ĐÃ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ VẪN MUỐN BỎ ĐI À?

Chương 1: Mang thai đứa con của tôi

Tòa nhà sừng sững nằm ngay trong lòng khu rừng um tùm xum xuê, sát bên cạnh là thành phố, nơi này nguy nga tráng lệ không gì sánh được, càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí.

Đỉnh cao nhất của tòa nhà vươn lên gần kề chân trời, dưới sự phác họa của đêm đen, càng toát lên vẻ khiến người khác không dám đến gần mà chỉ có thể nhìn ngắm từ xa.

Nóng.

Nóng đến mức không thể nào thở nổi.

Trên chiếc giường lớn kiểu Anh, một cô gái trẻ đang ngủ say, khoác trên cơ thể mềm mại duyên dáng ấy là chiếc váy màu trắng lộng lẫy mà tinh tế, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống dưới khóe môi mỏng manh.

Mồ hôi đã thấm ướt ra chiếc váy, tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ.

“Ưm, nóng quá…”

Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, từ trong cơn mê mơ màng tỉnh dậy.

Lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa hoa nhưng lại xa lạ, cô đưa mắt lên bức tranh sơn dầu Phương Tây ở thế kỷ 14 mà cô nhìn không rõ lắm đang được treo trên tường.

Đây là nơi nào?

Cô mơ hồ đảo mắt nhìn chung quanh.

Chỉ thấy đang ngồi ở một góc trên sô pha là một người đàn ông, dáng người cao lớn, ngón tay trắng ngần đang đung đưa ly rượu vang.

“Anh là ai? Nơi này sao lại nóng như vậy? Có thể tắt máy điều hòa đi được không?”

Vừa nói dứt lời, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng nói của mình đã yếu đi rất nhiều, giống như vừa bị bệnh rất nặng vậy.

Nóng quá.

“Nếu như cô còn không tỉnh, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ nơi này lên 88 độ, hấp sống cô luôn đấy.”

Một giọng nam từ trong phòng vang lên, ngữ khí vô cùng hung hăng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Hấp sống?

Hấp sống gì chứ?

Tinh thần của Thời Tiểu Niệm có chút rã rời, mồ hôi rơi xuống, làm mờ đi tầm mắt của cô.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng.

Cô đưa tay gỡ nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi, ngước nhìn lên liền trông thấy một ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Người đàn ông đứng trước giường cô, đôi chân dài thẳng tắp cùng chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người càng tôn lên vóc dáng cao lớn của chủ nhân, phía cổ áo không gài kín kia khiến anh ta trông càng anh tuấn hơn, làm cho người khác hít thở không thông, ngũ quan như được mài dũa chỉn chu, đôi mày kiếm sắc bén, chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng hơi mở ra là sự gợi cảm đến trí mạng.

Trong căn phòng này rõ ràng rất nóng, nhưng trên khuôn mặt người đàn ông đó lại chẳng có giọt mồ hôi nào, tao nhã lại thong dong.

Người đàn ông tựa như trong tranh vẽ bước ra, trông vẫn còn trẻ, không quá 29 tuổi.

Sao lại có chút quen mắt?

Đã gặp ở đâu rồi…

Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Thời Tiểu Niệm là người rất hay tưởng tượng rồi mơ mộng, nghĩ như vậy, cô liền nhìn người đàn ông trước mắt đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, vì người đàn ông đó cầm cây súng ngắn màu bạc lên.

Mà họng súng thì nhắm thẳng vào cô.

Ôi, đây là tình huống gì vậy?

“Anh làm gì vậy? Anh là ai? Anh muốn làm gì hả?”

Đang ngồi trên giường, Thời Tiểu Niệm hoảng sợ liền muốn lùi ra sau, nhưng người đàn ông lại từng bước tiến lại gần cô, nòng súng lạnh như băng đang kề cận khuôn mặt đỏ bừng bừng của cô.

Cô có một khuôn mặt thanh thoát, ngũ quan tinh xảo, khiến người nhìn có cảm giác rất dễ chịu.

Họng súng chậm rãi dời xuống, đến môi cô, đến cằm rồi sau đó là xương quai xanh tinh xảo.

Cảm giác mơ hồ như anh ta đang dùng tay vuốt ve cô.

Thời Tiểu Niệm bỗng chốc cứng đờ, vải lụa trắng trên người dường như muốn rơi xuống, mồ hôi vì nóng chớp mắt biến thành mồ hôi lạnh.

“Cô đã sinh cho tôi một đứa con, nó ở đâu rồi?”

Cung Âu đứng trước mặt cô, cất giọng lạnh lùng, ánh mắt âm u sâu thẳm lướt qua đường cong như ẩn như hiện phía dưới chiếc váy lụa trắng của cô.

“Gì chứ?”

Thời Tiểu Niệm liền ngơ ngác.

“Ba năm trước, cô mang thai đứa con của tôi, bây giờ nó đang ở đâu?”

Cung Âu từng chữ từng chữ một hỏi cô, ngón tay trắng ngần động đậy, họng súng hướng về phía ngực cô, chỉ cách một lớp lụa mỏng.

“Con ư?”

Thời Tiểu Niệm mờ mịt, rất lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại “Tôi nói này… Có phải anh lầm rồi không, tôi không quen biết anh. Tôi cũng chưa từng mang thai đứa con nào hết…”

 

Chương 2: Để tôi kiểm tra cô

Ngay cả người yêu cô còn chưa có thì làm sao lại có con.

“Thời Tiểu Niệm, 24 tuổi, họa sĩ truyện tranh hạng ba, hiện đang sống tại thành phố S. Có cần tôi nói qua một lần về từng ngôi trường mà cô đã học, bạn bè, bối cảnh gia đình không?”

Cung Âu nghiêm mặt nhìn, nói ra thân phận của cô, khiến cô không thể nào phủ định hay phản bác.

Anh ta nói… đều không sai gì cả.

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, chăm chú nhìn khuôn mặt quá mức anh tuấn kia “Nhưng mà, anh này, thật sự là tôi không quen biết anh.”

Cả hai còn không quen biết nhau thì làm sao cô sinh con cho anh ta chứ?

“Cô đừng có mà giả bộ ngây thơ, mau giao con ra đây cho tôi!”

Cung Âu mất kiên nhẫn nói, ngón tay cái tháo chốt an toàn của súng ra.

Bất cứ khi nào cũng có thể cướp cò bắn vào người của Thời Tiểu Niệm.

Đáy mắt người đàn ông trở nên vô cùng rét lạnh.

Cô sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có chút kích động nói “Thực sự là tôi chưa từng mang thai mà, anh có thể kiểm tra lại cho rõ ràng được không? Chứ đừng nên chưa rõ đúng sai liền…”

“Kiểm tra? Được, vậy bây giờ tôi sẽ kiểm tra!”

Cô một mực phủ nhận khiến Cung Âu tức giận.

Cung Âu không hài lòng nhìn lướt qua cơ thể bên dưới làn váy lụa mỏng kia của cô.

Làn váy trắng ôm lấy cơ thể cô, chỉ để lộ ra bờ vai trần, lớp lụa mỏng càng tôn lên nước da trắng nõn mịn màng như em bé.

Từng giọt từng giọt mồ hôi lăn trên làn da của cô trông như vừa mới từ trong phòng tắm bước ra, trông thật mê người.

Cổ họng của Cung Âu có chút khô, cảm giác nóng bức khác thường từ trong cơ thể lan ra rất nhanh.

Ánh mắt của anh ta lại lướt nhìn xuống, người phụ nữ trước mắt ngày càng đổ nhiều mồ hôi, đến mức gần như ướt cả chiếc váy đang mặc. Phía dưới làn váy đó ẩn hiện vết sẹo do phẫu thuật để lại trên chiếc bụng bằng phẳng của cô.

“Cô chưa từng sinh con thì tại sao trên người cô lại có sẹo?”

Cung Âu ngang ngược mà bá đạo hỏi cô, con ngươi đen láy nhìn cô như khẳng định chắc chắn rằng cô đã từng sinh con.

Thời Tiểu Niệm ý thức được cơ thể bị nhìn thấy liền vội vàng đưa tay che bụng lại, đỏ mặt nói “Đây là vết sẹo do mổ ruột thừa chứ sinh con thì làm sao lại mổ ở bên hông chứ?”

“Vậy ra cô sinh con tự nhiên, tôi muốn kiểm tra!”

Cung Âu liền vứt súng xuống, thân hình cao lớn tiến đến gần cô.

Trên người cô mang hương thơm đặc trưng của phụ nữ khiến cả người anh nóng như lửa đốt, ham muốn tột cùng.

“Kiểm tra như thế nào?” Thời Tiểu Niệm giật mình sau đó kêu lên “Này… không được qua đây!”

Người đàn ông trước mặt mang theo khí thế bức người từng bước từng bước một tiến lại gần cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm giống như gã thợ săn phát hiện ra con mồi, ánh mắt như vậy rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống cô một cách sạch sẽ.

“Anh muốn làm gì hả? Không được qua đây…”

Thời Tiểu Niệm liên tục lùi về phía sau, đến đầu giường thì cô không thể nào lùi được nữa.

Cung Âu đã ở trên giường, quỳ gối trước mặt cô, tay đặt lên đầu giường, thân hình cao lớn vây lấy cô.

Cô hoàn toàn ở trong vòng vây của anh ta.

“Kiểm tra.”

Cung Âu mở miệng nói ra hai từ, đôi mắt sắc bén chằm chằm nhìn cô, giống như trong mắt anh cô không thể che giấu được điều gì.

“Kiểm tra cũng không cần phải áp sát lại như vậy…” Cô tâm tình rối loạn nói.

“Như vậy mà gọi là gần à? Thời Tiểu Niệm, giữa nam và nữ khi không có khoảng cách mới gọi là gần!”

“Anh nói bậy bạ gì vậy, tôi cho anh biết, không được qua… Ưm.”

Lời nói của Thời Tiểu Niệm bị đôi môi mỏng kia chặn lại, ngay cả một câu kháng nghị cũng chẳng kịp nói, chiếc váy lụa mỏng trên người đã bị người đàn ông cởi ra, thân hình cường tráng nóng như thiêu như đốt liền áp xuống, khiến cho nhiệt độ trong phòng chợt tăng lên rất cao…

“Aaa…”

Thời Tiểu Niệm hét lên một tiếng, từ trong giấc mơ tỉnh lại, trước mắt không phải là căn phòng Tổng thống xa hoa mà chính là chỗ ở bé tẹo cô đã thuê.

Ngây người tại chỗ gần mười phút, Thời Tiểu Niệm mới ý thức được rằng mình vừa nằm mơ.

Bình luận

Truyện đang đọc