ĐÃ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ VẪN MUỐN BỎ ĐI À?

Chương 13: Bởi vì hắn là Cung Âu

Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho cảnh sát, dường như đầu bên kia không có chút tín hiệu, hơn thế lai đột nhiên bị ngắt. Không có ý định sẽ từ bỏ, cô gọi tiếp tục gọi tới hai lần và…. kết quả là như lần trước đó.

Không còn cách nào, Thời Tiểu Niệm đành đăng nhập QQ, hướng tới công ty cộng sự phát ra thông tin cầu cứu, hi vọng đối phương nghĩ ra biện pháp tới cứu trợ mình.

Thông tin phát ra ngoài chưa tới cả 0.1s, cô trơ mắt nhìn chính là những gì cô vừa phát ra lại lập tức biến mất.

Biến mất…..

Cứ như thế, không một nguyên do, nó đã hoàn toàn bốc khói.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, vội vàng lại nhập một hàng chữ thế nhưng cứ phát ra ngoài là lại vụt mất….

Nói không nên lời, khủng hoảng tột độ, đảo mắt nhìn xung quanh cô, lại dùng điện thoại gọi tới cứu hoả, lại tới tòa soạn báo mà cô nhớ rõ. Cô muốn thoát khỏi đây, nhất định phải thoát khỏi đây…

Kết quả đều như nhau. Từng tiếng “tút” vang lên rồi tự động tắt ngỏm.

“Dừng lại! “

Cửa đã khóa trái, người bên ngoài đó lại dễ dàng mở ra? Tiểu Niệm ngồi trước bàn sách, cô chớp mắt một cái hoảng hốt, đảo con mắt nhìn qua phía trước mặt.

Là Phong Đức đưa đồ ăn tới. Vẻ mặt hiểu thấu tâm can nhìn cô mà nói : “ Thời Tiểu Thư, đừng uổng phí sức lực. “

Thời Tiểu Niệm ngây người.

Mọi sự cố gắng nãy giờ của cô đều là bọn hắn quan sát được. Toàn bộ là vô dụng.

“Cung gia có nghiêm mật thất thông tin và điều khiển, nếu không phải là bản thân thiếu gia đang nhập mọi trang điện tử đều sẽ bị giám sát và điều khiển. Hơn nữa, không chỉ có điện thoại của người không thể liên lạc ra bên ngoài, mà cho dù có liên lạc được….. “

Nói đến đây Phong Đức dừng lại một chút, có chút thương hại trong ánh nhìn đối vơi Thời Tiểu Niệm

“Cũng sẽ vô dụng thôi… “

“Tại sao? “

“Bởi vì, hắn Cung Âu. “

Cung Âu,hai chữ này nghĩa khác là đặc quyền.

Thời Tiểu Niệm thất thần, hai tay tập trung mà bảo vệ chính mình, hình thành một cái tư thế thủ .

Cô có làm gì, cố gắng đến mấy cũng đều là vô dụng. Đều sẽ chôn thân chốn này, chạy không nổi.

“Thời tiểu thư, thân thể người chẳng phải đã quá suy nhược? Hãy ăn một chút. “

Phong Đức nói xong, đặt lên bàn là một mâm mĩ vị, đầy đủ đồ ăn đều không thiếu . Gác qua một bên bàn sách.

“ Tôi thật chưa từng sinh con, tôi trước kia thật sự không có liên quan gì với hắn cả. “ – Thời Tiểu Niệm thì thào nói, dùng một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía Phong Đức : “ Phong quản gia, nếu như tôi đi cầu xin Cung Âu để hắn thả tôi, liệu có thể? “

Chỉ cần có thể thoát khỏi đây, lấy lại tự do từng có, cô sẵn lòng như một kẻ ăn xin mà cầu khẩn Cung Âu.

Đáp lai cô chính là Phong Đức, một ánh mắt thương hại, không hơn, không kém.

Thời Tiểu Niệm hiểu rõ ý của hắn, có chút tuyệt vọng. Chẳng lẽ cô chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp từ người kia? Không, không phải điều cô muốn……

Cung Âu không còn tới lấn át cô, thậm chí không thèm ghé qua liếc một cái.

Thời Tiểu Niệm dần dần khôi phục, thế nhưng có thể nhốt tại tòa nhà này tới vài ngày chẳng lẽ tinh thần lại không kém?

Tòa nhà trên dưới người vô số kể, cô làm bất cứ điều gì cũng đều có người chằm chằm nhòm ngó, ngay cả đại môn cũng không thể bước ra nửa bước.

Liên lạc là điều không thể, bằng hữu, cộng sự, Phong Đức cùng Bảo Tiêu chuyên gia ngày ngày thay nhau tới hỏi cô. Phương thức hỏi cũng vô số, vô cùng mệt nhọc, nào là không cho nàng đi WC, nào là đe dọa,….

Ngày ngày như vậy trôi qua, cả người cô chỉ trực chờ sụp đổ.

Vẫn là không hiểu sao Cung Âu nhất quyết rằng cô đã sinh đứa con của hắn. Éo hỏi ngày ngày, có lúc cô còn mỏ hồ hay mình đã mất đi kí ức.

Cô rõ ràng nhớ từng chuyện một, ngoại trừ Bảo Bảo.

Nếu thức sự Bảo Bảo tồn tại. Cô dù mất kí ức cũng phải có đứa bé bên người mới đúng. Có thể rõ ràng là không có, hoàn toàn là không….

Tại cô không biết đã sảy ra chuyện gì, rốt cuộc chuyện gì đã đến với cô a ~~~

 

Chương 14

– Đừng hỏi nữa. Ta chưa có bảo bảo cũng chưa từng sinh bảo bảo.

Bị cung hỏi liên tục, Tiểu Niệm thống khổ liên tục nhắc lại. Gương mặt xanh xao, môi tái nhợt. Cơ hồ như nàng không còn chút sức sống.

Chuyên gia tâm lý lấy lời khai xong, Tiểu Niệm ngồi bệt xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu mình. Cơ thể bây giờ vô cùng khó chịu.

Thời gian trôi chậm như vậy là tột cùng có ý gì?

Nàng vì nghi ngờ có bảo bảo mà bị giam ở đây, Cả ngày cũng không có ra ngoài được

“A….. Đáng ghét, Cung tiên sinh, đừng như vậy mà……”

Một hồi sau có tiếng rên vọng tới.

Tiểu Niệm đứng lên, nhẹ nhàng kéo cửa ra bên ngoài nhìn ngó. Cô rốt cuộc chỉ thấy ở hành lang là một nữ nhân mặc chiếc váy ngủ tơ lụa mỏng, vai áo đã rơi xuống tới khuỷu tay, lộ ra vài thứ mê người.

Cung Âu ăn mặc chỉn chu đứng cạnh nàng ta, một tay ôm lấy nàng ta, một tay còn lại di chuyển không ngừng trên cơ thể người phụ nữ, môi mỏng đùa giỡn cổ.

“Cung tiên sinh…… Ách…..” Nữ nhân ngẩng đầu lên, tùy ý hắn muốn làm cái gì thì làm, gương mặt lộ ra cảm thụ: “Cung tiên sinh, người ta là muốn cùng ngài…”

“Em muốn cùng ta cái gì?” Cung Âu cắn vào cổ của nàng, thanh âm lạnh lùng được một chút cũng không giống lúc kích hôn.

“Em không hy vọng xa vời có thể làm bạn gái của ngài, ngài có vô số nữ nhân, làm một trong số đó cũng tốt, ngài yên tâm, em rất hiểu chuyện, tuyệt sẽ không trước mặt truyền thông nói lung tung.” Nữ nhân nói mấy lời đạo lí, hai tay càng thêm ôm sát hắn, “Vậy có được hay không ?”

“Có tốt hay không phải xem biểu hiện.”

“Em nhất định sẽ sử xuất toàn thân trễ đếm được.”

“Thông minh.”

Cung Âu một bước ôm lấy nữ nhân hướng xa xa đi đến.

Tiểu Niệm đứng tại cửa ra vào mà tràn ngập hận ý nhìn một màn này.

Cái này không chỉ là ác liệt nam nhân mà còn là cầm thú, còn là biến thái, buồn nôn. Người như vậy mà cũng có nữ nhân trước phó sau kế, chỉ muốn trở thành một trong vô số nữ nhân ?

Không phải nói muốn lựa chọn kết hôn với người xứng sao? Vẫn còn làm loạn, cái gọi là thượng lưu xã hội thật vô cùng dơ bẩn……

Lúc Tiểu Niệm kéo cửa ra, bọn họ hướng ngược lại đi đến.

Cô đi dọc hành lang, vừa đi vừa xem vài bức tranh treo tường.

Cung Âu không hổ danh là kẻ có tiền trên thế giới, những bức họa này ngay cả phục chế bản đều khó gặp, ở đây lại sưu tầm nhiều chính phẩm.

Chỉ có những bức vẽ mới giúp cô hơi hơi thoải mái một chút dù bị nhốt.

Cô đứng dựa tường nhìn xem một vài bức danh họa, tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại, cảm giác đói bụng. Bởi Phong Đức cùng bọn bảo tiêu, các chuyên gia tâm lý không ngừng ép hỏi, cô đã hai ngày không ăn thật ngon.

Không để ý tới phía sau, cô đi theo hai bảo tiêu, Tiểu Niệm đi đi lại lại quanh mê cung này.

Đi một vòng, cô mới tìm được phòng bếp.

Phòng bếp sạch sẽ, tất cả đều là trang bị những thứ đồ tiên tiến nhất, tất cả nữ hầu cùng các đầu bếp đối với cô như không thấy.

Tiểu Niệm cũng không nói chuyện, liền đi thẳng vào kéo tủ lạnh ra xem có nguyên liệu nấu ăn hay không.

Không có người ngăn cản nàng.

Nơi này có nguyên liệu nấu ăn, rau quả cùng sinh tiên tủ lạnh đều tách ra, trong bể cá thậm chí có rất nhiều mới lạ : tươi sốt sống cá……

Cá, rất lâu không có ăn canh cá.

Lúc Tiểu Niệm đi qua, cầm lấy lưới vợt lên một đầu cá chuối, thuần thục mà cạo đi vảy vây cá, dùng dao nghiêng cắt mỏng cá, dao của Cung gia đều vô cùng sắc, cô cắt cá đều không tốn sức chút nào……

Cô gần đây không thích ăn cay, vì vậy cầm mấy quả cà chua cùng các loại nguyên liệu. Loay hoay mất một lúc, cà chua canh cá bên trong nồi tỏa hương thơm ngát mũi.

“Thiếu gia.”

Thanh âm đột nhiên theo ngoài cửa truyền đến.

Bình luận

Truyện đang đọc