CUỒNG SI EM


Lần đầu tiên Đình Hạ gặp Thẩm Trì là ở câu lạc bộ vẽ của trường.

Khoảnh khắc vô tình chạm vào ánh mắt của chàng thiếu niên mười bảy tuổi ấy, trái tim ngây ngô của người thiếu nữ đã rung động mãnh liệt.
Mười năm trước, Thẩm Trì và Đình Hạ học cùng một trường trung học.

Anh ta hơn cô một tuổi, là cậu học trò xuất sắc được thầy cô quý mến, bạn bè ngưỡng mộ.
Giữa vô vàn sự lựa chọn, Thẩm Trì lại đến với Đình Hạ.

Hai người đã có một mối tình đẹp trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, chỉ là… người ta vẫn nói cái gì đẹp thường chóng tan.
Đình Hạ vẫn nhớ như in cái ngày cuối Thu, trời mưa tầm tã vào năm đó, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đến tận nhà tìm cô.
Bà ta là mẹ của Thẩm Trì.

Mục đích người phụ nữ kia tìm đến Đình Hạ không có gì khác ngoài việc bắt cô lập tức chia tay với con trai bà.
Đối với bà ta, Đình Hạ giống như vật cản đường không đáng có trong cuộc đời Thẩm Trì vậy! Càng sớm ngày dẹp bỏ, càng an tâm vạn phần.
Trước là khuyên nhủ, sau là mắng nhiếc, dọa nạt.


Đến cuối cùng, bà Thẩm cũng thành công chia rẽ một mối tình tươi đẹp.
Thẩm Trì ra nước ngoài du học, Đình Hạ vẫn ở lại ngôi trường cũ, tiếp tục việc học hành.

Lúc anh ta đi không để lại lời từ biệt, cũng không có lấy một tin nhắn hỏi han suốt thời gian dài.
Thẩm Trì là mối tình duy nhất của Đình Hạ.

Hai mươi tuổi, sau khi kết hôn cùng Mạc Tử Quân rồi trót đem lòng yêu người đàn ông này, cô chưa từng rung động trước bất kỳ ai nữa.
Lần này gặp lại Thẩm Trì, cô không còn bất cứ lưu luyến gì với anh ta.

Chỉ tại quá bất ngờ, cô mới ngây người ra như vậy…
“Đình Hạ, lâu rồi không gặp.” Thẩm Trì tiến lên phía trước để chào hỏi.
Cô hoàn hồn, cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất, rồi nói:
“Tám năm rồi.

Đúng là lâu thật!”
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, không khí bỗng chùng xuống, vì không ai nói lời nào.

Mãi một lúc sau, Thẩm Trì mới lên tiếng:
“Đình Hạ, chuyện năm đó… anh thay mặt mẹ xin lỗi em.”
Cô gật đầu, xem như một lời chấp nhận.

Dù cho mẹ của Thẩm Trì đã từng làm tổn thương cô, nhưng đứng về phương diện nào đó, Đình Hạ hoàn toàn có thể hiểu vì sao bà ta lại làm như vậy.
Kỳ thực thì Thẩm Trì rất ưu tú, từ bản thân anh ta đến nguồn gốc gia đình, đem đi so với Đình Hạ đúng là khác xa một trời một vực.
“Đã qua lâu rồi, em vốn không còn nhớ gì nữa.”
Hai người ngồi một lúc, mới dẹp bỏ đi được không khí ngượng nghịu ban đầu.

Đình Hạ lấy ra bản phác thảo thiết kế thời trang, nhờ Thẩm Trì xem qua giúp mình.
Anh ta nhiệt tình giúp đỡ Đình Hạ, chỉ cho cô những lỗi sai thường mắc phải, rồi còn khen cô có năng khiếu, nếu là tự học trong thời gian ngắn như vậy đã là quá xuất sắc rồi.
Trong lúc Đình Hạ và Thẩm Trì nói chuyện, Mạc Tử Quân ở công ty làm việc, nhìn sang camera giám sát trên màn hình máy vi tính thì không thấy cô đâu.


Tua ngược lại thời gian, hắn phát hiện cô đã ra ngoài được hơn một tiếng, liền lấy điện thoại gọi.
Tiếng chuông ngân lên, rồi tắt hẳn.

Không liên lạc được với Đình Hạ, Mạc Tử Quân bèn nghĩ đến hai khả năng.

Một là cô đã đổi số điện thoại mới, khả năng còn lại chính là chặn số của hắn.
Hắn tra ra định vị được cài trong điện thoại Đình Hạ, bất chấp còn một bản báo cáo chưa xử lý mà lái xe đi tìm cô.

Lâm Uyển thấy hắn vội vã, liền cất tiếng hỏi nhưng Mạc Tử Quân không trả lời.
Đi được nửa đường, tự nhiên hắn cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn, sao lại phải đi tìm cô gái đó? Tuy nghĩ vậy, nhưng Mạc Tử Quân vẫn không dừng lại, xe cứ chạy băng băng về phía trước, đến thẳng chỗ của Đình Hạ.
Cô nhìn thời gian không còn sớm nữa, vội nói lời tạm biệt Thẩm Trì.

Biết được Đình Hạ đi taxi đến đây, anh ta liền đề nghị đưa cô về.

Thẩm Trì tiễn cô một đoạn, lúc đứng trên vỉa hè chợt kéo cô lại, rút ra từ trong túi áo một chiếc kẹp tóc đính đá xinh xắn.
“Tặng cho em! Cái này là tự tay anh thiết kế đấy.”
Đình Hạ ngại ngùng nhưng không biết từ chối, đành đứng yên để Thẩm Trì cài chiếc kẹp tóc lên đầu mình.

Cô khẽ nói tiếng cảm ơn, bất giác khóe môi còn mỉm cười.

Két!
Chiếc xe ô tô sang trọng từ đằng xa lao thẳng đến chỗ hai người.

Âm thanh thắng gấp nghe chói tai vô cùng.

Một người đàn ông tuấn tú bước ra từ trong xe, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc tiến về phía Đình Hạ.
“Mạc Tử Quân?”
Đình Hạ nuốt nước miếng, kinh hãi nhìn người đàn ông phía đối diện.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào là chủ đích đến đây tìm cô?
“Lên xe!”
Cô đứng ngây ra đó, tim đập thình thịch.

Thẩm Trì mấp máy môi định nói điều gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Mạc Tử Quân đã bế bổng Đình Hạ lên, động tác dứt khoát mở cửa xe, đẩy cô vào trong.
Rất nhanh, hắn đã vòng ra đằng trước, ngồi vào trong xe, nhấn mạnh chân ga, lái đi mất hút..


Bình luận

Truyện đang đọc