ĐÃ MANG THAI CON CỦA TÔI MÀ VẪN MUỐN BỎ ĐI À?

Chương 27: Đêm không yên tĩnh

Thời Tiểu Niệm xem đầy đủ hết…những tài liệu này, đau đầu nâng trán, có những những vật này tự chiếu vào giáo trình có thể làm ra, tại sao hơn nửa đêm còn bắt nàng chạy đến đây…

Có bệnh.

Ah, đúng, Cung Âu đúng là có bệnh, hoang tưởng khủng khiếp.

Mọi người đều nói người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng khi cô trong nhà đều phải hạ thấp đầu xuống đi, Thời Tiểu Niệm cầm tài liệu lên bắt đầu chế tác, Cung Âu hiển nhiên đối với quá trình mà cô chế tác không hề có hứng thú, quay người đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Thời Tiểu Niệm đi ra sát bên ngoài phòng khách truyền đến đấy… Cái kia là cái gì nha.

“Thì ra Cung tiên sinh ưa thích đồ ngọt, lần sau tôi làm cho ngài ăn ah. “

“ Cung tiên sinh, hương vị đôi môi của tôi,so với kem còn ngọt ngào hơn. A……. um….um… đáng ghét, Cung tiên sinh. “

“ Chậm một chút….um…um, không muốn….. “

Thời Tiểu Niệm đứng tại trong phòng bếp đọc nghe thấy âm thanh bên ngoài hận không thể chờ đợi để đi ra ngoài để lấy một con dao nhà bếp, giết chết họ thật nhanh

Cung Âu đem nơi này biến thành cái gì rồi hả?

Hộp đêm bất chính sao?

Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn nữa thêm một lần nhịn nữa, chỉ nghe bên ngoài thanh âm càng ngày càng phóng đãng của nữ nhân, càng ngày càng vang rất đắc ý, quả thực đúng như sắp chết vậy.

Thật quá mức.

Thời Tiểu Niệm tức giận mà đi ra ngoài, chỉ thấy Cung Âu cùng một người phụ nữ mặc đồ xuyên thấu tựa ở bên tường hôn đến khó phân thắng bại, mặt khác ba người phụ nữ còn lại ngồi ở trên ghế sô pha nhìn về bên đó bằng ánh mắt ghen ghét.

“Cung —— “

Thời Tiểu Niệm vừa muốn mở miệng, Cung Âu bỗng nhiên đẩy cô ta ra, cơ hồ người phụ nữ đó dính chặt lên người hắn, mặt mũi tràn đầy sự không vui: “Đáng ghét! Lại một là một tên lường gạt!”

“Bịch.”

Cô ta nặng nề ngã trên mặt đất, quần áo trên người dường như đã bị kéo đến hông, thân thể mệt nhọc lại chật vật.

“Cung tiên sinh…”

Cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Cung Âu, hướng hắn vươn tay muốn cho hắn kéo chính mình.

Cung Âu lại như làm không thấy được đều đó lấy mu bàn tay chà lau bờ môi của mình, lông mày vừa vặn nhíu lại, “Phong Đức! Đem cô ta ném ra bên ngoài!”

“Vâng, thiếu gia.”

Quản gia vạn năng Phong Đức xuất hiện, gọi bảo vệ tiến lên đem cô gái mặc đồ xuyên thấu kéo đi.

Cung Âu hướng ghế sô – pha đi qua, trên ghế sô – pha người còn lại thấy thế lập tức vui vẻ ra mặt, nhao nhao muốn ngã vào lồng ngực của hắn, Cung Âu càng tức giân, “Phong Đức! Đem cả ba con đàn bà này đều ném ra bên ngoài hết cho ta, cản trở ta ngồi xuống sô pha!””Cung tiên sinh…”

Ba cô gái dung mạo xinh đẹp kinh ngạc mà nhìn về hướng Cung Âu, cản trở ngồi ghế sô pha?

Bọn họ cả ba đều xinh đẹp phóng đãng ở trước mặt hắn, hắn còn không thèm nhìn. Muốn ngồi ghế sô pha? Hắn còn có phải là đàn ông hay không?

Những…này nghi vấn bọn họ không một ai dám mở miêng mà nói ra, chỉ có thể khó chịu bị bảo vệ mang đi, lúc gần đi mỗi người đều liếc Thời Tiểu Niệm .

“…”

Thời Tiểu Niệm bị liếc không hiểu , sự tình như thế này thì liên quan gì tới cô?

Cái này Cung Âu… Cô còn chưa thấy qua như thế có “Cá tính” ngựa giống, được rồi, cô cũng chưa từng thấy qua ngựa giống.

Thời Tiểu Niệm quay người lại nhớ tới phòng bếp bắt đầu chế biến món kem, chỉ chốc lát sau, một thùng kem liền thuận lợi xong hết, cô ôm kem thùng đi ra ngoài.

Cung Âu ngồi ở trên ghế sa pha, trên tay cầm lấy một chồng bản thảo lật xem, xem hết một tờ thì ném hết về phía sau, ném đến đầy đất đều là bản thảo .

Đây chính là manga của cô《 Hắn độc chiếm dục》 bản thảo gốc, bản thảo này chỉ có một bản duy nhất.

Hắn đây là đang làm gì à? Thật sự là có bệnh!

“Anh đừng ném nha.”

Thời Tiểu Niệm có chút kích động đi về phía trước, cô ưa thích vẽ manga, đây là công việc của cô, cũng là hứng thú của cô, trước đó, ngoại trừ Mộ Thiên Sơ đây là thứ mà cô trân quý nhất đấy.

Thời gian mà cô muốn buông bỏ Mộ Thiên Sơ, manga chính là thứ mà cô trân quý.

“Tôi nói cô nữ người phụ nữ này chỉ là nhìn thì thấy thanh thuần mà thôi.” Cung Âu cho dù tới sáng cũng không có buông tay, còn nhảy lên đem mấy bức vẽ bản thảo đùa cợt mà nhìn về phía cô, “Còn vẽ loại này tình tiết trưởng thành , lại là đồ đồng phục hấp dẫn lại là còng tay, roi da… Thì ra cô thích loại này.”

Thời Tiểu Niệm lập tức có chút quẫn bách, giải thích nói, “Cái kia chỉ là vì phối hợp nhân vật chính tính cách mà thôi. Trả lại cho tôi…”

Nàng một tay bưng lấy kem đau nhức, một tay muốn chém giết.

Cung Âu ngồi trên ghế sa pha, giương cao cánh tay thon dài, đôi mắt màu đen đảo qua phê duyệt trên tờ giấy, từng chữ từng chữ đọc đi ra, “Của cô ấm áp để cho anh thập phần thỏa mãn, dây dưa tại trên người cô lưu lại dấu đỏ, như tách ra cây hoa anh đào như vậy xinh đẹp.Ah, cô lại để cho anh mồ hôi đầm đìa, khiến cho cả người đều tăng cường …”

Anh cố ý chậm chạp mà đọc kỹ của cô phê duyệt qua câu chữ, từng chữ đều bị hắn đọc được cực kỳ mập mờ.

Thời Tiểu Niệm vốn không cảm giác mình vẽ có vấn đề gì nha, chỉ là vì phối hợp nhân vật chính tính cách một ít tình tiết, cô vẽ cũng sẽ không rõ ràng, nhưng hiện tại khi anh đọc lên, cô lại có loại xấu hổ vô cùng cảm giác.

Giống như cô chính là mình giống là một dâm phụ .

“Anh trả lại cho tôi! Cung Âu! Trả lại cho tôi!” Thời Tiểu Niệm xấu hổ được không tưởng nổi, người trở nên phi thường kích động.Cung Âu vừa đọc bên cạnh châm chọc, “Đáng xấu hổ chính là đáng xấu hổ, còn ghi ghi vẽ vẽ được như thế duy mỹ, các ngươi văn nhân tựu sĩ diện đều là giả .”

Thời Tiểu Niệm hận không thể đem cả thùng kem úp thẳng lên đầu hắn, “Trả lại cho tôi, Cung Âu anh đúng là cái đồ biến thái, đưa tôi!”

Cung Âu đùa cợt mà nhìn về phía cô.

Cô chỉ vì muốn lấy lại phê duyệt, mà cả người đều quỳ đến trên người anh, đầu gối chống đỡ lấy cái hông của anh còn hồn nhiên chưa phát giác ra, một người ung dung thoải mái như anh trên mặt giờ phút này tất cả đều là sốt ruột, mặt như căng ra được đỏ rực , con mắt cũng càng ngày càng hồng, dưới ánh đèn, hắn có thể nhìn rõ thấy cô trong ánh mắt đã bịt kín một tầng nhàn nhạt hơi nước.

Nhìn xem ánh mắt của cô, ngựcCung Âu như bị kim đâm, thân thể nhanh chóng căng cứng lên.

Anh để cho cô đem mấy tờ giấy bản thảo trở về.

Thời Tiểu Niệm một tay lấy kem ném cho hắn, rồi mới ngồi ở trên ghế salon rất nhanh tự mình mà sửa sang lại bản thảo.

Cung Âu thật sâu dừng ở cô khuôn mặt nhỏ nhắn, môi của cô mím thật chặc, sinh ra một làn sinh khí, tại dưới ánh đèn đặc biệt mà mê người.

Hắn nghiêng người, mặt hướng tới gần,hôn đôi môi mỏng của cô.

“…”

Không có bất kỳ phòng bị, Thời Tiểu Niệm thân thể cứng đờ, một giây sau nhanh chóng tránh ra.

Cung Âu đem thùng kem để trên mặt đất, như báo săn nhanh chóng nhào lên, trực tiếp đem muốn chạy người nào đó áp chế tại trên ghế sa pha, một tay kéo thẳng hai chân của cô, chân dài lập tức ngăn chặn, làm cho cô không cách nào nhúc nhích, đôi mắt đen thật sâu chằm chằm cô, sáng đến không thấy đáy.

Thời Tiểu Niệm minh bạch cái kia trong ánh mắt chính là cái gì: “Anh…cho tôi một thời gian tuần lễ .”

Trong một tuần này cô là tự do đấy.

“Được.” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói bởi vì dục vọng mà trở nên khàn đục, đặc biệt gợi cảm, ngữ khí trước sau như một mà cuồng vọng bá đạo, “Tôi cho em một tuần lễ tìm chứng cớ, không phải đại biểu tôi sẽ không đụng em!”

“Anh…”

Thời Tiểu Niệm chưa nói xong thì môi đã bị Cung Âu đã cúi đầu xuống ngăn chặn, ngang ngược mà cạy mở môi của cô, lửa nóng tập kích cuốn đi hết thảy.

Cô muốn phản kháng nhưng hai tay lại bị hắn kiềm chế trực tiếp để trên đỉnh đầu.

Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa lại bị Cung Âu ấn chặt lại, sắc mặt khó chịu: “ Thời Tiểu Niệm, tôi niệm tình em đã đủ rồi, còn muốn trước mặt tôi giả bộ thanh thuần phải hay không? Tôi cũng không tin cái này khuôn mặt sẽ để cho em không có dục vọng!”

Ngữ khí của hắn hung hăng càn quấy tới cực điểm, phảng phất hắn đi cường người khác là thần ý.

Nói xong, Cung Âu vừa muốn hôn,Thời Tiểu Niệm mở miệng: “Tôi không có giả bộ thanh thuần, tôi chính là chán ghét anh.”“…”

Cung Âu thân thể cứng đờ, gắt gao trừng mắt: “Có bản lĩnh đem lời của cô nói lại lần nữa!”

Hắn lại tức giận.

Thời Tiểu Niệm xem thấy sắc mặt của hắn trong chốc lát trở nên tái nhợt, lập tức nghĩ đến tại rừng rậm cái kia ba ngày, cô cũng không muốn lại trải qua tuyệt thực tuyệt nước lần nữa.

Ngoại trừ chịu đựng, cô còn có thể làm gì?

Nhẫn qua lúc này đây, nói không thể có tự do đâu rồi, dù sao…cô ít nhất cũng không có lại bị nhốt trong vô vọng.

Thời Tiểu Niệm ngừng giãy dụa, nhận mệnh mà nhắm mắt lại.

“ Tôi có xấu đến em cần nhắm mắt lại?” Cung Âu không vui nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không mở to mắt nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được Cung Âu hô hấp cách cô càng ngày càng gần, cô thậm chí có thể nghe thấy trên người hắn cái này gay mũi mùi nước hoa.

Cổ tay bị hắn ngăn chặn, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Chờ đợi hôn không có đến, trên cổ tay tay của hắn bỗng nhiên buông ra, chợt nghe đến một tiếng thống khổ thấp giọng hô vang lên tại hướng trên đỉnh đầu: “Ách — “

Thời Tiểu Niệm mở mắt, Cung Âu cả người đều ghé vào trên người cô, mặt dựa vào bờ vai, thấy không rõ biểu lộ, chỉ thấy mặt của hắn trắng bệch một mảnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi.

“Không có cái gì, ách!”

Cung Âu cắn chặt răng, từ trên người cô trợt xuống, một tay ôm lấy dạ dày lảo đảo hướng toilet chạy tới.

“…”

Thời Tiểu Niệm có chút không hiểu, từ trên ghế salon ngồi lên, ánh mắt đảo qua trên mặt đất thùng kem, bỗng nhiên minh bạch.

Không thể nào…

20 thùng kem cuối cùng có phản ứng rồi hả?

Đáng đời.

Ác nhân đều có ác báo, quả thực đại khoái nhân tâm

Thời Tiểu Niệm cảm thấy sung sướng cực kỳ, hưởng thụ nghe từ toilet truyền đến âm thanh nôn ọe . Thanh âm kia tựa hồ muốn đem cả người lấy hết ra nôn luôn một lần .

Khoảng chừng ba phút, Thời Tiểu Niệm dần có chút ngồi không yên.

Đây là ăn kem của cô ra vấn đề, đến lúc đó làm sao xử lý?

“Ọe —— “

Cung Âu thanh âm lại một lần nữa truyền đến.

Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đứng lên bước nhanh đi qua, tựa ở toilet cửa ra vào, chỉ thấy Cung Âu cao lớn vóc người cơ hồ là 90 độ xoay người ghé vào bồn rửa tay, vòi nước bị mở đến lớn nhất, “Ào ào” phóng nước.

‘truyenchicoolucvandang’

Cung Âu đối với bồn rửa tay lần nữa nôn mửa, khuôn mặt trắng bệch được không có huyết sắc, toát mồ hôi lạnh, một tay dùng sức mà ôm lấy bụng.

Cô xem thấy đều muốn thấy anh khó chịu.

“Anh khá tốt sao?” Thời Tiểu Niệm đi qua hỏi.

“Nói nhảm! Đương nhiên không tốt! Ọe —— “

Cung Âu nôn đến ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.

Thời Tiểu Niệm thấy anh như vậy biết rõ tình huống không tốt, nhân tiện nói, “Tôi đi gọi Phong quản gia đưa anh đi bệnh viện.”

Cô xoay người vừa muốn đi, chợt nghe phía sau truyền đến “Phanh” thanh âm vang lên.

Quay đầu lại, Cung Âu cả người ngồi dưới đất, đầu dựa vào ngăn tủ dưới bồn rửa tay, mặt trắng bệch, hai mắt không như bình thường như vậy hữu thần, tất cả đều là mê mang.

Ánh mắt như vậy, Thời Tiểu Niệm lại rất quen thuộc, trước kia Mộ Ngàn Sơ mù thời điểm, trong ánh mắt chính là như vậy mê mang.

Lại nhớ về những ký ức kia, tâm Thời Tiểu Niệm không khỏi dao động, đến bên cạnh người Cung Âu mà ngồi xổm xuống: “Đây, tôi vịn anh lên.”

“Không nên cử động!” Cung Âu một tay ôm bụng, môi mỏng khẻ nhếch, hữu khí vô lực nói: “Khó chịu…”

 

Chương 28: Tôi bị đau dạ dày

Bộ dạng hắn bây giờ hoàn toàn không giống các ngày bình thường hung hăng càn quấy cô, cảm giác ấy thật giống như khi phải chăm sóc trẻ nhỏ vậy.

Rất giống với mẹ của cô ngày đó khi chăm sóc cô.

Thời tiểu niệm đưa tay ra do dự vài giây không biết có nên hay không rồi đặt lên trên lưng của hắn mà nhẹ nhàng vỗ về, giống như dỗ con mình vậy “Không sao đâu, sẽ ổn thôi.”

Cung Âu nhìn về phía cô nói, “ tôi bị đau dạ dày.”

Thời Tiểu Niệm nghe vừa dứt câu liền dơ thẳng tay vỗ mạnh vào lưng hắn.

“……”

Thời tiểu niệm im lặng nhìn về phía Cung Âu, hắn cũng yên lặng mà nhìn cô, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, hai con ngươi mê ly, không có ép buộc, không có bá đạo , chỉ là cùng nhau đợi cái gì đó.

Cô bên cạnh hắn, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đem tay xuống bụng chỗ dạ dày của hắn mà nhẹ nhàng xoa , “xoa xoa một lúc sẽ ổn thôi, một lúc nữa sẽ không đau nữa a .”

“Ân.”

Cung âu hạ thấp giọng nhẹ nhàng lên tiếng, cả người đều hướng về phía cô mà tới gần.

Thời tiểu niệm vô thức mà tránh ra sau, nhưng lại bị hắn đột nhiên kéo lại,rất chuẩn sác tới gần trước ngực cô, tựa đầu lên vai cô.

Hắn hệt như đứa bé nũng nịu tựa trên vai cô.

“……”

Hắn đây là khó chịu trong người thật sự hay là giả vờ a?

Thời tiểu niệm ngừng lại tay không xoa xoa nữa mà chăm chú suy nghĩ, cung âu với tay ra nắm lấy tay cô, “Thời tiểu niệm, cô làm tiếp đi.”

Tay của hắn rất lạnh, lạnh giống như một tảng băng vậy a, nắm lấy tay của cô khiến, thời tiểu niệm không khỏi giật mình mà co người lại.

Lúc nhỏ, Mộ Thiên Sơ mỗi lần sinh bệnh cũng đều là dựa vào cô, cầm chặt tay của cô nói cho cô biết chỗ nào không thoải mái.

Những kỷ niệm đã muốn quên đi nhưng lại bị Cung Âu gợi nhớ.

Thời tiểu niệm mắt đã ngấn lệ, muốn rút ra tay, nhưng cung âu tựa trên vai cô, ngữ khí có phần ác ma, “Tay cô…… sao lại phải run như vậy?”

“……” cô có chút do dự mà không trả lời.

Hắn siết chặt tay cô hơn, hai mắt khẽ nhắm lại, mồ hôi theo khóe mắt lướt qua, “Ta biết rõ…… cô…… là đang suy nghĩ cái gì.”

Giọng hắn bỗng trầm xuống càng lúc càng đem bàn tay cô ra mà siết chặt.

“Cái gì?” Thời tiểu niệm vì kinh ngạc bản thân vô thức ngồi thụt lại đằng sau.

Hắn sao có thể biết cô nghĩ đến ai……

“Ngón tay của cô là điểm mẫn cảm, ách, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng rất muốn được hôn lên nó.” Cung âu giọng nói nhỏ dần, mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều rất khó khăn, bàn tay của hắn nắm chặt tay cô không thể nào dứt được, “Lần trước tại nhà tắm hơi tôi đã biết rồi.” “……”

Thời tiểu niệm đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi hắn rồi a.

Mỗi câu hắn nói ra đều khiến cô phải suy nghĩ a?

“ Bàn tay này rõ ràng là rất mẫn cảm…… Thật không uổng là một nữ nhân phong lưu.” Cung âu trào phúng mà khẽ cười một tiếng.

Người này…… Thật sự là đầu óc có bệnh!

“Anh mới phóng đãng.”

Thời tiểu niệm cô gắng đem hết toàn lực của mình mà đẩy hắn ra.

“ Dừng lại .”

Cung âu lên tiếng có cảm giác vô cùng hụt hẫng a, hắn còn chưa kịp gượng giậy đã bị đẩy ngã, đầu vô thức mà đập xuống đất.

“Cung âu, anh thật quá đáng !” Thời tiểu niệm đứng lên, oán hận mà trừng mắt nhìn hắn, thấy Cung Âu té trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, nhưng lại không nổi trận lôi đình, trên mặt mồ hôi như mưa ngày càng nhiều.

Anh bất tỉnh ư?

“Phong quản gia!”

Thời tiểu niệm lập tức kêu toáng lên, nhìn cung âu trong tình huống này tựa hồ rất nghiêm trọng.

Cái này chắc đêm nay nhất định là không yên tâm mà ngủ được.

Thời tiểu niệm kiến thức thực sự rất có hạn vậy nên để Phong Đức sử lý sự tình lúc này là rất đúng đắn, Phong Đức nhanh chóng đưa Cung Âu đến bệnh viện gần đó, cùng đến đó còn có một đám bảo tiêu, đi cùng với cung âu còn có thêm một đoàn bác sĩ tư của riêng hắn.

Toàn bộ bệnh viện đều đã bị phong tỏa, tất cả các bác sĩ và điều dưỡng đều bị gọi đi nói chuyện,nhất quyết phải giữ bí mật.

Đã gần 10 phút trôi qua rồi.

Thờitiểu niệm xem thế là đủ rồi, đứng tại hành lang không biết nên phản ứng làm sao.

“Thiếu gia không phải người bình thường, bình thường đều là do các bác sĩ riêng làm kiểm tra theo định kỳ, nhưng hôm nay là do tình huống đặc biệt, chỉ có thể đến bệnh viện, chúng ta phải bảo đảm tin tức về bệnh tình của thiếu gia sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Phong đức nhìn về phía Thời tiểu niệm cười nhạt một tiếng, rồi giải thích.

Là vì.

Cung Âu là N.E Vượt qua cả đoàn tổng giám đốc, chỉ cần sơ suất gì là cũng sẽ có rất nhiều biến a, nếu như hắn có đau đầu nhức óc, đoán không chừng nếu tin tức bị lộ ta ngoài sẽ loạn một trận, Thị trường chứng khoán của N.E cũng sẽ không biết chừng vì thế mà chấn động.

“Tôi sẽ không tiết lộ, chỉ là tôi xin phép đi trước.”

Thời tiểu niệm nhìn về phía phong đức cúi đầu chào rồi quay lưng đi.

Cung âu sau khi kiểm tra xong bước ra, là viêm dạ dày cấp tính, ăn 20 Thùng kem dạ dày không thủng cũng là rất mừng rồi, dạ dày viêm cũng là chuyện bình thường a.

“đợi chút nữa.” Phong đức chạy lên ngăn bước không cho cô đi, “Thơì tiểu thư, cô hãy ở lại phòng bệnh cùng thiếu gia a.” “Tại sao?”

Thời tiểu niệm nghi hoặc, cô đã cùng đến bệnh viện làm kiểm tra các loại kết quả đã là cô chỉ còn biết trách trời xanh không thấu lòng dân mà thôi.

“Thiếu gia trong lúc hôn mê đều gọi tên cô, tôi thật sự rất mong thiếu gia có một người ở bên để làm bạn.” Phong đức có chút áy náy nhìn về phía cô, “ Sợ là khi thiếu gia tỉnh lại không thấy được cô, thiếu gia sẽ lại giận dữ.”

Tính tình của Cung Âu đâu phải cô chưa biết a.

“Gọi tên của tôi?”

Thời tiểu niệm kinh ngạc mà nhìn hắn.

Cung âu sao trong hôn mê lại gọi tên của cô, cô đối với hắn mà nói cũng không phải người quan trọng gì, chỉ là làm ra vẻ nữ lừa đảo mà thôi.

“Đúng vậy, Thơì tiểu thư bên này.”

Phong đức đưa tiểu niệm đến phòng bệnh, Thời tiểu niệm thị giác lại một lần nữa đã bị trùng kích.

Trong phòng bệnh bố trí được xa hoa sạch sẽ, gia đều đồ điện đầy đủ mọi thứ, phòng đó thật giống kiểu phòng giành riêng cho tổng thống a, trên tường chỉ toàn một màu trắng, cô cũng rất nhanh mà cho rằng bệnh viện này vốn chính là như vậy.

Xem ra lại là phong đức quản gia làm ra kiệt tác này a.

Chiếc giường thiết kế độc đáo kiểu dáng Châu Âu, cung âu đang nằm đó truyền dịch, hai mắt nhắm nghiền mê ma, lông mi thật dài, theo tầng nhàn nhạt bóng mờ, môi mỏng hơi nhếch, lúc này cung âu không có tính công kích, không có cuồng táo.

Không thể phủ nhận hắn anh tuấn hơn hẳn người khác đôi khi Thời Tiểu niệm có cảm giác hắn như là bước ra từ chính nhân vật trong truyện tranh của cô , tại ở ngoài nhất định sẽ tìm không ra một ai có thể anh tú suất thần được như hắn.

“Thời tiểu niệm…… tiểu niệm……”

bờ môi mỏng của Cung Âu khẻ nhếch, giọng nói rất nhẹ rất yếu, nhưng tại trong phòng bệnh rất yên tĩnh nên có vẻ rất rõ ràng.

“……”

Thời tiểu niệm ngạc nhiên.

Hắn thật trong hôn mê gọi tên của cô ư, tại sao?

Hắn đối với cô không lẽ —.—

“cô xem, Thơì tiểu thư, tôi nói rồi thiếu gia đối với cô là không tầm thường.” Phong đức khẽ cười nói.

“Thời tiểu niệm, thời.. tiểu niệm.”một bên ngón tay của Cung Âu bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, lông mày nhíu chặt, trong miệng thì thào lên tiếng, “Thời tiểu niệm, hãy cứ xoa cho tôi đi.”

Cho dù là trong cơn mê, thanh âm của hắn nghe vẫn rất bá đạo như vậy.

“……” Phong đức đã trầm mặc.

“……” Thời tiểu niệm trầm mặc.

Thật sự là gặp quỷ rồi, cô thiếu chút nữa còn cho rằng cung âu trong mê ngủ gọi tên của cô là vì hắn thích cô .

Bất quá ngẫm lại cũng là vì hắn muốn cái gì chẳng được, nữ nhân đối với hắn không thiếu, cô hiểu rất rõ điều đó mà, nếu như không phải tưởng lầm rằng cô đã sinh con cho hắn thì không chừng hắn còn không biết cô ra sao. nghĩ đến đây, thời tiểu niệm nhẹ nhàng thở ra.

“Phong quản gia, hiện tại ta có thể đi rồi chứ?” cô quay đầu nhìn về phía phong đức.

“Đương nhiên có thể.” Phong đức áy náy mà nhìn về phía cô, nhẹ gật đầu.

thời tiểu niệm quay lưng lại rồi đi thẳng.

Phong đức nhìn về phía trên giường cung âu, nhăn mày, chẳng lẽ lại là do hắn suy nghĩ nhiều? Thời tiểu niệm trong mắt thiếu gia cũng chỉ là một người qua đường mà thôi

Có thể thiếu gia chưa bao giờ ăn một lúc lại nhiều phần kem đến vậy nên mới thế.

Rạng sáng lúc hai giờ, thời tiểu niệm về đến nhà.

Nơi cô ở trong một khu nhà tập thể. Bọn họ đều tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, tất cả là vì nửa đêm lại có phi cơ trực thăng đáp xuống, trong đó còn có nhắc đến tên của nàng.

“……”

Thời tiểu niệm vội đội mũ áo khoác lên rồi nhanh chóng đi vào nhà, sợ bị ai đó nhìn được rồi lại hỏi han.

Cô cũng không thể nói cho mọi người, cung âu cung tiên sinh nổi tiếng thế giới hơn nửa đêm dùng phi cơ trực thăng đáp xuống sân thượng một khu nhà bình thường là vì ăn một thùng kem.

Đây là lời nói thật, có thể ưng thuận không?

Thời tiểu niệm về đến nhà, nhanh đóng cửa lại, đau đầu được không được, thật không biết cô là không đúng chỗ nào, lại trêu chọc tới cung âu.

Để điện thoại vẫn còn nạp điện ở một bên, điện sung được không sai biệt lắm.

Thời tiểu niệm cầm qua điện thoại, khởi động máy rồi hướng phía phòng ngủ đi đến, nằm ngửa trên giường.

Điện thoại đã bật nguồn, bật lên một ca khúc rất nhẹ nhàng .

Điện thoại di động của cô là do hệ thống của N.E xếp đặt thiết kế.

Không thể không nói, N.E là Tập đoàn xếp đặt thiết kế điện thoại hệ thống là cực kỳ hoàn mỹ, không chỉ như một tên quản gia mà còn giống như tri kỷ mà cho ngươi công tác thống kê lấy mỗi một phần tư liệu, thế nhưng mà đối với người cô độc như cô mà nói nó chính là một loại trào phúng.

Ví dụ như hiện tại thờitiểu niệm, cô vừa khởi động máy điện thoại trên màn hình đã hiện ra một đoạn lời nói ——

【 chủ nhân thân yêu, cô đã rời đi 390 giờ đồng hồ 25 Phút,cô có 5 tin nhắn rác, kế đó:tiếp đến 1 cuộc gọi nhớ, phải chăng cần trở về gọi?】

A.

Cô biến mất lâu như vậy , chỉ có 5 tin nhắn, tất cả đều tin ngắn rác, cũng chỉ có một cuộc gọi nhớ.

Thật đúng là cô đơn.

Thời tiểu niệm có chút oán niệm, thật không biết cung âu tại sao tạo ra thiết kế như vậy tư liệu công tác thống kê, chính là vì trào phúng. Cô là loại người một trăm năm không mở máy cũng sẽ không có người tìm ư?

Thời tiểu niệm tiếp tục trở mình, công tác thống kê trung qq Thông tin ngược lại là cũng khá nhiều, nhưng tất cả đều là biên tập thúc cô tranh thủ thời gian sáng tác mới manga.

Cô nhìn thoáng qua không kế đó:tiếp đến bên danh bạ, dãy số có chút nhìn quen mắt, hình như là cái nào đó thân cận vận.

Thân thiết, cô hiện tại cái đó còn có tâm tư thân thiết với ai .

“……”

Thời tiểu niệm đáp di động sang một bên, có chút cô đơn mà nhìn lên trời trần nhà.

Cho tới nay, thế giới của cô cũng chỉ có Mộ Thiên sơ cùng manga.

Mộ Thiên sơ, cô buông tha cho.

Manga, còn không có sáng tác thì sẽ không có bước phát triển mớ

cô còn thừa lại cái gì nha?

Cái gì cô cũng đều không có.

Người thất bại đến như bộ dang như cô nhất định là số ít……

Cô xoay người, nằm lỳ ở trên giường, đem mặt vùi sâu vào cái chăn mềm mại cuộn tròn ở bên trong.

Hôm sau.

Ánh mặt trời cách đóng chặt bức màn lọt vào một điểm quang, Thời Tiểu Niệm vẫn còn đang ngủ say.

Cho dù là trong lúc ngủ mơ,lông mày cô vẫn nhẹ nhàng nhíu lại, phảng phất chút gì đó ưu tư

Điện thoại bỗng rẻo lên,là tiếng chuông, lần lượt cuồng oanh loạn tạc.

Làm cái gì vậy?

Thời tiểu niệm bị đánh thức, xoa đầu khiến tóc cô càng lộn xộn ngồi xuống, cầm lấy điện thoại lên, không chút khách khí tiếng hô đánh thức màng nhĩ của nàng.

“ Này”

“Cung âu?” Lúc tiểu niệm nghe ra thanh âm của hắn có chút ngạc nhiên, hắn đã tỉnh? Hắn còn có số điện thoại di động cô.

“Cô còn dám chạy, cô đem tôi giày vò đến tiến bệnh viện còn dám chạy trốn?Cô không muốn sống nữa rồi chăng.”

Cung âu nổi giận đùng đùng mà hướng về phía cô la mắng.

Dù chỉ là nghe điện thoại thôi nhưngThời tiểu niệm đều có thể biết cung âu giờ phút này bộ dạng hung thần ác ma như thế nào. lại tái phát sao?

“Tôi không phải chạy trốn, tôi chỉ là về nhà.”

Thời tiểu niệm cố gắng để cho thanh âm của mình lộ ra tâm bình khí hòa.

“Trong 10 giây nếu cô còn không đến quỳ trước mặt của tôi mà tạ tội, cô chờ chết đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc