CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Trên đường trở về, Cố Phán còn có hơi chưa ổn định lại tinh thần.

Dù là ai cũng không ngờ được, người đàn ông bình thường lạnh lùng trầm tĩnh, sẽ vào lúc cô chẳng có bất kỳ chuẩn bị gì, đột nhiên nói ra hai từ kia.

Hơn nữa còn giống hệt như cô nghĩ, giọng nói vừa trầm vừa cuốn hút, hoàn mỹ đến mức khiến đầu óc cô đều là một mảnh trống rỗng.

A a a a Này cmn ai mà chịu nổi chứ!

Về sau Cố Phán để mặc anh nắm tay đi về hướng nhà họ Cố, trên đường đi đều rất yên tĩnh.

Lúc sắp đến nơi, Cố Phán dặn tài xế taxi dừng xe ở đầu đường bên ngoài nhà cũ là được, dù sao đêm hôm khuya khoắt, ngộ ngỡ đụng phải ông bà nội đi tản bộ ở gần nhà, hay là dì giúp việc đi ra ngoài đổ rác thì không hay.

Vốn dĩ là đi ra ngoài cùng với anh trai và người chị em, quay về lại mang theo một người đàn ông xa lạ, cô chính là mọc ra mười cái miệng cũng không nói rõ được.

Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời cô thì không nói thêm gì, thậm chí cũng không nhìn cô, đợi sau khi xe dừng hẳn, anh im lặng kéo cô xuống xe.

Cố Phán không vội đi về hướng nhà cũ.

Lúc này gió đêm rất lạnh, nhưng cô lại cảm thấy nhiệt độ thổi vào người vừa thích hợp.

Gò má cô vẫn còn hơi nóng lên, vừa nãy hai từ "Bảo bối" kia mang theo ý cười rì rầm, dường như vẫn còn loáng thoáng quanh quẩn ở bên tai.

Thật sự là vẫn muốn nghe nữa, Cố Phán kéo lại ống tay áo của người đàn ông, ở dưới ánh đèn đường mờ tối làm nũng.

"Hai từ vừa mới rồi kia, anh nói lại lần nữa đi."

Tình huống trước đó thật sự là quá mức đột ngột, cô bị hôn ở trên phố lớn vốn đã bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông này đã đột nhiên nói ra.

Tưởng tượng ban đầu của đại tiểu thư Cố chính là, ở một nơi chỉ có hai người, anh ôm cô vào trong lòng, thân mật khẽ chạm lên khóe miệng cô, hoặc là xoa xoa đỉnh đầu của cô, sau đó khẽ gọi cô một câu "Bảo bối."

Lại hoặc là... là bị anh giam trong phòng ngủ, vào lúc anh ở bên bờ vực sắp mất khống chế, mang theo thở hổn hển gọi một tiếng kia.

Nhưng có tưởng tượng thế nào Cố Phán cũng chưa từng nghĩ tới, người đàn ông xấu xa này sẽ nói thẳng ra ở trên phố lớn!

Với tính tình của anh mà nói, hai từ này phỏng chừng là đời này sẽ không nói được mấy lần, cô cũng làm xong chuẩn bị „tắm rửa đốt hương“ nghiêm túc nghe hết, sau đó thỏa đáng thu giấu ở dưới đáy lòng rồi.

Kết quả anh lại tùy tiện như vậy!

Cô không phục!

Người đàn ông buông thấp ánh mắt lẳng lặng nhìn cô, thuận thế nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang lôi kéo ống tay áo của mình.

Cô gái nhỏ hẳn là đã lạnh rồi, nhưng anh vẫn chưa chú ý tới. Lúc này bàn tay trắng nõn mịn màng đã lạnh toát, cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay là rõ nhất, Thẩm Mộ Ngạn ấp vào trong lòng bàn tay, cảm nhận được một cách rõ ràng sự khác biệt về nhiệt độ.

Anh tỉ mỉ thay cô sưởi ấm tay, trên mặt chẳng hiện lên một chút cảm xúc nào, khuôn mặt lạnh lùng ở dưới ánh sáng mờ nhạt, đường nét còn muốn sắc nét rõ ràng hơn so với ban ngày.

Lúc nghe xong lời cô, anh lên tiếng, giọng điệu thản nhiên: "Anh là người làm ăn, có vài thứ em muốn, có phải là nên lấy ra chút thành ý để đổi không?"

Người đàn ông chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, có ý riêng chỉ rõ: "Gần một tháng tới, anh sẽ ở lại chi nhánh của Thẩm thị ở thành Bắc này, ông bà nội nếu có thời gian rảnh rỗi, bất cứ lúc nào anh đều có thể tới thăm hỏi."

"..."

Cố Phán coi như nghe rõ rồi, người đàn ông xấu xa này là lấy hai chữ kia làm lợi thế dụ dỗ cô dẫn anh về gặp người lớn trong nhà đây mà.

"Anh đánh bàn tính cũng đủ vang đấy nhỉ, chả trách lại là tổng giám đốc của công ty được niêm yết." Đại tiểu thư Cố cắn răng, "Khôn khéo như vậy, trên bàn đàm phán trước giờ chắc chưa từng thua đi?"

Người đàn ông giống như không hề nghe ra lời châm biếm ngầm của cô, rất tự nhiên đáp lại: "Quá khen."

"..."

Cố Phán thật sự sắp bị anh làm cho tức đến muốn đánh người rồi, vừa định nói thêm với anh mấy câu, sau lưng đột nhiên vang lên một hồi tiếng còi.

Chủ xe cũng không biết là bị cản đường rất gấp hay là thế nào, sau khi dồn dập ấn hai lần, thấy hai người bên này không có phản ứng gì, anh ta lại ấn hai lần nữa.

Khu biệt thự bên này vốn cũng rất ít có xe chạy qua, lúc này thời gian cũng rất muộn rồi, bốn phía càng là vô cùng yên tĩnh, cho nên tiếng còi đột nhiên truyền đến, trở nên cực kỳ đột ngột lại chói tai.

Đèn xe sáng lên, thẳng tắp chiếu rọi về phía Cố Phán và Thẩm Mộ Ngạn bên này, đại tiểu thư Cố phiền đến nhíu mày lại, nào ngờ xoay người lại nhìn một cái, vậy mà là xe của anh trai cô.

Cố An Nam đi xuống từ vị trí lái xe, mấy bước đã đi tới trước mặt hai người. Đổng Thiện Thiện cũng theo sát phía sau, chạy đến bên này, trước tiên nhìn Thẩm Mộ Ngạn gọi một tiếng "Anh cả", lại hướng về phía Cố Phán nói câu "Phán Phán."

Tay Cố Phán lúc này còn bị người đàn ông nắm lấy, vốn dĩ cảm thấy không có gì, sau khi anh trai cùng chị em tốt của cô đi tới, ngược lại lập tức có chút ngại ngùng.

Cô vội vàng rút tay về, không dám nhìn Cố An Nam, mà là dựa sát vào Đổng Thiện Thiện, nói: "Tớ còn định lát nữa gọi điện thoại cho hai người đấy."

Dù sao bọn họ cùng nhau ra ngoài, người nào đơn độc trở về đều không tốt.

Đổng Thiện Thiện không nói gì, chỉ là ánh mắt liên tục ám chỉ hai người đàn ông bên kia.

Cố An Nam nhìn Thẩm Mộ Ngạn, trong nháy mắt liền nghĩ đến sự khiêu khích của người đàn ông này dành cho mình trong điện thoại trước đó, bên miệng kéo ra một đường cong, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Tổng giám đốc Thẩm, đêm hôm khuya khoắt đến nhà chúng tôi bên này đi dạo hả."

Thẩm Mộ Ngạn ung dung trả lời: "Phải, đi cùng bạn gái một chút."

"..." Cố An Nam nhìn thái độ cứng đầu cứng cổ của người đàn ông này, thì tức mà không có chỗ phát tiết.

Hắn vốn thật sự muốn nói chuyện thật tốt với người này, dù sao bản thân hắn để ý tới Đổng Thiện Thiện, có một tay trong dù sao cũng tốt hơn hắn tự mình liều mạnh đi.

Nhưng người này quá chó má mà, con đường tình cảm của hắn ta thuận lợi rồi thì hoàn toàn không để ý đến người khác nữa!

Cố An Nam sớm biết thế này, lúc đầu nên hành hạ hắn ta thêm hai ngày nữa! Nội dung của bản thỏa thuận kia cũng hẳn là thêm vào vài điểm nữa!

Nhưng giờ nói gì thì cũng đã muộn, đứa em gái ngỗ nghịch nhà mình kia hiển nhiên cũng là đứng ở bên phía hắn ta.

Cố An Nam không muốn ở cùng một chỗ với người đàn ông này để tự chuốc giận, thế là cũng không để ý đến anh nữa, kéo cổ tay Cố Phán qua, nói: "Muộn lắm rồi, trước tiên theo anh về nhà."

Cố Phán nhận ra được cảm xúc của anh trai cô không đúng lắm, cũng không dám chống lại, ngoan ngoãn thuận theo đi theo anh lên xe.

Sau đó Đổng Thiện Thiện cũng ngồi vào ghế sau, Cố An Nam ở phía trước mang theo ý tứ sâu xa liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng cô ấy giống như không hề nhìn thấy gì, chỉ ngồi im.

Cuối cùng, Cố An Nam một lần nữa đạp xuống chân ga, chiếc xe việt dã màu đen ở trong đêm tối giống như một con báo, trực tiếp phóng qua bên người Thẩm Mộ Ngạn một cách phách lối.

Cố Phán theo bản năng quay đầu nhìn ra bên ngoài, cũng không biết anh cô có phải là cố ý hay không, sau khi cô quay đầu, tốc độ xe càng nhanh hơn.

Cố An Nam theo kính chiếu hậu liếc cô một cái, giọng điệu cực kỳ không tốt, "Có cần phối cho em cái kính viễn vọng không hả?"

"..."

Cố Phán bĩu môi, nhỏ giọng hỏi người chị em ngồi bên cạnh: "Anh tớ sao thế? Vì sao lại nổi điên lên rồi?"

Đổng Thiện Thiện còn chưa kịp đáp lại cái gì, Cố An Nam ở phía trước lại bắt đầu rống lên: "Em thầm thì làm cái gì! Có lời gì hỏi thẳng anh đây này!"

Đổng Thiện Thiện vội vàng hướng về phía người chị em lắc đầu, tỏ ý cô trước tiên không nên nói nhiều.

Cố Phán im lặng, cuối cùng vẫn là nhịn được xúc động muốn mắng Cố An Nam đầu chó.

Trùng hợp lúc này cô lại có một tin nhắn Wechat tới, lấy điện thoại ra nhìn, người gửi là Thẩm Mộ Ngạn.

【 Wechat 】S: Đừng quên chuyện ngày mai đi cùng anh đến nghĩa trang.

Cố Phán hừ hừ hai tiếng ở trong lòng, thầm nghĩ người đàn ông xấu xa này trái lại là trí nhớ rất tốt.

Cô vốn dĩ cũng muốn giống anh vừa rồi, so đo thật tốt một phen, nhưng chữ cũng đánh được mấy hàng, lúc sắp gửi qua, lại cảm thấy có chút không ổn.

Thế là cô lại ấn phím xóa, một phím xóa hết, một lần nữa đánh một hàng chữ gửi qua.

【 Wechat 】 Cố Phán: Được, ngày mai em cố gắng dậy sớm chút, anh mang theo lái xe chờ ở đầu đường là được.

【 Wechat 】 Thẩm Mộ Ngạn: Ừ.

-

Lúc về đến nhà, ông bà nội Cố vẫn chưa đi nghỉ.

Hai người già thừa dịp mấy đứa trẻ không ở nhà, trái lại là ngọt ngọt ngào ngào trải qua thế giới của hai người.

Trong phòng khách bày hai ly rượu đỏ, trong máy hát ở góc tường đang phát bài hát cũ niên đại xa xưa, bà nội Cố đã thay một chiếc váy dài màu rượu đỏ mà ngày thường bà rất ít khi mặc, ông nội Cố cũng mặc vào trang phục nghiêm chỉnh, hai người nắm tay, ôm vai, đỡ eo, nhảy một điệu nhảy hai người một điệu lại tiếp một điệu.

Đợi lúc nhóm Cố Phán trở về, hai người đã hơi mệt, quần áo cũng không đổi, trực tiếp ngồi tê liệt ở trên ghế sa-lon nghỉ ngơi.

Ông nội Cố vẫn luôn là người điên cuồng cưng chiều vợ, hoạt động sau bữa ăn lần này vốn chính là ý của ông, lúc này thấy người bạn già vì theo ông mà mệt thành thế này thì chủ động làm công việc của người xoa bóp, đỡ lấy bắp chân của bà nội Cố, tỉ mỉ xoa nắn.

Cố An Nam và Cố Phán cùng nhau lớn lên từ nhỏ với ông bà nội, đối với cảnh tượng thế này đã cực kỳ quen thuộc. Đổng Thiện Thiện trái lại có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì nhiều, sau khi lễ phép lên tiếng chào hỏi thì đi theo người chị em lên lầu.

Phòng của Cố An Nam và của Cố Phán đều ở trên tầng hai, cho nên hắn cũng đi theo sau.

Lúc sắp đi hết cầu thang, hắn đột nhiên tăng tốc lên hai bước, vọt tới bậc thang song song với Đổng Thiện Thiện.

Sau đó cũng không để ý Cố Phán ở phía trước có phải là vẫn còn ở đó hay không, cũng mặc kệ dưới lầu có phải là còn có hai người già hay không, hắn nắm lấy tay Đổng Thiện Thiện, vững vàng nắm chắc trong lòng bàn tay mình.

Đổng Thiện Thiện giật nảy mình, muốn vùng ra, nhưng đối phương căn bản không cho cô ấy cơ hội.

Một giây sau, chỉ thấy Cố An Nam lạnh lùng liếc cô ấy một cái, thuận thế đem bàn tay nhỏ của cô ấy đến bên miệng mình, giống như trút giận, khẽ cắn một cái lên thịt mềm bên tay cô, chỉ chốc lát, rồi lại chủ động buông ra.

Sau đó bước chân tiếp tục tăng tốc, thậm chí vòng qua Cố Phán, dẫn đầu quay về phòng mình trước.

Đổng Thiện Thiện bị hù dọa đến trái tim cũng sắp ngừng đập rồi, cô ấy cũng không sợ người chị em sẽ nghĩ gì, chỉ là sợ hai người già ở dưới lầu nhìn thấy một màn vừa rồi kia lại phát hiện manh mối gì đó.

Cô ấy có chút nghĩ mà sợ quay đầu lại, cũng may hai người già dường như không hề có ý nhìn lên phía trên này, vẫn như cũ ở trong phòng khách thân mật cười cười nói nói.

Về sau, trở lại phòng rồi, Cố Phán lập tức đi thẳng vào vấn đề hỏi người chị em: "Cậu với anh trai tớ lại thế nào rồi, tối nay anh ấy phát bệnh có chút nghiêm trọng á..."

Nếu Cố An Nam cũng đã như vậy mà Cố Phán lại vẫn chưa nhìn ra chút vấn đề, vậy xem như uổng công làm anh em nhiều năm như vậy rồi.

Anh trai cô đây hiển nhiên lại là bị kích thích thế nào, toàn thân trên dưới đều dựng đầy gai, gặp ai là đâm người đó.

Đổng Thiện Thiện không biết nên làm thế nào miêu tả với người chị em chuyện xảy ra tối nay, nghĩ nghĩ, rồi nói thẳng kết quả với cô ——

"Tớ từ chối anh ấy lần nữa, hình như là bởi vì cái này đi..."

Cố Phán có chút không phúc hậu cười ra tiếng, "Chả trách, bình thường anh ấy kiêu ngạo như con chim công, đời này thất bại trên đường tình phỏng chừng đều là ở chỗ cậu rồi, cũng khó trách anh ấy sẽ phản ứng thế này."

Đổng Thiện Thiện có chút băn khoăn, thở dài: "Phán Phán, tớ thật sự không thể tiếp tục ở lại đây nữa, thật không được tự nhiên, cậu... Mai cậu đi ra ngoài à? Nếu cậu đi ra ngoài vậy tớ đi cùng cậu, sau đó nếu thuận tiện, cậu giúp tớ hỏi anh cả xem, tớ có thể đến nhà cũ của nhà họ Thẩm ở một đoạn thời gian không."

Ý của Đổng Thiện Thiện thật ra rất rõ ràng, bây giờ có thể trị được Cố An Nam hình như chỉ có Thẩm Mộ Ngạn thôi, nếu cô ấy tới nhà cũ của nhà họ Thẩm, người đàn ông kia hẳn là sẽ khiêm tốn một chút, sẽ không chủ động qua đó nữa.

Mà Cố Phán đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của người chị em, cô có chút ngoài ý muốn, căn bản không ngờ tới xem xong một cái hội đèn lồng, anh trai cô sẽ trực tiếp bức người thành thế này.

Rốt cuộc Cố An Nam đã làm gì chứ, khiến người chị em khó xử thành như vậy?

Cố Phán biết lúc này Đổng Thiện Thiện không muốn nói nhiều, cũng không cố ép, gật gật đầu, "Được, sáng mai tớ sẽ đi cùng Thẩm Mộ Ngạn đến nghĩa trang thăm cha của anh ấy, cậu đi cùng tớ đi."

Có điều, lời tuy rằng là nói như vậy, đến sáng sớm hôm sau, sau khi hai cô gái nhỏ lặng lẽ đi ra từ nhà họ Cố, Đổng Thiện Thiện rất hiểu chuyện không tiếp tục theo người chị em đi về phía trước.

"Chờ lát nữa tớ sẽ tự mình đón xe đi nhà cũ của nhà họ Thẩm bên kia, tìm quán cà phê ở gần đó ngồi chờ hai người. Hôm nay anh cả là lần đầu tiên dẫn cậu đi gặp bác cả, tớ đi cùng không tiện lắm, cũng không muốn lại bị cái mặt lạnh của anh ấy đông cứng đến Bắc Cực."

Bây giờ Đổng Thiện Thiện nhớ lại sự việc đêm đó ở chung cư của Cố An Nam mà vẫn còn sợ, mặc dù Thẩm Mộ Ngạn không hề nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cùng hơi lạnh tản ra quanh người, đều rõ ràng biểu hiện ra sự không hài lòng với cái bóng đèn là cô ấy.

Hôm nay anh sẽ đưa người chị em đi nghĩa trang gặp bác cả, hiển nhiên cũng là nghiêm túc.

Đến lúc đó, nói không chừng hai người sẽ nói chút chuyện, một người ngoài như cô ấy ngây ra ở đó, ngẫm lại cũng bất tiện.

Cố Phán cũng không cố ép cô ấy, cùng cô ấy chờ xe gọi trên mạng tới, nhìn người chị em lên xe đi xa rồi, cô mới cất bước chân đi về hướng đầu đường.

Cô gái nhỏ hôm nay mặc một cái váy dài màu tuyết trắng, bên ngoài khoác một cái áo choàng ngắn màu đen. Lúc này thời gian hãy còn sớm, nhiệt độ chênh lệch buổi sáng sớm rất lớn, gió lạnh thổi qua, cô lạnh đến khẽ run một cái.

Về sau còn chưa đi đến đầu đường, xa xa đã nhìn thấy bên kia đang đỗ một chiếc xe tư nhân màu đen.

Thoáng chốc, bóng dáng thẳng tắp thon dài từ trong xe bước xuống, khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong làn sương sớm mỏng manh, khí thế quanh người càng thâm trầm quạnh quẽ.

Cố Phán không di chuyển nữa, cứ đứng nguyên chỗ cũ, chờ anh đến gần.

Sau khi Thẩm Mộ Ngạn đi tới thì ngay lập tức nắm chặt tay cô, đợi khi cảm nhận được bàn tay nhỏ lạnh buốt, lại có chút không hài lòng nhìn nhìn quần áo trên người cô.

"Sao em không mặc nhiều một chút?"

Buổi sáng anh rõ ràng đã nhắc nhở cô thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhưng cô gái nhỏ hình như không coi ra gì, vẫn mặc ít như vậy.

Cố Phán cảm thấy mình thật đúng là oan uổng quá mà, dựa theo phong cách trước đây của cô, hiện tại bộ này đã xem như trang phục mùa đông rồi, có được không!

Cô bĩu môi, nhưng rốt cuộc không phản bác lại, mặc cho người đàn ông che tay cho cô, sau đó hỏi một câu: "Chúng ta đi mua hoa trước nhé."

Đêm qua trước khi sắp đi ngủ, Cố Phán đã hỏi Thẩm Mộ Ngạn, cha Thẩm khi còn sống có yêu thích đặc biệt gì không, Thẩm Mộ Ngạn nói không có. Cho nên Cố Phán liền nghĩ, hôm nay cô sẽ đi tiệm hoa tự mình chọn một bó hoa thích hợp đi tảo mộ là được rồi.

Cô còn lên mạng thật sớm điều tra bí kíp, chỉ sợ làm ra sai lầm ngớ ngẩn gì không cần thiết.

Sau đó đi tới tiệm hoa, chủ cửa hàng rất lễ phép nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

Hỏi thăm qua hai người mua hoa dùng vào việc gì, sau khi biết bọn họ muốn đi nghĩa trang thăm người thân, thì đề cử hoa Calla lily và hoa cúc cho bọn họ.

Hai loại hoa này hôm qua Cố Phán cũng đã tìm được tư liệu ở trên mạng, giờ nhìn thấy cũng rất đẹp, nên bảo chủ cửa hàng trộn lẫn vào bọc giúp cô một bó.

Về sau, lúc một lần nữa ngồi vào ghế lái phụ, đi theo người đàn ông đi về hướng nghĩa trang, Cố Phán có cảm giác căng thẳng thật sự sắp đi gặp người nhà bạn trai.

Trên đường đi cô líu ríu hỏi không ngừng, Thẩm Mộ Ngạn ngay từ đầu đều kiên nhẫn trả lời cô từng câu một, cuối cùng, thấy cô vẫn một mực không ngừng, liền tranh thủ thời gian nắm lấy tay cô, thản nhiên liếc cô một cái.

"Không cần căng thẳng, cha anh sẽ thích em."

"..." Cố Phán bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Sao anh biết được, ông lại sẽ không nói với anh."

Có điều, lại làm thế nào đi nữa, sau đó Cố Phán trái lại cũng thật sự không giống vừa mới rồi liên tục không dứt như vậy nữa, một đường yên tĩnh đến nghĩa trang, đợi Thẩm Mộ Ngạn đỗ xe xong, đi theo anh cùng xuống xe.

Bia mộ của cha Thẩm được dựng ở một chỗ rất sâu rất xa bên trong nghĩa trang, hai người đi một lát mới tìm được.

Ảnh chụp trên tấm bia có chút cũ kỹ, nhưng người trong tấm ảnh nhìn qua lại vẫn trẻ trung như cũ, mặt mày có năm phần tương tự Thẩm Mộ Ngạn, nhưng vẻ mặt lại xem ra cởi mở, ôn hòa hơn anh rất nhiều.

Cố Phán đặt bó hoa ở trước bia mộ, sau đó rất trịnh trọng hướng về phía người trong tấm ảnh khom người bái một bái.

"Bác Thẩm, cháu là Cố Phán, bạn gái của Thẩm Mộ Ngạn."

Cố Phán hít sâu một hơi, cũng không để ý được gì, đem bản thảo đã chuẩn bị tốt từ tối hôm qua một mạch đều nói ra ——

"Bác có phải rất bất ngờ không ạ, con trai bác lầm lì như vậy thế mà cũng có thể tìm được bạn gái? Hì hì, cháu cũng coi như cứu vớt nam thanh niên quá lứa rồi.

Những năm này Thẩm Mộ Ngạn sống cũng không tệ lắm, cháu không biết anh ấy có trưởng thành thành người mà bác kỳ vọng hay không, nhưng hiện tại anh ấy xác thực đã thành dáng vẻ mà phần lớn mọi người đều hâm mộ.

Thẩm thị được anh ấy quản lý gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa anh ấy còn một tay thành lập chi nhánh Thẩm thị ở nước ngoài, bản đồ thương nghiệp càng mở càng rộng, ông nội cháu còn từng lén khen anh ấy, là lớp người trẻ không thể khinh thường đấy."

Thẩm Mộ Ngạn vẫn luôn lẳng lặng ở bên cạnh nắm lấy tay cô, nghe cô nói chuyện, lúc này nghe thấy cô gái nhỏ nhắc tới ông nội Cố, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc hiếm thấy.

Nhưng anh cũng không nói nhiều hay làm thêm gì, tiếp tục đứng vững ở nơi đó, nghe cô tiếp tục.

Về sau Cố Phán lại lộn xộn nói rất nhiều lời, có khen Thẩm Mộ Ngạn, cũng có mắng anh.

Sau cùng, cô thoáng liếc nhìn về bên phía người đàn ông, lại nói: "Bác Thẩm, nếu có cơ hội, bác phải đi vào trong mơ dặn dò anh ấy đừng có buồn nữa nha. Bởi vì ở trên đời này, anh ấy không còn một mình nữa."

Khoảnh khắc đó, sống lưng Thẩm Mộ Ngạn cứng đờ, có muôn vàn suy nghĩ mắc kẹt ở trong lòng, chấn động khiến anh thật lâu chưa bình tĩnh lại.

Đại khái qua hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người mới chào tạm biệt cha Thẩm, sau khi một lần nữa đi ra khỏi nghĩa trang, Cố Phán có chút bất mãn đánh lên người anh một cái.

"Anh làm gì mà một câu cũng không nói! Thế này làm giống như em tự mình diễn trò vậy, ngộ nhỡ cha anh cho là anh không thích em thì làm thế nào!"

Gió trong nghĩa trang lúc này lồng lộng nổi lên, bốn phía bị khí lạnh cùng bầu không khí yên tĩnh vây quanh, lúc Cố Phán nói chuyện, không tự chủ mà run rẩy.

Thẩm Mộ Ngạn lập tức cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, chậm rãi cài lại nút áo thay cô, rất tự nhiên thong dong đáp lại ——

"Sẽ không đâu, chuyện anh thích em, anh đã sớm nói với ông rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc