng chưa từng nghĩ lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Năm đó Thẩm Trì và Đình Hạ yêu nhau rồi chia tay.

Tiết San là bạn thân, dĩ nhiên biết rõ những uẩn khuất đằng sau mà cô phải chịu đựng.

Chỉ tiếc cho một mối tình đẹp, lại bị ngăn cấm từ phía gia đình..


Bình luận

Truyện đang đọc