CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Đổng Thiện Thiện thật sự không biết sự tình sao lại đột nhiên phát triển thành thế này.

Rõ ràng trước đó hai người đã nói xong rồi, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa theo lý mà nói, nếu xem là thật, người nên so đo hẳn phải là cô chứ?

Sao bây giờ người không chịu bỏ qua... lại trở thành Cố An Nam rồi?

Đổng Thiện Thiện ổn định lại suy nghĩ, lại nghĩ tới một khả năng khác.

"Anh Cố này, có phải anh sợ về sau em sẽ nói chuyện này cho Phán Phán biết không? Sau đó cô ấy sẽ ép anh chịu trách nhiệm với em? Anh yên tâm, em sẽ không nói đâu. Em sẽ không để lộ chuyện này với Phán Phán đâu, em cũng sợ bị cô ấy biết mà!

Cho nên anh không cần phải lo lắng, thật đấy."

Cố An Nam quả thực sắp bị cô bé này chọc tức đến bật cười, chẳng qua hắn cũng từ từ bình tĩnh lại, nghe được điểm quan trọng trong lời nói của cô.

Hắn vẫn như cũ giam người ở trước mặt, nghiêng người chống ở nơi đó. Cứ im lặng như vậy nhìn cô, một hồi lâu, bất chợt lại cười một tiếng, "Thật sự sợ Phán Phán biết? Sẽ không để nó biết à?"

Đổng Thiện Thiện ra sức gật đầu, "Đúng đúng, không muốn để cô ấy biết một chút nào! Cái này anh yên tâm!"

Cố An Nam cười gằn một tiếng không rõ ý tứ, "Được thôi, vậy chuyện này, hôm nay chúng ta trước tiên không nói nữa. Chỗ Phán Phán không tiện, anh dẫn em đi khách sạn thuê một phòng khác."

Đổng Thiện Thiện sinh lòng cảnh giác, hơi lùi bước, "Không được đâu, anh Cố, em đi tìm Phán Phán là được rồi, cô ấy nói..."

"Nó không tiện." Cố An Nam chặn đứng lời cô, đi thẳng vào vấn đề, "Họ Thẩm kia ở chỗ nó."

Đổng Thiện Thiện nghẹn họng, sau đó cũng không dám nói thêm gì nữa.

Về sau, lúc cô lại theo Cố An Nam đi về hướng khách sạn, trong lòng không ngừng xoắn xuýt. Sau khi ngẫm nghĩ lại không đến nỗi, hôm đó hai người chỉ là ngoài ý muốn, kiểu người như cô phỏng chừng cũng không phải gu của anh, lúc tỉnh táo, Cố An Nam nhất định sẽ không làm thêm gì nữa.

Sự thật chứng minh, Đổng Thiện Thiện đoán được quả thật chính xác.

Một đêm đó, hai người trải qua bình an vô sự, Đổng Thiện Thiện cho là sự việc đến đây gần như chính là dấu chấm tròn trên bức tranh. Nhưng ai có thể ngờ được, sáng ngày hôm sau thế mà lại không hiểu sao trực tiếp chạm mặt chị em tốt của cô, hơn nữa Cố An Nam còn làm ra thái độ mập mờ nữa!

Đổng Thiện Thiện thật sự sắp tức đến bùng nổ, sự việc bại lộ, cô cũng không tiện giấu nữa, liền kể ra toàn bộ với người chị em.

Sau đó cô nhờ sự giúp đỡ của chị em tốt, chưa tới mấy ngày đã chạy về thành Bắc.

Cô cảm thấy ý tứ của mình đã rất rõ ràng, cũng cảm thấy Cố An Nam sẽ không tiếp tục dây dưa không dứt nữa, nhưng nào ngờ, buổi tối đầu tiên cô đến thành Bắc, thì đã nhận được tin nhắn của anh ——

【 Anh cũng lập tức quay về. 】

【 Trước đó không nói thêm gì, là không muốn cho em áp lực, nhưng giờ cảm thấy, không cho em áp lực không được. 】

【 Chuyện em có thích hay không trước tiên bỏ qua không nói nữa, giờ anh chỉ biết anh thích em rồi. 】

【 Còn nữa, có chịu trách nhiệm hay không không phải em nói là xong. 】

Đổng Thiện Thiện đọc được lời này của hắn, thì tức đến muốn vượt qua màn hình sang bên kia đánh người.

Cô cũng không dám nói gì với người chị em, mặc dù khi đó sau khi về thành Bắc thì cô trực tiếp ở lại nhà họ Cố, nhưng cô cảm thấy chuyện của mình và Cố An Nam, để chị em tốt dính líu quá nhiều cũng không hay lắm.

Cho nên về sau cô ngẫm nghĩ, rồi kéo thẳng số điện thoại của Cố An Nam vào sổ đen.

Chẳng qua cô không ngờ Cố An Nam quay về nhanh như vậy, càng không có ngờ tới hai ông bà nhà họ Cố sẽ không cho cô đi. Về sau chạm mặt ở nhà họ Cố, Đổng Thiện Thiện thật sự là xấu hổ cực kỳ.

Nhất là Cố An Nam vẫn luôn ngấm ngầm tìm cơ hội vụng trộm làm chuyện mờ ám với cô. Đổng Thiện Thiện tức kinh khủng, cô nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy tiếp tục như vậy không được, cô vẫn phải tìm anh nói chuyện thật tốt nữa.

Cho nên sau đó, lúc Cố Phán nói muốn đi ra ngoài, cô chủ động mở lời với Cố An Nam, mặc dù nhìn giống như là đang giúp chị em tốt, thế nhưng cô quả thực cũng có lòng riêng.

Tối đó Cố An Nam cực kỳ chủ động. Anh lái xe chở cô đi dạo hội đèn lồng, lúc xuống xe lập tức nắm lấy tay cô, không cho một chút chỗ trống nào để phản kháng.

Đổng Thiện Thiện đang nghĩ nên làm thế nào mở miệng trước, đánh vỡ bầu không khí mập mờ khi đó mà đi thẳng vào vấn đề thì, bỗng nhiên đụng phải Thẩm Mộ Tuyết ở đối diện.

Cô và bà chị họ này thật ra cũng chẳng thân.

Từ nhỏ cô và mẹ về sống ở nhà họ Thẩm, trừ ông ngoại và anh cả, gần như mỗi người đều không quá hoan nghênh cô. Nhất là mấy người anh họ chị họ này, người khác ở bên ngoài sẽ không nói thêm gì, nhưng là ghét bỏ cùng xem thường trong ánh mắt Đổng Thiện Thiện đều nhìn ra được.

Mà Thẩm Mộ Tuyết lại là người tính tình ngu xuẩn muốn nói cái gì thì nói cái đó, có mấy lần càng là ở trước mặt cô, nói cô là đứa con ghẻ ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm.

Tuy Đổng Thiện Thiện biết so đo với loại người này là tự rước lấy bực mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ để ý. Cho nên bình thường, cô đều né tránh Thẩm Mộ Tuyết.

Mà hôm nay ngẫu nhiên gặp nhau, thì hoàn toàn không ở trong dự liệu của cô, đã mặt đối mặt rồi, cô cũng không có cách nào tránh đi.

Đổng Thiện Thiện muốn kéo ra bàn tay đang bị Cố An Nam nắm lấy, nhưng vẫn không thành công.

Cô không làm sao được, đành phải xấu hổ hướng về phía Thẩm Mộ Tuyết kéo ra nụ cười: "Chị Mộ Tuyết."

Thẩm Mộ Tuyết không trả lời cô ngay, ngược lại đánh giá Cố An Nam từ trên xuống dưới, rồi đột nhiên cười lạnh.

"Mày với Thẩm Mộ Ngạn cũng được đấy nhỉ. Rõ ràng là người nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng cả đám đều bị hai anh em nhà họ Cố giải quyết rồi?"

Trước đó Thẩm Mộ Tuyết bị Cố Phán xử lý, sau khi trở về thì âm thầm điều tra thân phận của cô. Phí rất nhiều công sức, mới tra ra được cô là cô tiểu thư chỉ nghe tên không thấy mặt của nhà họ Cố kia.

Thẩm Mộ Tuyết đương nhiên nuốt không trôi cục tức này, nhưng cô ta lại ngại vì liên quan đến Thẩm Mộ Ngạn, không dám hành động tuỳ tiện thiếu suy nghĩ nữa.

Đang lo nghĩ dùng cách gì để hả giận thì, Đổng Thiện Thiện này lại tự đưa tới cửa.

Thẩm Mộ Tuyết biết người đàn ông Cố An Nam này, trong giới có rất nhiều lời đồn về hắn, cho nên cô ta không cảm thấy loại người này sẽ nhúng tay vào chuyện giữa hai người bọn họ, cô ta cũng không cảm thấy Cố An Nam sẽ thật lòng với Đổng Thiện Thiện.

Sau khi nghĩ rõ ràng những chuyện này, cô ta lại hướng về Đổng Thiện Thiện cười một tiếng mỉa mai, "Xem ra đứa con ghẻ của nhà họ Thẩm chúng ta đã tìm được chỗ dựa mới rồi đấy? Rất được, rất tốt, quay về thì thu dọn đồ mà mày để lại ở nhà họ Thẩm đi, cũng đừng về đó nữa, ban đầu ông nội chỉ nói nhà họ Thẩm có một phần của cô út, nhưng không nói còn có một phần của mày.

Mày ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm lâu như vậy, cũng nên cuốn xéo đi rồi."

Thẩm Mộ Tuyết luôn nói chuyện không kiêng nể gì, cũng mặc kệ có phải đang ở bên ngoài hay không, bên cạnh còn có người ngoài hay không, cô ta trực tiếp quẳng hết bục dọc về phía hướng Đổng Thiện Thiện, trực tiếp công kích khiến người khác giật mình trong lòng.

Đổng Thiện Thiện cảm thấy mình giống như là quay về khi còn bé lúc vừa về đến nhà họ Thẩm vậy. Cho dù có mẹ và ông ngoại bảo vệ, nhưng cô vẫn không khống chế nổi cảm giác tự ti, nghe được bất kỳ lời nói điên cuồng gì, đều sẽ nghi ngờ bản thân trước.

Sự khó chịu vô cùng vô tận tuôn ra quanh người cô, Đổng Thiện Thiện há miệng, muốn phản bác, nhưng lại đột nhiên không biết nên nói từ câu nào câu trước mới tốt.

Mà đúng lúc này, Cố An Nam ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng ——

"Trước kia người ta nói tướng do tâm sinh, tôi vốn còn không tin, hôm nay gặp được cô, tôi còn thực sự không thể không tin đấy."

Cố An Nam hướng về phía Thẩm Mộ Tuyết, cười lạnh ra tiếng, sự lạnh giá cùng trào phúng nơi đáy mắt lại rõ ràng cực kỳ.

Thẩm Mộ Tuyết không ngờ người này sẽ đột nhiên đáp trả mình, sắc mặt thoáng biến đổi, miễn cưỡng ép xuống sự bất an, nói: "Anh có ý gì!"

"Có ý gì à? Ý chính là cô nhìn rất xấu, lòng dạ còn ác độc nữa.

Nếu nhớ không nhầm, cô là em gái Thẩm Mộ Ngạn nhỉ? Tôi còn tưởng rằng tất cả người nhà họ Thẩm đều thông minh nhanh nhẹn như anh ta đấy, không ngờ còn có loại người ngu xuẩn như cô.

Họ Thẩm với con nhóc nhà tôi đúng là gặp vận đen tám đời, mới gặp được họ hàng cực phẩm như mấy người, cũng may năm đó ông cụ Thẩm giao lại công ty cho Thẩm Mộ Ngạn, không thì chưa biết chừng giao vào tay mấy người, có thể sống đến ngày nào đâu!

Lần sau lúc lại mở miệng, nhớ dùng đầu óc, ngu như cô vậy, cũng thật sự đặc biệt đấy."

Cố An Nam căn bản không tận lực đè ép giọng nói, giọng điệu cũng rất xung, người người đi tới đi lui ở hội đèn lồng lúc này gần như đều liếc về bên này, Thẩm Mộ Tuyết cảm giác như mình bị người tát một bạt tai ở trước mặt mọi người, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Anh thì biết cái gì! Chúng tôi..."

"Đúng là tôi không biết cái gì, cũng không muốn biết." Cố An Nam dắt tay Đổng Thiện Thiện, lạnh lùng liếc cô ta, "Nhưng tôi biết là, sau này Đổng Thiện Thiện do tôi quản, tôi che chở, cô dám tùy tiện nói lung tung thêm hai câu thử xem."

Cố An Nam nhếch môi, trên nét mặt mang theo vẻ tàn bạo mà ngày bình thường ít có.

"Về sau ít xuất hiện trước mặt bọn tôi đi, làm người ta buồn nôn, cút."

Sau khi tách ra khỏi Thẩm Mộ Tuyết một lúc lâu rồi, Cố An Nam còn có chút tức giận chưa ổn định lại.

Hắn cũng không dẫn Đổng Thiện Thiện đi dạo tiếp nữa, cảm thấy lúc này tâm tình gì cũng không còn, vội vàng đưa cô về chỗ đỗ xe, muốn lập tức về nhà cho xong.

Về sau, lúc đi đến bên cạnh xe, hắn mở cửa xe ra, càng nghĩ càng thấy giận điên lên.

Dữ dằn đạp lốp xe một cái, lại "Cạch" một tiếng một lần nữa đóng cửa xe lại.

Sau đó, tầm mắt vượt qua cửa xe, nhìn về phía Đổng Thiện Thiện.

"Em chính là bị bắt nạt như vậy đến lớn à?"

Nhìn vẻ mặt cùng lời nói vừa nãy của đứa con gái kia, hiển nhiên chuyện kiểu này không phải lần đầu tiên xảy ra.

Công chúa nhỏ nhà hắn từ nhỏ đã không phải là người có tính cách chịu được thiệt thòi. Cho tới bây giờ hắn cũng đều che chở cô, nói cho cô biết cũng là mọi thứ không cần một mực nhường nhịn, nếu ai ném qua một, cô nhất định phải trả lại hai mới được, tuyệt đối không thể để bản thân chịu một chút xíu uất ức nào.

Trong tiềm thức của hắn, cô bé này cũng hẳn là được yêu thương cưng chiều, giờ sao vừa xoay người, đã bị người ra bắt nạt thành như vậy chứ?

Đổng Thiện Thiện bị hắn hỏi đến có chút ngu người. Cô đứng tại chỗ, mấp máy môi, không biết có nên nói thật hay không.

Cố An Nam chờ đến không kiên nhẫn được nữa, vòng qua xe, đi thẳng đến trước mặt cô.

Hắn lại tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô, thấy cô hình như cũng không có vẻ quá khó chịu, tâm tư đang căng chặt mới thả lỏng không ít.

Hắn cầm tay cô lên, cúi đầu rủ mắt, tùy ý vuốt ve hõm thịt trên mu bàn tay cô.

Chỉ một lát, rồi chủ động mở miệng ——

"Anh biết em muốn nói với anh cái gì, không được, anh không đồng ý.

Lập trường của anh, anh đã sớm đã nói qua với em. Chuyện của chúng ta không thể kết thúc không rõ ràng như vậy được. Hện tại anh thích em, rất thích, cho nên ngoại trừ đồng ý hẹn hò, anh không muốn nghe bất kỳ lời từ chối nào."

Cố An Nam một lần nữa ngẩng đầu, lúc này đáy mắt mang theo vẻ chăm chú, nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào.

"Cho anh một cơ hội che chở em nhé?"

Đổng Thiện Thiện không biết phải làm sao hình dung cảm giác của mình vào lúc này, giống như đang lơ lửng trên một đám mây cực lớn.

Cô không dám cử động dù chỉ một chút, không dám nhìn xuống dưới, cũng không dám nhìn ra xung quanh.

Đám mây này mặc dù nhìn rất có cảm giác an toàn, nhưng cô lại không dám thật sự tin tưởng. Cô sợ một khi mình giao bản thân ra, ngã xuống, thì sẽ là vực sâu vạn trượng.

Cô kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ một lúc lâu, Cố An Nam thấy cô chậm chạp không có phản ứng, cả người lại nhìn ngây ngốc đặc biệt đáng yêu, nhịn không được nghiêng người về phía trước.

Gương mặt đẹp trai của người đàn ông từ từ ép xuống, Đổng Thiện Thiện trong nháy mắt hoàn hồn, lúc này cô căn bản cũng chưa nghĩ rõ ràng cái gì, cho nên theo bản năng, quay đầu đi trước.

"Cố An Nam, không được."

Bình luận

Truyện đang đọc