CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Ánh sáng trong hành lang rất tối, tiếng rên rỉ đau đớn của Hứa Tiếu còn vang lên yếu ớt bên tai.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Phán chỉ cảm thấy chân tay không chịu khống chế mà cứng đờ, thật giống như năm đó lúc sửa lại váy đồng phục, bị hội học sinh bắt được, trong thời gian huấn luyện bị chủ nhiệm xách lên sân khấu, phê bình ngay trước mặt bạn học toàn trường.

Có chột dạ, có không cam lòng, cũng có tủi thân cùng thấp thỏm.

Dưới chân cô giống như đổ chì, không động đậy được dù chỉ một chút, bước chân còn muốn nặng hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ.

Bây giờ cô hết sức hối hận, vừa nãy lúc Hứa Tiếu mới bắt đầu khiêu khích, cô không nên đáp trả. Nếu như bản thân không để ý đến cô ta, Hứa Tiếu có phải là sẽ không tiếp tục nói một đống lời vô nghĩa như vậy nữa không? Bản thân hẳn là cũng sẽ không bị chọc giận?

Cơn tức cũng đã xả rồi, tính tình tiểu thư cũng thể hiện ra rồi, nhưng kết quả... lại chẳng hiểu ra sao biến thành cái dạng này?

Mấy ngày nay, mặc dù cô không thể nói là vất vả, nhưng cũng thật sự đã hao hết tâm tư theo đuổi người mà. Cô thậm chí còn cố ý hoạch định xong tiến độ ở trong quyển sổ nhỏ, hiện tại đại bộ phận ý tưởng viết ở trong sổ còn chưa kịp thực hiện...

Xe đã lật rồi?

Cố Phán càng nghĩ càng khó chịu, trong đầu cũng bắt đầu tưởng tượng lát nữa người đàn ông sẽ có phản ứng gì.

Nhìn dáng vẻ anh đứng đó bình tĩnh như vậy, khẳng định là đã qua đây được một lúc rồi. Vậy đối thoại giữa cô và Hứa Tiếu tám chín phần mười là đã bị anh ta nghe được toàn bộ, thân phận của mình anh nhất định là cũng đã biết...

Vậy sau này thì sao?

Anh biết mình căn bản không phải cái gì mà cô gái tìm việc nghèo túng, lúc nộp đơn đã khai tin tức giả trăm phương ngàn kế muốn tới gần anh, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào? Lại sẽ phản ứng thế nào đây?

Cố Phán theo bản năng liền liên tưởng tới anh của cô, dựa theo tính tình cứng nhắc của anh trai cô, người dám tốn công tốn sức như vậy lừa gạt anh ấy, kết quả nhất định sẽ không quá tốt...

Nghĩ tới đây, Cố Phán lại cực kỳ vui mừng hôm nay đã tìm người của cửa hàng đồ hiệu phối hợp túi xách tay cho mình, vốn dĩ người quản lý bên đó đề nghị không cầm theo bất kỳ túi xách gì phối hợp với cái váy này, nhưng Cố Phán vừa nghĩ tới việc không có túi xách thì không có chỗ đặt điện thoại, liền uyển chuyển từ chối đề nghị của người ta.

Nếu thật sự ngay cả điện thoại cô cũng không cầm theo, hôm nay đoán chừng đến cả khách sạn cũng không về được?

Người đàn ông ở đối diện sau khi biết cô là kẻ lừa gạt, 80% khả năng là trực tiếp bỏ mặc cô tự sinh tự diệt.

Nhưng nào ngờ, ngay vào lúc cô đang miên man suy nghĩ, Thẩm Mộ Ngạn vốn đang yên lặng đứng ở nơi đó lại mở miệng.

Cơ thể anh thon dài thẳng tắp, dưới chân kéo ra một cái bóng thật dài, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán trong trẻo mà bình tĩnh.

"Đi thôi."

Giọng nói của anh không nhấp nhô lên xuống chút nào.

Cố Phán ngẩn ra, lúc phản ứng lại, bước chân đã không chịu khống chế tự động đi về phía anh.

Trên người cô vẫn còn khoác áo vest của Thẩm Mộ Ngạn, vừa nãy lúc giáo huấn Hứa Tiếu động tác hơi quá sức, áo khoác ở đầu vai có chút lệch đi.

Lúc cô đi qua đó, chuyện đầu tiên Thẩm Mộ Ngạn làm chính là thay cô chỉnh lại áo khoác, đồng thời vẻ mặt bình tĩnh, cài lại một cái khuy áo.

Cố Phán hoàn toàn không hiểu người đàn ông này đến cùng là có ý gì, đầu vang lên tiếng ong ong, trong lòng cũng là một mớ hỗn độn, lúc có lúc không hiện ra một khả năng.

Người đàn ông cũng không chú ý đến suy nghĩ của cô, nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô xuống lầu.

Ông cụ Sở và Sở Y Tình ở dưới lầu còn đang tiếp đãi khách khứa khác, Thẩm Mộ Ngạn cố ý đi cửa hông, cho nên cũng không làm kinh động quá nhiều người.

Cố Phán bị anh thờ ơ dẫn ra bên ngoài, lại thấy anh lấy điện thoại di động ra, liên lạc với tài xế lái xe qua đây.

Bên ngoài cửa hông là một con đường phụ yên tĩnh vắng vẻ, lúc này thời gian đã muộn, người và xe cộ trên đường cũng không nhiều.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng phủ xuống, người đàn ông đứng ở trong bóng tối, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại liếc nhìn Cố Phán.

Cô vốn đã tâm tư rối bời, giờ phút này càng ngày càng nặng nề, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía Thẩm Mộ Ngạn lặng lẽ quan sát.

Thật lâu sau, cô thực sự không chịu nổi nữa, dứt khoát „không còn gì để mất“ mở miệng.

"Vừa rồi lời nói của tôi và Hứa Tiếu chắc anh đều nghe thấy rồi?"

Cố Phán không có cách nào lừa mình dối người, dưới tình huống đó, cô dù là ngây thơ đi nữa cũng sẽ không cho là Thẩm Mộ Ngạn là vừa vặn đi ngang qua.

Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, ủ rũ cúi đầu, nói: "Tôi quả thực đã lừa gạt anh, tôi căn bản không phải là người nghèo khó gì, cũng không phải cực kỳ muốn một công việc... Sở dĩ nói những lời kia, chỉ là vì có thể thuận lợi tiếp cận anh hơn chút."

Đường phố dưới bóng đêm rất yên tĩnh.

Giọng nói của cô gái trẻ rất thấp, mang theo sự chán nản mà ngày thường ít có, lông mi dài mà dày buông xuống, ở dưới mí mắt vẽ ra một mảnh bóng mờ nho nhỏ.

Cảm giác đó, thật giống như con cáo con vụng trộm cắn chiếc lồng bất chợt bị chủ nhân phát hiện.

Thẩm Mộ Ngạn quay đầu lại nhìn, trong cổ họng ngứa ngáy.

"Tiếp cận tôi làm gì?"

Âm sắc của anh vẫn rất thấp, nhưng cẩn thận nghe lại vẫn có thể nghe ra được giọng điệu của anh không giống với ngày thường.

Nhưng lúc này Cố Phán hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, chỗ nào còn để ý phân biệt nhiều như vậy. Sau khi nghe được câu trả lời của anh, cô có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.

Cô nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm của người đàn ông, có chút tủi thân chất vấn: "Tôi tiếp cận anh muốn làm gì, anh không nhìn ra sao??"

Người đàn ông không đáp, nhưng bên trong ánh mắt anh đang nhìn xuống, lại dường như viết rõ ràng mấy chữ "Không nhìn ra".

Cố Phán có chút xấu hổ lại tức giận, sự uất ức cùng khó chịu trong lòng lúc này toàn bộ tích tụ thành một ngọn lửa, đốt ra sự liều lĩnh bất cần.

"Em thích anh, cho nên mới phí hết tâm tư tìm Thiện Thiện giúp đỡ tiếp cận anh, bịa ra cái thân phận đến làm việc bên cạnh anh cũng hoàn toàn là muốn theo đuổi anh!"

Cố Phán không biết những lời này của mình nói ra là tốn hết bao nhiêu dũng khí, cô từ nhỏ đến lớn có rất ít thời điểm gọn gàng dứt khoát như thế, nhất là đối với người khác giới.

Hiện tại nhất thời xúc động, sau khi rống ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng, hai gò má ẩn trong đêm tối nháy mắt liền trở nên bỏng rát.

Không khí trong khoảnh khắc đó dường như ngừng lại, chi tiết vốn bị Cố Phán không chú ý tới đột nhiên bị phóng đại.

Tiếng gió yếu ớt, mùi vị của cỏ xanh và cây cối ở khu vực cây xanh bên đường hòa vào nhau, hạt bụi lượn vòng rơi xuống dưới đèn đường, cùng với, nhịp tim như trống của cô.

Nhưng duy nhất, không có phản ứng của người đàn ông.

Thật lâu sau, đợi đến khi tài xế lái xe đến trước mặt hai người, Thẩm Mộ Ngạn cũng chưa cho Cố Phán bất kỳ câu trả lời nào.

Lúc nhìn anh cất bước đi đến bên cạnh xe, cả trái tim của Cố Phán giống như rớt xuống đáy cốc, không ngừng rơi xuống.

Mũi cô chua xót, hốc mắt cũng hơi nóng lên, cảm thấy lớn đến như vậy rồi, dường như toàn bộ uất ức để dành được lúc trước đều phải chịu vào tối hôm nay.

Cô cũng không hề động đậy, cái đầu nhỏ không tự chủ trống rỗng, bị cố định ở chỗ cũ không biết tiếp theo nên làm thế nào.

Chốc lát sau, người đàn ông đi đến bên cạnh xe thấy cô gái trẻ cũng không có ý đi qua, mới quay đầu lại nhìn cô.

"Không qua đây?"

Giọng anh vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào, trước đây Cố Phán thích nghe nhất, nhưng bây giờ lại không hiểu sao nghe ra một thân tức giận.

"Đi qua làm gì! Tôi lại không phải không ở nổi khách sạn, anh cũng không cho tôi tiếp tục theo đuổi nữa, tôi còn tiếp tục đi theo anh làm gì!"

Tính tình của tiểu thư Cố vừa nổi lên, giọng điệu cũng biến thành không khách sáo, ngược lại dữ dằn có chút điệu bộ thường ngày khi làm công chúa nhỏ.

Thẩm Mộ Ngạn nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng: "Có thể tiếp tục."

"... Có thể tiếp tục cái gì?"

Ánh mắt người đàn ông tĩnh mịch sâu xa, giống hệt như màn đêm buông xuống ở sau lưng.

"Có thể tiếp tục theo đuổi."

Anh nói với cô, nhấn mạnh từng từ từng chữ.

Bình luận

Truyện đang đọc