ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN

Khấu Trọng bỗng nhiên hoán khí, thân hình đang từ thế xông thẳng đến đột ngột lách chéo sang, tránh được trường thương đang đâm đến cổ họng, Tỉnh Trung Nguyệt vung lên chém đúng vào mũi thương, một ly không lệch. Điểm kỳ diệu nhất chính là gã nhằm đúng được sát na khí thế trong thương kình của đối phương từ thịnh chuyển sang suy khi biến chiêu do đâm trượt. Vì vậy, đao này của Khấu Trọng tuy chỉ có sáu, bảy thành công lực nhưng hiệu quả so với lúc công lực đầy đủ thì không có gì khác biệt.

Đây chính là chiêu “Kích kỳ” trong Tĩnh Trung Bát Pháp, dĩ kỳ chế thắng.

"Keng!“

Toàn thân Thâm Mạt Hoàn kịch chấn. Đao phong tuy chỉ chém trúng mũi thương nhưng kinh mạch, yếu huyệt toàn thân hắn mới là nơi chịu lực, tựa như bị một đại thiết chùy xoáy trôn ốc bay đến đập vào ngực vậy, khó chịu đến suýt chút nữa là thổ huyết. Song Thâm Mạt Hoàn đâu chỉ có hư danh, hắn vội vàng lùi lại, Xà Hình không ngừng rung động, tạo thành một màn thương ảnh, khiến Khấu Trọng không thể thừa cơ truy kích.

Bên ủng hộ Khấu Trọng tiếng hoan hô lập tức nổi lên, đám người phía bên kia ngược lại ngẩn ra như tượng gỗ.

Ai ngờ được Khấu Trọng bị thương mà đao pháp vẫn tinh diệu lăng lệ như vậy.

Thực ra gã cũng bị lực phản chấn của Thâm Mạt Hoàn làm cho huyết khí nhộn nhạo, không dễ chịu chút nào.

Đao này của Khấu Trọng đã phạm phải một đại kỵ trong tâm pháp mà Thiên Đao Tống Khuyết đã truyền cho, đó là không lưu lại dư lực. Nhưng gã không thể làm khác, đơn giản bởi gã căn bản không còn dư lực để lưu.

Đao vừa rồi, gã đã hiểu thấu pháp chỉ “thân ý” mà Tống Khuyết đã nói đến. Thuần bằng trạng thái siêu nhiên sau khi tâm thần hợp nhất, mặc cho thân thể tự nảy sinh ra những phản ứng tinh vi nhất.

Khấu Trọng lòng vẫn tĩnh lặng như bóng trăng soi trong giếng nước, không kinh không sợ, gạt hết thành bại được mất ra khỏi đầu.

“Xoẹt! xoẹt! Xoẹt!”, gã tiến lên liên tục ba bước. Trong mắt người của cả hai bên, ba bước này nhìn như không thể đuổi kịp Thâm Mạt Hoàn đang lùi nhanh, nhưng thực tế lại có thể kịp thời huy đao vào chỗ trống phía trái trong thương ảnh của Thâm Mạt Hoàn, vô thanh vô tức chém vào bên sườn trái hắn.

Bọn cao thủ như Cổ Nạp Thai huynh đệ, Bạt Phong Hàn, Khả Đạt Chí đều nhìn ra ba bước này đúng là hàm chứa nhiều đạo lý, không những cự ly không đồng nhất mà còn nhanh chậm khác nhau, lợi hại nhất là có tác dụng huyền ảo như “xúc địa thành thốn” (thu hẹp không gian), khiến Thâm Mạt Hoàn không thể kịp thời phản kích.

Thâm Mạt Hoàn hét lớn một tiếng, uốn mình một cái, Xà Hình thương trở nên huyền ảo, biến thành dị mang đầy trời chụp xuống Khấu Trọng. Nhưng ai cũng biết rằng hắn nhìn không ra đao thế của Khấu Trọng, lại khinh thường gã nội thương chưa khỏi, trong lúc không có cách nào chỉ còn cách xuất chiêu để bức Khấu Trọng phải ngạnh tiếp.

Khấu Trọng cười ha hả:

- Lão Thâm à! Chiêu này kêu bằng “Dụng mưu”, ngươi trúng kế rồi!

Trong lúc nói chuyện, gã xoay mình một cái, đao thế vẫn không đổi nhưng đã biến thành chém vào sau gáy Thâm Mạt Hoàn, quả là tinh diệu tựa di hình hoán ảnh. Tỉnh Trung Nguyệt từ vô thanh vô tức bỗng phát ra tiếng rít xé gió chém tới, hoàng mang đại thịnh. Đến lúc này toàn trường mới biết được đao thế vừa rồi Khấu Trọng phát ra chỉ là hư chiêu, tiềm lực thực sự tập trung vào một đao xoay người chém tới này.

Bọn Bạt Phong Hàn ai cũng phải khen thầm. Nên biết nếu một đao trước đó tập trung đủ công lực thì đao sau không thể lăng lệ kinh người thế này, nếu vội vàng biến chiêu chỉ là tạo thêm cơ hội kẻ địch đột kích. Nói đến cùng cũng là bộ pháp của Khấu Trọng đã phát sinh tác dụng, khiến cho hư chiêu trông giống như như một đao tất sát uy hiếp mạnh mẽ, do đó Thâm Mạt Hoàn không thể không toàn lực ứng phó. Cũng chính vì từ hư biến thành thực, mới khiến đối phương nhìn không ra.

"Keng!"

Thâm Mạt Hoàn thi triển hết bản lãnh mới miễn cưỡng dùng đuôi thương quét trúng được đao phong, đỡ được một đao này của Khấu Trọng. Nhưng bản thân phải trả cái giá không nhỏ, bị Loa Hoàn kình xâm nhập thân thể. Thâm Mạt Hoàn hét thảm một tiếng, loạng choạng ngã về phía trước. Khấu Trọng cười ha hả, đã nhanh chóng di chuyển ra phía sau của hắn.

Hai người đã hoán đổi vị trí, trừ phi giết được đối phương, nếu không thì đừng hòng trở về bản trận của mình.

Phía bên kia, Mộc Linh phóng từ trong trận ra, giọng ả the thé liên tục lớn tiếng từ xa chỉ điểm cho trượng phu, gương mặt vốn diễm lệ nay

nổi cả gân xanh trông thật dữ dằn đáng sợ. Khấu Trọng tự nhiên là không hiểu tiếng Thất Vi của ả.

Thâm Mạt Hoàn xoay người một cái, triển khai thương thế cố gắng phản công.

Khấu Trọng hô lớn:

- "Dịch Kỳ" tới đây!

Dứt lời bèn cứ như vậy một đao chém vào khoảng không, phát ra kình khí ào ào, cuốn cả một đám bụi bốc lên hình thành một trường khí kình tựa như Thiên Ma đại pháp.

Thâm Mạt Hoàn phát sinh cảm giác như bị cuốn về phía thanh đao vô cùng đáng sợ. Trước thực tế đao pháp của Khấu Trọng chiêu sau không những kỳ diệu hơn mà còn khó dự liệu hơn chiêu trước, Thâm Mạt Hoàn vốn tràn đầy tự tin, giờ đã cực kỳ hoang mang kinh sợ.

Hắn điên cuồng hét lớn, Xà Hình thương đâm xéo đến, nhắm vào thân trên của Khấu Trọng đã hở ra khi gã thi triển đao thế.

Khấu Trọng cười chế giễu:

- Đã nói là "Dịch kỳ" thì làm sao hạ cờ loạn lên thế được?

Đao quét lên phía trên.

"Keng!"

Khấu Trọng không hề lay động, Thâm Mạt Hoàn lảo đảo thối lui.

Cái này không phải là do Khấu Trọng sau khi bị thương công lực vẫn mạnh hơn Thâm Mạt Hoàn, mà là gã đã dùng kỳ pháp tá lực đả lực, Thâm Mạt Hoàn làm sao mà không bị thiệt. Hay nhất chính là Khấu Trọng vẫn còn bảo lưu được một phần kình lực đã mượn, chuẩn bị dùng trong những sát chiêu tiếp theo.

Đến lúc này Khấu Trọng tổng cộng đã xuất ra bốn chiêu, so với giao ước thì còn bốn đao nữa.

Khấu Trọng không hề chớp mắt chằm chằm nhìn địch thủ đang thối lui, đến khi đối phương rốt cuộc đứng vững lại, gã dùng Hán ngữ lớn tiếng nói:

- Không chắc trúng thì không đánh ra, không toàn thắng thì không xuất binh, bởi vì đánh trăm trận ngàn trận cũng chỉ là nhất chiến định thắng bại mà thôi.

Dứt lời một đao chém thẳng ra, mới đầu trông phức tạp nhưng lại có vẻ đơn giản.

Trong lúc mọi người ở đó đều đang trợn mắt há miệng, Khấu Trọng người theo đao mà tiến, như một đám mây vượt qua cự ly phân cách hai bên, chém thẳng vào đầu và mặt đối phương.

Thâm Mạt Hoàn vẫn mù mờ không biết kình khí đã bị Khấu Trọng mượn lấy một phần, chỉ thấy sau khi giao thủ mỗi chiêu thì bản thân hắn thêm khí hư lực yếu. Điểm trí mạng chính là ở chỗ từ lúc khởi đầu giao chiến, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương, muốn hắn tiến thì hắn phải tiến, muốn hắn lùi thì hắn phải lùi.

Một đao này của Khấu Trọng nhìn có vẻ giản đơn nhưng đao thế đã bao trùm cả người Thâm Mạt Hoàn, khiến hắn muốn tránh cũng không tránh được, chỉ còn nước liều mạng chống đỡ. Trước đó hắn bức Khấu Trọng ngạnh tiếp mà không được, hiện tại lại trong tình trạng không cam tâm tình nguyện thì lại bị người ta xỏ mũi, ép phải ngạnh chiến.

Đao thương giao kích.

Thân mình Thâm Mạt Hoàn kịch chấn, lại lùi thêm ba bước.

Khấu Trọng thầm kêu đáng tiếc. Nếu với công lực bình thường của gã, ít nhất cũng sẽ khiến Thâm Mạt Hoàn thổ huyết, nhưng lúc này chỉ có thể chấn lùi đối phương.

Khấu Trọng lại làm một tư thế như muốn chém vào mé trái của Thâm Mạt Hoàn như khi nãy. Động tác này của gã đầy sức thuyết phục, khiến cho mọi người kể cả Bạt Phong Hàn trong sát na đó đều nghĩ là gã bổn cũ soạn lại, đánh vào chỗ mà thương thế của Thâm Mạt Hoàn yếu nhất.

Thâm Mạt Hoàn cũng nhìn nhầm như vậy, song hắn khác với những người đứng xem, vì đây là vấn đề liên quan đến tính mạng nên hắn phải tranh thủ thời gian phản ứng nhanh hơn một bước. Thâm Mạt Hoàn lập tức nghiêng người vung thương lên, hy vọng có thể ra sức đánh phủ đầu Khấu Trọng.

Khấu Trọng thầm nghĩ có thể thành công hay không toàn nhờ vào chiêu này, bèn cười lớn:

- Trúng kế rồi! Sau chiêu “Chiến định” của tiểu đệ chính là chiêu “Binh trá”.

Động tác từ chém vào một bên biến thành hướng về phía trước, kình khí bao phủ cả đao phong, sả xuống cổ Thâm Mạt Hoàn.

Toàn trường yên ắng không một tiếng động.

Thâm Mạt Hoàn trong lúc vừa gấp gáp vừa tức giận vội vàng biến chiêu, không còn phong phạm cao thủ trầm ổn như núi lúc trước khi giao chiến nữa.

Khấu Trọng bỗng nhiên xông lên phía trước, như muốn đưa mình vào đầu thương của Thâm Mạt Hoàn tự tìm cái chết, song không hiểu sao thân hình của gã lại như không hề bị ngăn trở gì xuyên qua màn thương ảnh. Trong lúc vẫn chưa nghe tiếng đao thương giao kích, gã đã tiến ra phía sau Thâm Mạt Hoàn.

Toàn trường yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy.

"Keng!"

Khấu Trọng đút đao vào bao, đột nhiên hai gối nhũn ra ngã ngồi xuống đất, hụt hơi nói:

- Lão Bạt thắng rồi! Chỉ có sáu đao thôi!

"Bình!"

Thâm Mạt Hoàn tựa như cột đổ, người thẳng như khúc gỗ ngã xuống mặt đất, bụi cát bốc lên, máu bắt đầu loang ra.

Bên Khấu Trọng chợt nổi lên tiếng hoan hô như sấm, rền vang khắp trời. Hơn năm trăm kỵ sĩ đồng loạt xông lên tiến về phía địch trận chém giết.

Mộc Linh hét thảm một tiếng, muốn xông lên liều mạng nhưng bị thủ hạ giữ chặt lại, sau đó cả bọn bỏ chạy tứ tán.

Thảo nguyên bị các chiến sĩ đang truy đuổi và đào tẩu bao phủ lấy như châu chấu.

---oOo---

Đúng vào lúc đầu ngón tay của Chúc Ngọc Nghiên chạm trúng Tà Đế Xá Lợi vốn đã mất đi dị lực, tả thủ của Thạch Chi Hiên vốn phát ra sau cũng phất trúng tinh cầu.

“Bụp!” một tiếng, Xá Lợi trứ danh của Ma Môn đã vỡ nát. Thân hình Chúc Ngọc Nghiên khẽ run, đột nhiên phiêu hốt bay lên như một bóng ma, động tác như chậm nhưng thực ra rất nhanh, thoắt cái chân đã đứng trên mặt bàn, song cước liên hoàn hướng vào mặt Thạch Chi Hiên đá tới, chiêu số vừa nhanh vừa độc khiến người ta muốn phòng cũng không kịp.

Trái tim Từ Tử Lăng chợt chùng xuống, toàn thân trở nên lạnh ngắt. Gã từng giao thủ với Thạch Chi Hiên vài lần, đối với công lực của lão hiểu rõ hơn ai hết. Thạch Chi Hiên tại Trường An do bị tinh thần phân liệt quấy nhiễu, dù sao vẫn có sơ hở, hơn nữa khi động thủ lại như dây cung căng lên hết cỡ, chung quy cũng thiếu đi phong phạm của bậc cao thủ thuộc đẳng cấp như Tất Huyền. Song Thạch Chi Hiên trước mắt gã lại như đã thoát thai hoán cốt, biến thành một người khác, lúc lâm địch vô cùng ung dung, thần thái nhàn nhã, động tác tiêu sái hoàn mỹ. Lão đối mặt với thế tấn công nhanh như lôi điện của Chúc Ngọc Nghiên vẫn giữ được tư thế an nhàn như đang dạo chơi.

Chúc Ngọc Nghiên ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong. Ý đồ của bà ta vốn là muốn tiên phát chế nhân, đánh tan tinh thạch thành mảnh vụn rồi dùng để tập kích Thạch Chi Hiên. Lý tưởng nhất đương nhiên là làm tổn thương hai mắt của lão, ít nhất cũng bức được lão phải rời bàn để né tránh, như vậy sẽ có thể thừa thắng truy kích, đánh cho lão trở tay không kịp. Nào hay Thạch Chi Hiên lại dễ dàng hóa giải, những mảnh vụn trên mặt bàn không hề có một mảnh nào rơi xuống. Rõ ràng là Thiên Ma chỉ kình của Chúc Ngọc Nghiên đã bị lão hoàn toàn phong tỏa và hóa giải hết. Chỉ một chiêu này đã biết Thạch Chi Hiên sau khi hấp thụ dị lực của Tà Đế Xá Lợi đã trở nên lợi hại đến mức nào.

Thạch Chi Hiên vẫn ngồi trên ghế, song chưởng múa lên, khóe miệng lộ nét cười, thấy chiêu chiết chiêu, nhất loạt đỡ hết các cước chiêu biến hóa vô cùng của Chúc Ngọc Nghiên.

Đoạn lão cười dài nói:

- Ngọc Nghiên sao lại phải khổ như vậy! Địch nhân chân chính của nàng không phải là Thạch Chi Hiên ta đang ngồi đây mà là người trên thế gian như hổ như sói ngoài kia. Nếu hai bên có thể bỏ đi thành kiến, thiên hạ chẳng phải đã là vật trong túi của nàng rồi sao.

Chúc Ngọc Nghiên phóng người bay lên cao đến ba trượng, lộn ngược biến thành đầu dưới chân trên, song chưởng nhắm vào đầu Thạch Chi Hiên nghiêm mặt quát:

- Ta từng tin lầm ngươi một lần, liên lụy sư tôn phải ôm hận mà chết, tuyệt sẽ không sai rồi lại sai. Hôm nay nếu ngươi không chết thì là ta vong.

Thạch Chi Hiên lộ ra vẻ không nhịn được muốn bật cười, rời bàn phóng lên cao, song quyền nghênh tiếp song chưởng của Chúc Ngọc Nghiên.

Cho dù là kẻ đang nấp ở xa như Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên cũng cảm nhận được sự cải biến trong khí lưu, biết rằng Chúc Ngọc Nghiên đang toàn lực thi triển Thiên Ma đại pháp, muốn dùng chiêu thức cuối cùng “Ngọc Thạch câu phần” để đồng quy ư tận với Thạch Chi Hiên.

Ngay đến kẻ vốn xem các cao thủ đương thế đều không ra gì là Thạch Chi Hiên cũng phải dốc toàn lực ứng phó.

Chưởng kình tưởng như đơn giản đó của Chúc Ngọc Nghiên thực ra đã tích tụ công lực cả đời, trông đơn giản nhưng hàm ẩn rất nhiều biến hóa, lăng lệ vô cùng. Từ Tử Lăng có thể tưởng tượng nếu đổi lại là mình phải tiếp chưởng đó, sẽ cảm thấy không gian như trũng xuống, bị Thiên Ma kình bao bọc trói chặt, có sức mà không dùng được. Thế nhưng Thạch Chi Hiên lại dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn xuất ra chiêu thức phản kích lăng lệ vô cùng đón đỡ chưởng thế của Chúc Ngọc Nghiên.

Giọng nói ngọt ngào của Sư Phi Huyên vang lên bên tai gã:

- Chưa đến lúc tối hậu quan đầu, huynh nhất thiết đừng xuất thủ.

"Bình!"

Quyền chưởng giao kích.

Chúc Ngọc Nghiên tiếp quyền bay lên, sau đó lại lật mình một cái bay chéo qua, hạ xuống đỉnh tòa đình tạ.

Thạch Chi Hiên cười nói:

- Ngọc Nghiên trúng kế rồi!

Sự việc nằm ngoài dự liệu của Từ Tử Lăng. Sau khi tiếp chưởng kình của Chúc Ngọc Nghiên, Thạch Chi Hiên không những không bị đẩy xuống mà còn có dư lực, trên không trung lộn một vòng, “xoẹt” một tiếng bay chếch lên trên, lướt qua bên trên Chúc Ngọc Nghiên lúc này đang đứng trên đỉnh đình, tựa như đang đứng lơ lửng trên không, tinh thần phấn chấn.

Sư Phi Huyên nhanh như thiểm điện phóng ra, trước hết đáp xuống ngọn một cây đại thụ khác cách đó bốn trượng rồi mượn lực bay tới, nhân kiếm hợp nhất hóa thành một luồng sáng dài. Sắc Không kiếm đâm tới Thạch Chi Hiên lúc này đang ở trên không lao xuống công kích Chúc Ngọc Nghiên, thời gian, góc độ, tốc độ đều tinh diệu tuyệt luân.

Từ trong hai ống tay áo của Chúc Ngọc Nghiên phân biệt bắn ra hai dải Thiên Ma đới. Dải bên trái nhắm thẳng đến song cước của Thạch Chi Hiên, dải bên phải uốn lượn như làn sóng, cong cong nhắm vào một bên đầu lão.

Nhất thời tiếng xé gió vang lên, Từ Tử Lăng đứng ở phía xa cũng cảm thấy tiếng rít chói tai tựa như tiếng quỷ khóc.

Gã nghĩ thầm nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Thạch Chi Hiên, cho dù không bị thương mà bị hai đại cao thủ một già một trẻ, một tà một chánh này giáp công thì chỉ có nước bỏ chạy để giữ mạng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.

Sư Phi Huyên tuy không hiểu rõ về Bất Tử Ấn Pháp như Chúc Ngọc Nghiên song Thạch Chi Hiên chính là đại địch hàng đầu của Từ Hàng Tịnh Trai, nên nàng đã từng tốn nhiều công sức để nghiên cứu. Sư Phi Huyên cũng từng xem qua Bất Tử Ấn quyển và đã suy nghĩ nhiều cách công thủ. Thế nên Thạch Chi Hiên muốn đồng thời vừa ngăn chặn thế công của Chúc Ngọc Nghiên, vừa ứng phó Sắc Không kiếm của nàng quả là không dễ dàng.

Thạch Chi Hiên trong thế sinh tử quan đầu lại ung dung cười nói:

- Hiền điệt nữ nhịn không được đã xuất thủ rồi, Thanh Huệ dạo này thế nào?

Sắc Không kiếm tuy còn cách hơn nửa trượng nhưng kiếm khí kinh người và tập trung cao độ của Sư Phi Huyên đã bao trùm cả người Thạch Chi Hiên. Dẫu vậy, lão vẫn tỏ ra ung dung, tựa như không thèm để ý đến, nhẹ nhàng hạ xuống, đồng thời mũi chân điểm trúng vào dải Thiên Ma đới của Chúc Ngọc Nghiên.

Từ Tử Lăng lòng thầm kêu hỏng. Gã từ Loan Loan biết được Thiên Ma đới có thể cùng với Thiên Ma kình lực phối hợp như thiên y vô phùng (áo trời không thấy đường may). Phiêu đới chế địch trói địch, khiến đối phương không thể thoát khỏi, tựa như một cái mạng nhện, con mồi đã bị mắc vào thì chỉ có thể nằm chờ bị ăn thịt mà thôi. Phiêu đới của Chúc Ngọc Nghiên bề ngoài như muốn đánh vào song cước Thạch Chi Hiên nhưng thực ra dùng để buộc chặt hai chân lão, khiến cho Bất Tử Ấn Pháp của lão không phát huy được tác dụng. Sát chiêu tối hậu nằm ở dải đới đang phất đến ở phía trên.

Vậy nhưng hiện tại dải đới trói chân đã bị Thạch Chi Hiên điểm trúng, uy hiếp đối với lão tự nhiên giảm đi rất nhiều. Bất quá Từ Tử Lăng vẫn không nghĩ ra trong tình huống đó Thạch Chi Hiên làm sao đối phó với một kiếm từ trên không phóng ngang đến của Sư Phi Huyên.

Đáp án lập tức hiện ra trước mắt.

Thạch Chi Hiên đột nhiên nhờ vào lực sinh ra khi điểm trúng Thiên Ma đới, tựa như một con quay vừa xoay vừa bay lên không, tình huống vô cùng quái dị.

“Phụp” một tiếng, Sắc Không kiếm rõ ràng đã đâm trúng Thạch Chi Hiên lúc này đang như một cơn lốc xoáy bay lên, song không thể phá được kình khí hộ thể của lão, mũi kiếm lệch ra phía ngoài. Sư Phi Huyên chỉ có thể tiếp tục phóng qua, hướng về phía Kính Bạc hồ.

Dải Thiên Ma đới công đến đầu Thạch Chi Hiên cũng không làm gì được, bị lão chấn bay ra.

Công thế vô cùng lăng lệ của hai đại cao thủ đã hoàn toàn bị phá giải.

Thạch Chi Hiên phát ra một tràng cười dài:

- Ngọc Nghiên lại đi hợp tác với đồ đệ của Phạm Thanh Huệ để đối phó với Thạch mỗ, đó chính là khi sư diệt tổ.

Trong lúc nói chuyện, lão đã lướt mình về phía phải, hạ xuống khoảng trống bên cạnh đình.

Sư Phi Huyên hạ xuống cạnh bờ hồ, Chúc Ngọc Nghiên như bóng với hình từ phía trên đỉnh đình phóng xuống chỗ Thạch Chi Hiên. Thiên Ma đới phát ra vô số đới ảnh, cuộn xéo về phía kẻ đã khiến bà ta vừa yêu vừa hận này.

Bụi mù bốc lên, cây cỏ gãy nát.

Đới thế hoàn toàn bao trùm lấy Thạch Chi Hiên. Thanh âm khí kình giao kích không ngừng đập vào tai. Hai nhân vật hàng đầu của Ma Môn rốt cuộc đã triển khai trận chiến sinh tử.

Trong đới ảnh đầy trời, Thạch Chi Hiên tựa như quỷ mị hóa thành một đám mây nhẹ, di chuyển lúc trái lúc phải nhanh như cắt. Phạm vi hoạt động bị hạn chế nghiêm trọng do Chúc Ngọc Nghiên cuồng công, nhưng lão thủy chung vẫn thủ ổn trong phạm vi nửa trượng, dùng chỉ chưởng quyền cước ứng phó Thiên Ma đới từ bốn phương tám hướng công đến.

Chúc Ngọc Nghiên hiển thị công phu của cao thủ đứng đầu trong Ma Môn, chân khí tựa như vô cùng vô tận, phát ra công thế kinh người, chiêu chiêu đoạt mệnh, thoắt trái thoắt phải, thượng công hạ tập, biến hóa kỳ dị, không phải chính mắt nhìn thấy thật không thể tin được.

Sư Phi Huyên di chuyển đến gần vòng chiến song không hề tham gia, căn bản cũng không có chỗ mà xen vào. Nàng chỉ có thể phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng Thạch Chi Hiên thoát khỏi vòng chiến.

Cho đến lúc đó Từ Tử Lăng mới hiểu Chúc Ngọc Nghiên vì sao lại nói chỉ có bà ta mới có thể cùng chết với Thạch Chi Hiên.

Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên chính là một kiệt tác võ học, dung hợp Phật môn và Ma đạo, đã đại thành đến mức cực điểm, khoáng cổ tuyệt kim. Đợt tấn công vừa rồi không hề tạo được uy hiếp gì với lão.

Cho dù đối diện với các bậc võ học đại sư như Ninh Đạo Kỳ, Tứ Đại Thánh Tăng, lão đánh không thắng thì cũng có thể an toàn rút lui.

Chỉ có Thiên Ma đại pháp do Phiêu đới phối hợp với kình lực của Chúc Ngọc Nghiên mới có thể trói giữ Thạch Chi Hiên cho đến chiêu cuối cùng là Ngọc Thạch câu phần. Chiêu này chỉ nghe tên đã biết, chính là chiêu thức của Chúc Ngọc Nghiên mà Thạch Chi Hiên sợ nhất. Người sử dụng tất phải hy sinh chính mình, chỉ cầu cùng địch nhân đồng quy ư tận, không cần nói cũng biết ngay cả Thạch Chi Hiên cũng không thể dự đoán được uy lực.

Cách duy nhất để Thạch Chi Hiên giết Chúc Ngọc Nghiên là vào thời điểm trước khi bà ta thi triển chiêu này, nhưng lão vẫn phải mạo hiểm đối diện với chiêu Ngọc Thạch câu phần này bất kỳ lúc nào.

Chiếu theo mục đích trước mắt, khi Thiên Ma phiêu đới của Chúc Ngọc Nghiên toàn diện khai triển, cường mạnh như Thạch Chi Hiên cũng chỉ có cách phòng thủ nghiêm ngặt, khó mà xoay chuyển cục diện này.

Giả như Thạch Chi Hiên chống đỡ được chiêu Ngọc Thạch câu phần của Chúc Ngọc Nghiên mà không chết, thì không còn nghi ngờ gì nữa, lão đương nhiên sẽ trở thành Ma Môn Đệ nhất nhân ở Trung Thổ, hơn nữa là một kẻ tà ma ngoại đạo không ai có khả năng chế ngự.

Trong khi Từ Tử Lăng nhìn đến mức kinh tâm động phách thì Thạch Chi Hiên cười ha hả nói:

- Bản lĩnh của Ngọc Nghiên chỉ đến mức này thôi sao!

Đột nhiên song chưởng trái phải phân biệt phất đến, kích trúng lưỡng đới.

Chúc Ngọc Nghiên thân hình run lên, đới ảnh chậm đi.

Sư Phi Huyên không phát ra âm thanh nào huy kiếm công đến. Sắc Không kiếm không ngừng rung động tựa như tròn mà vuông, thế đến lăng lệ vô bì, nhân kiếm hợp nhất tạo thành một chỉnh thể không thể phân chia, xuất chiêu hoàn toàn tự nhiên, tựa như muốn nhắm đến khoảng không phía sau Thạch Chi Hiên, nhưng lại khiến lão không thể không tập trung đối phó.

Mục quang Thạch Chi Hiên lộ ra tia nhìn ngạc nhiên, miệng hô:

- Được lắm!

Tay phải tự nhiên như không vạch thành một vòng tròn, bao lấy mũi kiếm. Tay kia nắm thành quyền công kích Chúc Ngọc Nghiên.

Từ Tử Lăng trong lòng biết Sư Phi Huyên đã tiến nhập cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, nhìn ra được chiêu sau của Thạch Chi Hiên, nên mới có thể hậu phát chế nhân, phá đi cơ hội có thể đánh trọng thương Chúc Ngọc Nghiên để ung dung thoát thân của Thạch Chi Hiên.

Từ Tử Lăng cũng biết đã đến lúc rồi, bèn nhảy xuống mặt đất, đề tụ công lực, âm thầm tiến đến vòng chiến.

(

Bình luận

Truyện đang đọc