CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Căn phòng rất yên tĩnh.

Trong phòng khách chỉ có mấy cái đèn áp tường đang le lói, trong ánh sáng u tối lộ ra một chút mập mờ lại không chân thực quanh quẩn ở trước mặt hai người.

Cố Phán ngồi dạng chân trước mặt Thẩm Mộ Ngạn, hai móng vuốt cáo vững vàng ôm chặt lấy cổ anh.

Do say rượu, hô hấp của cô nặng nề hơn lúc bình thường một chút, hơi thở tản ra ở trước mặt người đàn ông giống như là chất xúc tác tốt nhất, khuấy lên dục vọng bị kiềm chế mà anh chôn dưới đáy lòng đã nhiều năm.

Thẩm Mộ Ngạn nhịn không được, cũng không muốn nhịn nữa.

Canh giữ nhiều năm như vậy, kiềm chế nhiều năm như vậy, bây giờ người mà anh muốn nhất, người quý giá nhất đang ở ngay trước mắt, anh không có lý do gì lại đẩy cô ra.

Bàn tay anh nhẹ nắm lấy eo cô, hơi hơi dùng sức hạn chế động tác náo loạn tới lui của cô.

Bên trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm có ánh sáng nhỏ vụn, vững vàng khóa lại ánh mắt cô, trong mắt, có chút nóng bỏng mơ hồ.

Giọng anh trầm thấp mê hoặc, mang theo thanh âm khàn khàn mà bình thường ít có.

"Ừm? Phán Phán uống say, có muốn hôn anh không?"

Hai gò má Cố Phán đỏ ửng, vào giây phút này trong ánh mắt thiếu đi sự linh hoạt lúc bình thường, nhiều thêm chút ngốc ngếch đáng yêu.

Nghe thấy lời Thẩm Mộ Ngạn, đôi con ngươi xinh đẹp nhấp nháy hai cái, tiếp đó, không nói ra một câu dư thừa, ôm lấy khuôn mặt của người đàn ông, trực tiếp nghiêng người qua.

Đôi môi anh mỏng mà gợi cảm, màu môi cũng không phải rất đỏ, nhưng bởi vì da của anh vô cùng trắng, trái lại cũng làm màu môi nổi bật rõ ràng hơn so với người bình thường.

Cố Phán cũng không nghĩ nhiều, cô thậm chí cũng không có tâm tư ngay cả tỉ mỉ nhìn một chút. Giống như con cáo nhỏ vừa ra đời còn đang hiếu kỳ với mọi sự vật trên đời, cô dùng sức, lại không có chút kỹ xảo nào, chạm vào đôi môi của người đàn ông.

Vòng xoáy trong đáy mắt người đàn ông càng lúc càng sâu, ngấm ngầm hiện ra, đường nét căng chặt giống thường ngày, bàn tay đang đỡ lấy eo Cố Phán càng ngày càng siết chặt, nét mặt cũng hơi thay đổi, quanh người ngoài vẻ lạnh lùng hờ hững ra, còn nhiều thêm một tia nguy hiểm.

Nhưng giờ phút này Cố Phán không cảm nhận được chút nào, đối xử với cánh môi của Thẩm Mộ Ngạn như là hướng về phía kem ly, tùy tiện gặm cắn, để mặc men say làm loạn.

Hồi lâu sau, hình như Cố Phán nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Không đúng, không đúng..."

Ánh mắt cô mê loạn kéo cổ áo Thẩm Mộ Ngạn nhìn một chút, đầu lông mày càng nhăn càng sâu, sau đó, dùng sức tránh ra khỏi bàn tay đang kiềm chế cô, mơ mơ màng màng chạy tới phòng ngủ chính.

Thẩm Mộ Ngạn để mặc cô chạy loạn, muốn xem cô còn muốn làm gì, nhưng lại lo lắng cô say quá sẽ va phải thứ gì, cho nên hơi điều chỉnh lại hô hấp, cũng đứng dậy đi theo qua đó.

Lúc đầu, hành lý của Thẩm Mộ Ngạn mặc dù không phải là Cố Phán thu xếp giúp, nhưng về sau cô cũng giúp sửa sang tủ treo quần áo, nên đối với vị trí đặt quần áo hay là thứ gì khác, cũng coi như rõ như lòng bàn tay.

Cô lảo đảo chạy qua, mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính ra, lại mở ngăn kéo trong tủ quần áo.

Trong ngăn kéo rất rõ ràng có đường ngăn cách, một bên để măng-sét, một bên đặt cà-vạt.

Cố Phán tùy tiện lôi ra cái cà-vạt màu xanh đen, sau khi quay người nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn, liền kéo lấy hai cổ tay của anh.

Tay của cô gái nhỏ rất trắng, vừa mềm vừa nhỏ, ngón tay đặt bên trên cà-vạt, lại càng rõ nét.

Cô cũng không ngẩng đầu, cũng không nhìn phản ứng của anh, chỉ cầm lấy cà vạt, nắm lấy hai cổ tay của anh, một vòng lại một vòng, vừa chặt vừa chắc trói cổ tay của anh lại với nhau.

Con ngươi của người đàn ông hơi buông xuống, giọng hơi khàn khàn: "Em đang làm gì vậy?"

Cố Phán nghe tiếng nâng mắt lên, hung dữ hướng về phía anh "Xuỵt" một cái, ngón tay đặt lên môi anh.

"Anh... Anh trước tiên không được nói!"

Dứt lời, cô nắm một đầu cà-vạt, hơi dùng sức kéo anh đi đến bên giường.

Giống hệt như lần đầu tiên Thẩm Mộ Ngạn đi vào giấc mơ của cô. Cô đem cà-vạt buộc lên đầu giường, có điều sau khi say rượu con cáo nhỏ thực sự không đủ kiên nhẫn, nói là buộc lại, nhưng thật ra chỉ là quấn hai vòng giả treo ở đó mà thôi.

Tiếp theo, cô lại giống như tư thế ở trong mơ, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mộ Ngạn một cái, ngồi lên người anh.

"Anh! Rốt cuộc có thích em không?"

Cố Phán túm lấy cổ áo của Thẩm Mộ Ngạn, lần nữa mở miệng. Cô cúi sát người về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cách người đàn ông gần một nắm tay.

Đôi mắt cô sáng rực, giống như đá quý đen đẹp đẽ tinh xảo dưới ánh trăng.

Thẩm Mộ Ngạn nhìn như bị lép vế, cánh tay hơi cuộn lại giơ lên phía trên đỉnh đầu, áo sơ-mi và quần tây cũng hơi có chút xộc xệch nhăn nheo, nhưng hơi thở quanh người cùng với vẻ mặt, lại không có một chút chật vật nào.

Nghe xong lời Cố Phán, đôi con ngươi có tia sáng nhàn nhạt nhìn thẳng vào mắt cô.

Chốc lát sau, giọng nói mang theo dụ dỗ, hỏi cô: "Vậy còn em? Có thích anh không?"

Cố Phán không do dự chút nào, cái đầu nhỏ liên tục gật hai cái, cực kỳ ngoan ngoãn.

"Thích chứ, rất thích rất thích, cực kỳ thích anh!"

Nói xong, hai tay cô bưng lấy khuôn mặt Thẩm Mộ Ngạn, ngón tay theo bản năng vẽ theo đường cong dưới cằm anh hai lần, ánh mắt vẫn như cũ nhìn anh chằm chằm.

"Anh thì sao? Vậy anh có thích em không?"

Cố Phán say đến mơ màng, chớp đôi mắt mang theo men say mông lung, trên hai gò má trắng nõn hiện lên màu hồng phấn, cả người giống như quả đào mật được ngâm qua rượu, có vị ngọt, cũng có hương rượu.

Chỉ chốc lát, người đàn ông ở trong ánh mắt hơi nóng bỏng của cô, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

Giọng nói rất nhạt, anh thậm chí ngay cả đôi môi cũng không mở ra, nhưng đôi con ngươi lại vẫn đối diện với Cố Phán, ánh mắt chưa từng dịch chuyển.

Cố Phán cảm nhận rõ ràng, khoảnh khắc đó, trong đầu mình có pháo hoa vụt qua.

Rõ ràng mục đích tối nay là ép Thẩm Mộ Ngạn cho mình một thái độ rõ ràng, cũng rất chờ mong chính miệng anh nói ra mấy chữ "Anh cũng thích em".

Nhưng anh lại chỉ tùy tiện ừ một tiếng, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không có thay đổi gì rõ rệt, nhưng Cố Phán vẫn cực kỳ vui vẻ.

Cô giống như bạn nhỏ trộm được kẹo, khóe miệng không khống chế được vểnh lên, lảo đảo lắc lư nghiêng người về phía trước, dùng khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt cùng khóe môi Thẩm Mộ Ngạn.

Trong hơi thở của cô gái nhỏ có vị ngọt lại mang theo mùi rượu, hô hấp từng chút một tản mát trước mặt người đàn ông, giống như chất xúc tác tốt nhất, đẩy ra toàn bộ khát vọng nóng bỏng chôn giấu trong lòng anh.

Người đàn ông dễ dàng cởi bỏ cà-vạt đang quấn trên cổ tay, bàn tay đè lại động tác lung tung của cô.

Lúc này đây, cái gì Cố Phán cũng không cảm nhận được, ngoại trừ người đàn ông nằm dưới người là thật, cô cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều bồng bềnh.

Ánh sáng trôi nổi, không khí cũng mỏng manh khác thường, đầu óc cô hơi choáng váng, hô hấp cũng không thông thuận lắm.

Nhưng dù vậy, trạng thái của cô vẫn phấn khích tới cực điểm.

Sau đó thân mật với người đàn ông nằm phía dưới một lát, cô bỗng nhiên cảm thấy không đủ, nhìn yết hầu gợi cảm của anh hơi nhô lên, cô dùng một chút sức, mở miệng cắn xuống.

Cơ thể Thẩm Mộ Ngạn vào thời khắc ấy rõ ràng trở nên căng cứng, con ngươi của anh dần dần tối đi, trong ánh mắt mang theo nguy hiểm.

"Đừng lộn xộn!"

Anh thấp giọng khiển trách, giọng điệu có chút gấp, hai tay cũng đỡ lấy hai vai của cô gái nhỏ ép cô ngẩng đầu.

Cố Phán rõ ràng không nghĩ tới anh sẽ có phản ứng này, vốn dĩ trong lòng còn có pháo hoa, đột nhiên giống như bị người dội một chậu nước đá vậy.

Cô ngơ ngác nhìn anh, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, mang theo tủi thân rõ rệt.

"Tại sao anh hung dữ với em?"

Cô gái nhỏ đã uống say không thể nói lý, cô thậm chí ngay cả hai chữ Thẩm Mộ Ngạn vừa nói là hai chữ nào cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể nhận ra giọng nói cùng khí thế quanh người anh nặng nề hơn, sau một lát, cho ra kết luận anh chẳng hiểu sao lại hung dữ với cô.

Thẩm Mộ Ngạn chưa kịp nói thêm một câu nào nữa, cô gái nhỏ đã vội vã từ trên người anh bò xuống, dáng vẻ một con ma men nhỏ bé đáng thương cực kỳ oan ức muốn trốn đi.

Anh vội vàng đứng dậy, kéo lấy cô từ phía sau.

"Đi làm gì?"

Cố Phán không muốn quay đầu, chỉ hung hăng vung cổ tay, thấy không vung được, liền quay người lại cúi người xuống, hung hăng cắn cái tay đang nắm lấy cô kia.

Lực cắn của cô không nhỏ, nhưng đổi lại cũng chỉ là cái nhíu mày rất nhẹ của Thẩm Mộ Ngạn.

Thấy anh không hề làm ra hành động gì, Cố Phán nóng nảy trước.

"Anh thả em ra!!" Không cắn được cô liền tiếp tục dùng tay tách đầu ngón tay của anh ra, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, "Anh căn bản không thích em! Mỗi ngày đều lạnh mặt hung dữ! Vừa rồi còn quát em như thế! Em không muốn thích anh nữa!"

Lời này của Cố Phán rõ ràng là lời nói ngây ngô lúc say rượu, nhưng Thẩm Mộ Ngạn nghe xong, hơi thở quanh người lại nặng nề hơn một chút.

Anh kéo cổ tay cô, đem người kéo đến trước người mình, khuôn mặt tuấn tú hơi cúi xuống, hỏi: "Không muốn thích anh nữa à?"

"Đúng!"

Giọng anh rất nhẹ, mang theo nguy hiểm vô hình cùng dụ dỗ từng bước, "Vậy em muốn thích ai?"

Cố Phán tủi thân ngửa đầu nhìn anh, mang theo chút bướng bỉnh, "Không mượn anh xen vào! Dù sao chính là không muốn thích anh nữa! Em muốn đổi người thích! Trên đời này đàn ông tốt nhiều như vậy, dựa vào cái gì em... Ưm..."

Trong phòng nháy mắt chìm vào yên tĩnh, thật lâu sau, người đàn ông mới hơi ngẩng đầu lên.

Đôi môi của cô gái nhỏ lúc này vừa đỏ vừa sưng, cánh môi tê tê, hô hấp cũng có chút không lưu loát lắm.

Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thẩm Mộ Ngạn hơi khàn giọng hỏi cô, đáy mắt có ham muốn chiếm hữu rất rõ ràng: "Còn đổi người nữa không?"

Trong lúc nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú của anh nhẹ dán ở bên vành tai cô, gần đụng chạm nhưng lại không chạm vào, mang theo dòng điện ấm áp muốn mạng người, khiến cô vô thức ngẩng đầu lên.

"Không... Không đổi nữa." Cô gái nhỏ bị ép buộc kịch liệt, trong giọng nói mang theo tiếng ngẹn ngào, nghe cực kỳ tủi thân.

Người đàn ông lần đầu tiên nở nụ cười, sự lạnh lẽo cấm dục quanh người vào thời khắc này nhất thời tiêu tan, lưu lại, là sự gợi cảm cùng quyến rũ chết người.

Khi lại mở miệng, giọng anh trầm thấp mà mê hoặc.

"Ngoan, vậy lặp lại lần nữa, em thích ai nhất?"

Bình luận

Truyện đang đọc