ĐÃ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ VẪN MUỐN BỎ ĐI À?

Chương 19: Người đó sẽ tới cứu cô ?

Cung Âu đưa từng thìa kem vào miệng , vị kem Vani ngọt nhẹ vừa miệng khác lạ .

Trong một giây ngắn ngủi , mặt hắn trở nên cứng ngắc .

Nguyên là đồ ngọt như vậy cũng có thể ăn ngon .

Hắn vốn không ăn đồ ngọt bởi dường như đồ ngọt chẳng phải khẩu vị của hắn . Không quá ngọt thì cũng là quá ngấy , cho nên hắn vốn là không ăn .

Thế nhưng cô gái này lại làm được thứ đồ quả thực không phải khẩu vị của hắn , mà hết lần này đến lần khác ngay cả đầu bếp cũng không thể .

Làm sao có thể ?

“ Tiếp tục ! “

“ Tiếp tục đi , tay cô sao đã chậm lại như thế ? “

Cung Âu không có người cho ăn , thỉnh thoảng lại tự mở miệng thúc giục , biểu cảm vô cùng nghiêm túc .

Thời Tiểu Niệm đành nhận mệnh mà đút từng muỗm cho hắn ăn . Cung Âu lúc này đang tập trung vào chiếc máy tính ,từng ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím , tư liệu trên màn hình vì vậy mà hiện lên không ngừng .

Chỉ một lát sau đó , Cung Âu lại cầm chiếc thoại lên , gọi phân phó cho cấp dưới

“ Long Thái sẽ do tôi thu mua , bọn họ có kỹ thuật xử lí hình ảnh tiên tiến nhất ! 60 tỷ , tôi giao cho cậu quản . Trong một tuần nhất định phải có , OK ? “

Qua một hồi , Cung Âu lại chuyển qua nói tới một vấn đề khác , giọng hắn trở nên băng lãnh , quả quyết ………..

Thời gian cứ trôi qua từng giây phút , kem trong hộp ngày càng ít ………..

Thời Tiểu Niệm một mực đứng bên cạnh , cho dù căm hận Cung Âu thấu xương thịt cũng không thể không thừa nhận người đàn ông này có thể được quảng cáo trên toàn thế giới trở thành người có nhiều tiền nhất cũng không phải không có lý do , không phải chỉ biết tầm hoan tác nhạc .

Hắn là tổng giám đốc tập đoàn Nhuyễn Thể , nghiên cứu và phát minh hệ thống N.E , vượt ra ngoài nước , có tới mười mấy tỉ dung lượng . Năm gần 28 tuổi đã đạt tới cao độ mà hầu hết dân số thế giới cả đời cũng không thể với tới nổi . Cô dùng trong máy điện thoại cũng là N.E . Chớ nói chi là thế giới ngân hàng các loại lũng đoạn vận chuyển .

Nhưng nói cho cùng , còn không phải về nhân cách hắn có một chướng ngại a ~ , là bệnh tâm thần .

Cho hắn ăn hết kem , lúc này mới có cơ hội bình ổn tâm trí để nói chuyện vì vậy mà Thời Tiểu Niệm không rời đi ngay , quay bước tới đứng sát cạnh cửa sổ .Một khoảng rộng lớn bên ngoài cửa sổ , bầu trời thanh tịnh tựa như bảo thạch lam huyền ảo . Chính vậy mà cánh rừng trở nên sâu thẳm , mịt mờ . Thời đại này mà vẫn có thể ngắm được những khung cảnh như vậy quả thật Cung Âu rất biết chọn vùng địa lý mà định cư a ~

Cô như vậy cũng không biết nịnh nọt Cung Âu liệu có hữu dụng ?

Có lẽ nhanh chóng truyền tới người kia tìm cách đến cứu mình vẫn là hơn ……

Người kia…sẽ đến cứu cô ư ?

Thời Tiểu Niệm đứng đó lẳng lặng , trán tựa cửa sổ , hai mắt không có tiêu cự mà nhìn về một điểm xa xăm , ngực đau nhói lên từng hồi ……

“ Đem tư liệu mới nhất gửi tới cho tôi ! “

Xong Cung Âu gọi đi một cuộc điện thoại , vứt máy lên bàn , mười ngón tay thon dài lại tiếp tục không ngừng mà làm việc , lại vừa xoay đầu bắt gặp ngay Thời Tiểu Niệm .

Ngoài khung cửa sổ lúc này hoàng hôn đã buông , những ánh nắng còn đọng lại chiếu vào mottj khung cửa rất tự nhiên đã tạo thành một bức tranh tuyệt thế .

Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ , diện một bộ váy thêu hình thủy mặc không quên thanh nhã . Dường như cảnh kia cùng người con gái dung hòa làm một . Mái tóc cô dài xõa một bên vai , che đi phần da thịt trắng như tuyết …..

Tới nơi này không đường hoàng , lại thêm cũng rất rất khác một thường nữ nhân …………….

Cung Âu theo hướng bàn sách , lẳng lặng mà bước tới hướng cô . Quả đến gần mới thấy , cô chính là tựa vào sát khung cửa sổ hướng ra ngoài , ánh mắt là một khoảng không sâu thẳm , trống rỗng , phảng phất bóng dáng linh hồn đã hướng tới nơi nào , chỉ còn lại đây là thể xác ….

Không có linh hồn , tại sao ?

Cảm giác này lại khiến trong Cung Âu xuất hiện sự vô cùng không thoải mái , đang trực chờ mở miệng lại thấy trong mắt Thời Tiểu Niệm …… đã kín một ngấn lệ , lăn dài ………..

Khóc ?

“……………..”

Cung Âu hung hăng mà luồn tay qua eo cô , mạnh mẽ đem cô ấn sát khung dưới cửa sổ , một tay bắt lấy cằm mà cúi đầu hôn cô , dùng lực mà mở ra đôi môi cô , lưỡi nóng ran mà chui vào luồn lách , liều lĩnh công thành chiếm đất trong miệng cô .

“ A —– “

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc tới ngây người mà mở to hai mắt , hai tay kiên cố đặt trước ngực hắn ý đồ giãy dụa …

 

Chương 20: Làm người phụ nữ của tôi

Cung Âu buông cằm cô ra, một tay khống chế được cả hai cổ tay đang lộn xộn của cô, ép sát cô vào cửa sổ đằng sau, cúi đầu điên cuồng hôn, khiêu khích những chỗ mẫn cảm trong miệng cô…

Hắn có kỹ năng hôn rất tuyệt vời, cô rõ ràng là rất căm giận, cơ thể lại không nhịn được run lên, thậm chí ngay cả nước mắt trên gò má cũng không kịp lăn xuống, con ngươi Cung Âu đen sâu thẳm, nhìn đôi môi mỏng của cô đang liếm nước mắt…

“Cung Âu, anh đang làm cái gì vậy?” Thời Tiểu Niệm tát hắn một cái, tức giận quát lên: “Anh là cầm thú, là lưu manh, buông tôi ra…”

Là cô sai rồi, cô không nên làm như vậy, còn đang tưởng rằng có thể dùng cách lấy lòng hắn, nhưng kết quả lại…

Cô tuyệt đối không muốn kết quả thành ra như vậy.

“Làm người phụ nữ của tôi!”

Thanh âm ngông cuồng không ai sánh được vang lên ở phía trên đỉnh đầu cô.

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngửa đầu nhìn Cung Âu.

Người đàn ông này, có phải bị điên rồi hay không.

“Cô chậm chạp không đưa đứa con cho tôi mục đích đơn giản là vì không muốn xa con, hoặc cũng có thể mượn đứa con đó để đạt được vị trí bên cạnh tôi.” Cung Âu nhìn chằm chằm vào sâu trong mắt cô, lộ ra một dục vọng không cách nào kiềm chế được.

Hắn phải thừa nhận, cô gái này đối với hắn không hề có một chút sức hút nào cả.

Thay vì kiềm chế dục vọng của mình, không bằng cứ để cô trở thành người phụ nữ của hắn, chờ hắn chán rồi đuổi cô ra ngoài là được.

Cũng không phải chuyện gì quá phiền phức.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, vài giây sau mới lên tiếng: “Anh nghĩ sai rồi.”

Cô không có con, càng không có ý định dựa vào đứa con để đạt được địa vị…

“Tôi đang giúp đỡ cô đấy, đưa con cho tôi, cô cũng sẽ được ở lại bên cạnh tôi!” Cung Âu không để ý tới cô, tự mình bàn bạc, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý, nhìn cô giống như đang ban ơn.

Hắn đã nhượng bộ và ban ơn cho cô hết sức có thể.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, mắt hắn tràn đầy sự điên cuồng cố chấp, lẽ nào toàn bộ phụ nữ trước kia đều dựa vào quyền thế của hắn để đạt được mục tiêu cuối cùng của mình sao?

Thấy cô không nói gì, Cung Âu tưởng mình đã nói đúng mục đích của cô, càng bước tới gần cô, để khoảng cách của hai người rút ngắn gần như bằng không, cúi đầu định hôn cô.

Tưởng rằng lại được thưởng thức hương vị ngọt ngào ở môi cô lần nữa, cũng đã một khoảng thời gian rồi.

Lưng Thời Tiểu Niệm dán chặt vào cửa sổ, không thể lui được nữa, chạy trốn cũng không thể, trước khi môi hắn rơi xuống một giây, cô liền nói: “Tôi nghĩ anh suy nghĩ sai rồi, tôi muốn nói với anh là hãy để tôi đi đi…”

Cô cố gắng giải thích với hắn một lần.

“Cô đang diễn trò gì vậy?” Cung Âu cắt đứt lời cô, hạ mi mắt nhìn cô, ‘tôi muốn nói là anh hãy để tôi đi đi…’, tràn đầy tức giận: “Chê tôi đưa ra giá quá thấp sao?”

Thời Tiểu Niệm phát hiện ra cô không thể nào giải thích với hắn được.

“Được, cô đi theo tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cô một tờ chi phiếu trống, tự mình điền vào.” Cung Âu vẻ mặt khinh thường đưa ra điều kiện.

“Tôi cũng có thể làm cho cô trở nên nổi tiếng khắp nơi, đầu tư cho truyện tranh, hàng loạt phim điện ảnh, để cô có thể để lại danh tiếng cho mình.” Không có người phụ nào không bị những thứ này mê hoặc.

“Chỉ cần ở cùng tôi, những thứ đó tôi đều cho cô hết!” Hắn đã đưa ra cái giá lớn nhất cho người phụ nữ bên cạnh hắn.

“Thời Tiểu Niệm, nhân cơ hội bây giờ tôi đang có hứng thú với cô, cô nên suy nghĩ cho tốt vào.” Cung Âu am hiểu sâu sắc về thương trường, làm cho đối phương biết tự có chừng mực, hắn cảnh cáo cô: “Cô cũng nên biết giá trị của con người, cô đừng quá tham lam.”

Nói tới như vậy, nhất định giao dịch sẽ thành công.

Cung Âu có lòng tin như vậy, hắn áp sát cô, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, con ngươi đen láy chăm chú khóa ánh mắt cô lại, trên lông mi cô còn vương lại một giọt nước mắt trông thật mê người…

Hắn lại nhìn xuống cô lần nữa —

“Bệnh này của anh không cần phải uống thuốc sao?”

Thời Tiểu Niệm đột nhiên hỏi một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc