ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN

Mưa lớn không ngớt ầm ầm trút xuống khắp bình nguyên mênh mông của Long Tuyền, kèm vào đó là sấm chớp từ những đám mây đen nặng nề trên bầu trời điên cuồng đánh xuống mặt đất, uy thế mãnh liệt tưởng chừng có thể dời non lấp biển, thiên băng địa liệt, hiển thị đại tự nhiên mới là chúa tể trong vũ trụ.

Ánh chớp loằng ngoằng phá tan thiên địa đen tối, bốn phía hiện ra cảnh tượng vạn vật đang nghiêng ngả trong cuồng phong bạo vũ.

“Ầm”

Một tia sét đánh trúng thân cây đại thụ rất cao phía trước Từ Tử Lăng, nguyên một cành lớn bị đánh gãy rơi xuống, ánh lửa bùng lên sáng rực rồi lập tức bị trận mưa như trút nước dập tắt, chỉ còn trơ lại một đoạn thân cây cháy đen.

Toàn thân Từ Tử Lăng ướt lướt thướt. Gã toàn lực chạy điên cuồng, trong lòng chợt nhớ Sư Phi Huyên. Trận mưa lần trước nàng còn ở đó, trận mưa lần này nàng đã đi xa, lánh đời không bao giờ trở lại.

“Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử”.

Tâm trạng bức bối tựa như bị mưa gió dẫn phát, không chịu sự khống chế của gã nữa, lập tức bùng lên mãnh liệt. Cảm giác thống khổ và mất mát dần xâm chiếm toàn bộ tâm hồn Từ Tử Lăng.

Từ Tử Lăng thực lòng muốn dừng chân khóc một trận thống thiết để tiết hết nỗi đau tràn ngập trong lòng, lại tự nhủ sau khi khóc rồi sẽ theo lời khuyên “mất là được, không là có” của Sư Phi Huyên.

Từ Tử Lăng gã cũng chỉ khóc một lần này thôi!

Thế nhưng vẫn không có giọt nước mắt nào rơi. Gã còn phải lập tức tìm Khấu Trọng, huy động toàn bộ nhân mã tấn công bọn Mã Cát để đoạt lại số da dê đó.

Đột nhiên gã lại nhớ tới Thạch Thanh Tuyền.

Đã lâu lắm rồi Từ Tử Lăng không nghĩ về người thiếu nữ ấy mỗi khi một mình, vì nàng chính là vết thương lòng mà gã không dám đụng đến. Cho tới lúc này vết thương đó vẫn chưa liền miệng.

Sư Phi Huyên tuy không phải là một vết thương lòng khác của gã, nhưng lại là một đoạn hồi ức mỹ lệ làm người ta thần thương hồn đoạn.

Hai người đã cùng nhau trải qua một đoạn ái tình tinh mỹ tuyệt luân, thuần tuý là luyến ái tinh thần, mặc dù không có một chút nam hoan nữ ái trần tục, nhưng cũng đủ để làm gã điên đảo mê say đến ghi tâm khắc cốt.

Từ Tử Lăng cuối cùng cũng nếm qua tư vị của ái tình, cảm giác được những rung động tuyệt vời khi yêu và được yêu.

Lúc này thảo nguyên hoang dã đã bị mưa gió sấm chớp bao bọc toàn bộ, tạo thành một không gian rộng lớn mênh mông, khung cảnh mơ hồ hỗn loạn.

Gã cảm thấy mình và đại tự nhiên như hoà vào làm một, không thể phân biệt đâu là bản thân, đâu là bão tố.

Sóng gió trong lòng hợp với mưa gió bên ngoài kết thành một thể, nước mắt chan chứa trào ra, hoà cùng nước mưa âm thầm rơi xuống đất.

o0o

Trước đợt sấm chớp lần thứ hai nổi lên, Khấu Trọng và Thiên Lý Mộng người ngựa hợp nhất nhanh như tên bắn phóng ra cửa thành phía Nam. Ít nhất tại đó gã đã xô vào năm tên lính gác, trước khi hoà nhập vào trong màn mưa gió đầy trời ở bên ngoài.

“Oành! Đùng!”

Sấm rền chớp loé!

Một tia sét sáng rực như một mũi tên bạc loé lên trên đỉnh đầu, mưa to gió lớn táp vào mặt, tiếp đó là tiếng sấm rền vang hoàn toàn át đi tiếng người kêu ngựa hý. Nhất thời không một ai nghe hoặc trông thấy gì cả.

Khấu Trọng đảo mắt nhìn quanh, trong lòng thầm kêu nguy hiểm. Nếu như gã bị bọn Cung Kỳ theo ra bên ngoài, hoặc thời điểm xông ra trước khi sấm chớp nổi lên, thì chỉ có một kết quả là thân hãm trùng vây rồi lực chiến đến chết.

Trong tình huống tất cả biến thành mơ hồ, thiên địa hỗn mang, dưới cuồng phong bạo vũ tựa như ở chốn xa xăm của địa ngục, đội hình vốn hoàn chỉnh của quân Long Tuyền đang cung hầu đại giá Khấu Trọng giống như bị địch nhân tấn công, tan tác loạn xạ không còn ra hàng ngũ.

Cờ quạt nghiêng ngả, kỵ sỹ cố gắng khống chế chiến mã bị sấm sét làm cho hoảng sợ chồm lên chạy loạn.

Sấm nổ ầm ầm, chớp giật nhì nhằng, bầu trời lúc tối đen lúc sáng rực. Dưới uy lực cuồng bạo của đại tự nhiên như thế này, con người trở nên vô cùng nhỏ bé.

Trong tình thế hỗn loạn đến cực độ đó, Khấu Trọng nhìn thấy Bái Tử Đình thân vận quân phục và Phục Nan Đà vẫn mặc chiếc khoan bào màu cam đang dẫn một đội gần năm mươi tên thân binh đuổi đến. Bái Tử Đình há miệng hò hét gì đó, dường như ra lệnh cho thủ hạ bao vây Khấu Trọng, nhưng tiếng quát tháo của hắn bị mưa gió sấm chớp át hẳn. Gã cũng không nghe rõ hắn nói gì.

Mưa lớn trút xuống như thác lũ tàn phá mặt đất, ánh sáng và bóng tối giao nhau như muốn che lấp cả đất trời. Khi chớp loé thì mắt người chói loá, lúc tối sầm thì như không nhìn thấy bàn tay giơ trước mặt. Bên ngoài thành Long Tuyền chỉ còn tiếng sấm đinh tai nhức óc và mưa gió dồn dập tơi bời.

Khấu Trọng lòng thầm tạ ơn trời đất, thúc ngựa phi sang trái tránh bọn Bái Tử Đình, đoạn hướng về phía thảo nguyên mà chạy.

Hơn mười tên lính bộ binh tay cầm mâu từ trước mặt xông lại.

Khấu Trọng cười lớn, mặc nước mưa lập tức ùa vào trong miệng, giật mạnh giây cương. Thiên Lý Mộng được chân khí truyền tới tận bốn vó liền nhún chân phóng lên. Cả người lẫn ngựa như thần nhân thiên mã vọt qua đầu địch nhân làm chúng đánh hụt.

“Choang!”

Khấu Trọng bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt, bảo đao quét mạnh ra chấn gãy trường thương của hai tên lính cản đường, hất cả đôi bắn văng sang hai bên.

Phía trước, trong mưa gió chập chùng, gã mơ hồ nhìn thấy một đội kỵ binh bày trận dàn hàng ngang chờ sẵn.

Đúng lúc này một tia kình khí như mũi tên vô hình công đến từ phía trên bên trái. Chả buồn nhìn qua, tâm theo ý chuyển, một đao của Khấu Trọng tựa như tuỳ tiện đánh ra, đồng thời chân thúc vào bụng ngựa, Thiên Lý Mộng phóng vọt lên.

“Choang” một tiếng, như được thần linh phù trợ, Tỉnh Trung Nguyệt chém trúng kiếm chiêu ẩn trong mưa gió công đến vô cùng lợi hại của Bái Tử Đình. Khấu Trọng cười lớn:

- Đại vương không cần tiễn tiểu đệ đâu!

Loa Hoàn Kình phát ra. Bái Tử Đình đang lơ lửng trên không vô phương phát lực, ngạnh tiếp Khấu Trọng một chiêu lập tức bị đánh bật trở lại, mất đi cơ hội tốt để cầm chân địch thủ.

Khấu Trọng vận khí điều tức cánh tay phải đang chấn động tê rần, thầm hô lợi hại. Từ phía sau, kình khí lại cuồng mãnh công tới. Gã không cần nhìn cũng biết kẻ tấn công là Phục Nan Đà. Cảm nhận được tên Cuồng Tăng này vẻ ngoài là đánh người nhưng thật ra là muốn tập kích ngựa, gã bèn cười lớn, truyền công lực xuống.

Thiên Lý Mộng trong thế đang lao nhanh về phía trước, được kình khí của chủ nhân trợ lực liền phóng vút lên.

Khấu Trọng chuyển đao sang tay trái, nghiêng người ra sau phản thủ đánh lại một chưởng. Kình khí cuốn theo cả một vùng mưa gió như cơn lốc công về phía sau, xoáy thẳng vào ngực Phục Nan Đà. Khấu Trọng cười lớn:

- Vẫn nghĩ ta là Khấu Trọng của tối hôm qua phải không?

Phục Nan Đà không tưởng nổi gã có chiêu thức lợi hại như vậy, lại càng tính sai tốc độ của ngựa vì nó quá nhanh, vội vã đưa song chưởng chống đỡ.

“Bùng!”

Nước mưa bị sức ép bắn ra bốn phía.

Khấu Trọng toàn thân chấn động! Gã ngạnh tiếp một chưởng của đối phương, đồng thời thời tá lực hoá lực, có cảm giác như bị kình lực của Phục Nan Đà cuốn phăng đi. Cả người lẫn ngựa nhờ có phản lực liền tăng tốc vọt đi hơn tám trượng, lọt vào trận thế của kỵ binh địch.

Phục Nan Đà công lực tuy cao hơn gã một chút, nhưng thất thế nên bị đánh rơi xuống đất, lại còn phải lùi về phía sau nửa bước.

Trận địch có khoảng hai trăm kỵ binh. Nếu như trong tình thế trời quang mây tạnh, chúng chỉ cần bắn tên đã có thể làm Khấu Trọng không thể đột vây. Nhưng dưới trời đất mờ mịt cuồng phong bạo vũ, địch nhân không biết gã đã sớm rời thành. Đến khi Khấu Trọng như thiên binh thần tướng lọt vào trận thế của chúng, trong lúc vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, gã đã tả xung hữu đột, bảo đao ầm ầm đánh ra, gặp người là chém, mở một đường máu xông ra khỏi trận.

Bái Tử Đình và Phục Nan Đà đuổi tới nơi thấy vậy thét lớn:

- Đuổi theo! Hắn không chạy được xa đâu!

Đám lính tựa như bừng tỉnh, giục ngựa phóng vào mưa gió trùng trùng đuổi theo.

Khấu Trọng thúc ngựa chạy thục mạng, tự nhiên nhằm hướng huynh đệ đang ẩn thân là Biệt Lặc Cổ Lạp Thai mà chạy, trong lòng vẫn băn khoăn tại sao Bái Tử Đình lại khẳng định mình không chạy xa được.

Gã chung quy nội thương chưa lành, vừa rồi đã phải dùng quá nhiều sức lực để thi triển kỳ thuật vô cùng hao tổn chân nguyên là “nhân mã như nhất”. Sau khi ngạnh tiếp hai chiêu toàn lực của các đại cao thủ tuyệt đỉnh là Bái Tử Đình và Phục Nan Đà, tiếp đó lại đánh phá trùng vây, lúc này gã đã tới mức khí cùng lực kiệt, không thể truyền chân khí giúp Thiên Lý Mộng được nữa. Chạy thoát được hay không chỉ có thể trông chờ vào sức của ái mã mà thôi.

Khấu Trọng không ngừng điều tức phục hồi khí lực. Chỉ cần kéo dài được đến lúc gã có thể thi triển thuật “nhân mã như nhất” là sẽ vượt xa truy binh. Cũng may là Thiên Lý Mộng vô cùng thần tuấn, không dễ bị địch đuổi kịp.

Tiếng vó ngựa đằng sau thấp thoáng vọng tới. Khấu Trọng giật mình ngoái đầu nhìn lại, lập tức sống lưng lạnh toát.

Hàng trăm kỵ binh đang chia làm ba toán, một đội do Bái Tử Đình và Phục Nan Đà chỉ huy đang truy sát phía sau, còn hai lộ nhân mã nữa chia hai bên vòng đến, nhanh chóng tiếp cận.

Gã còn đang nghĩ tại sao chiến mã của Bái Tử Đình lại có thể nhanh hơn Thiên Lý Mộng, chợt phát hiện ái mã của mình lộ xuất thần sắc kiệt sức. Ngựa địch càng chạy càng nhanh, ngựa gã càng chạy càng chậm. Hai bên mép, mắt và mũi đều rỉ máu.

Khấu Trọng chỉ biết lôi cả cha lẫn mẹ bọn bọn đê tiện ra mà chửi, trong lòng bừng bừng niềm cừu hận bi phẫn chưa từng có đối với bất cứ ai. Không màng an nguy bản thân, gã dồn hết chân lực còn lại tống vào thân mình Thiên Lý Mộng để giúp nó trục độc giữ mệnh.

Chưa tính chuyện Bái Tử Đình thâm độc mang Thiên Lý Mộng trả lại để gã không thể một thân một mình đào tẩu lúc vừa từ cung đi ra, giờ mới biết hắn lại còn vô sỉ hạ độc dược vào mình nó. Hiện giờ là lúc độc tính phát tác.

Chỉ hận lúc này có cung mà không có tên, nếu không Khấu Trọng tất sẽ thưởng cho hắn một mũi.

Bọn Bái Tử Đình đã thu ngắn khoảng cách còn chưa đầy hai trăm trượng, càng lúc càng đuổi đến gần.

Trường Sinh khí của Khấu Trọng cuồn cuộn trút vào Thiên Lý Mộng, độc dược bị đẩy hết qua da, rồi được nước mưa rửa sạch. Hai bên mép và mũi nó không còn rỉ máu nữa, tốc độ tăng dần nhưng đương nhiên không được như bình thường.

Tiếng vó ngựa của truy binh càng lúc càng vang dội, tựa như phù chú đòi mệnh gã.

Dưới ánh chớp sáng loà, thảo nguyên mênh mông hoàn toàn bị mưa lớn bao phủ chợt hiện lên. Nước mưa xối xả đổ xuống như trút, trên đồng cỏ hình thành vô số các dòng nước lũ lớn nhỏ. Sấm chớp điên cuồng, dường như bầu trời sắp đổ sụp xuống, không có cách nào cưỡng nổi. Cuồng phong bạo vũ cứ công kích vào đám người ngựa nhỏ nhoi trên thảo nguyên một cách vô tình.

Khấu Trọng thầm than mạng ta đã hết, đoạn nghiến chặt răng tụt khỏi lưng ngựa, một chỉ phóng vào mông nó, bản thân thì chạy tạt sang ngang.

Thiên Lý Mộng hý vang, phóng nhanh về phía trước.

Gã thầm nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, trong lòng chợt thấy bùi ngùi.

Thiên Lý Mộng là một con ngựa rất cao quý, vốn thuộc về đại tự nhiên. Vì nó theo gã nên mới vướng vào trường đấu tranh hiểm ác của loài người. Lúc này, gã biết mạng mình khó giữ, lại không muốn Thiên Lý Mộng vì mình mà bị hại, liền cho nó cơ hội một mình đào sinh còn bản thân thì dẫn dụ địch nhân sang hướng khác.

Khấu Trọng vận hết sức tàn, mơ mơ hồ hồ chạy về phía Tây Bắc, bất chợt tai lại nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi tới đằng sau.

Quay đầu nhìn lại, gã chỉ còn nước lắc đầu kêu khổ. Nguyên lai là Thiên Lý Mộng quay lại đuổi theo chủ nhân.

Khấu Trọng tung mình lên lưng chú ngựa trung thành, miệng cười lớn:

- Ngươi thật là tốt! Bọn ta cùng chết chung một chỗ vậy!

Lúc này đằng sau trùng trùng bóng ngựa, địch nhân đã đuổi sát đến gần trăm trượng.

Khấu Trọng đổi hướng, nhằm một ngọn đồi có địa thế cao nhất phóng tới, tinh thần tiến nhập trạng thái Tỉnh Trung Nguyệt, toàn lực điều tức, thầm hạ quyết tâm tử chiến.

Khi tới đỉnh đồi là lúc gã cầm đao diệt địch.

Giết một tên là hoà vốn, giết hai tên là có lãi!

“Xoảng!”

Khấu Trọng bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt rồi phóng lên ngọn đồi.

Đột nhiên trên đỉnh đồi xuất hiện rất nhiều chiến binh, ngồi trên lưng ngựa giương cung lắp tiễn, ngắm về phía gã.

Khấu Trọng định thần nhìn kỹ, chợt vui mừng hét lớn:

- Việt Khắc Bồng!

Không ngờ lại là các huynh đệ của Xa Sư quốc.

Việt Khắc Bồng một người một ngựa đứng trước toàn quân, mã đao từ trên cao chém xuống, miệng quát lên hiệu lệnh.

Hàng trăm mũi tên đồng thời bắn ra, vượt qua đầu Khấu Trọng, xuyên qua mưa gió điên cuồng bắn thẳng về phía bọn Bái Tử Đình.

Diễn biến quá bất ngờ, đám truy binh không kịp giơ thuẫn bài lên che, mắt lại nhìn không rõ, nên có tới hơn ba mươi tên đi trước trúng tiễn ngã nhào. Nhất thời người ngã ngựa hý, hỗn loạn đến cùng cực.

Khi Khấu Trọng giục ngựa lên tới đỉnh đồi, loạt tên thứ hai đã được phát ra, lại diệt thêm được hơn mười tên địch.

Bọn Bái Tử Đình không dám tiến lên nữa, hoang mang rút lui, để lại xác người xác ngựa nằm la liệt.

Máu tươi trên mặt đất nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch.

Khấu Trọng như được tái sinh từ trong tuyệt cảnh, hổn hà hổn hển nói:

- Bên trái!

Không cần gã nói nhiều, Việt Khắc Bồng lập tức phát xuất mệnh lệnh cho thủ hạ hướng sang trái, nhằm kỵ binh địch nhân đang công đến mà bắn.

Phía bên phải cũng có một đội địch nhân ào tới, tình thế vô cùng nguy cấp.

Khấu Trọng hít mạnh một hơi, đề tụ công lực. Sau khi tra Tỉnh Trung Nguyệt vào bao, gã với tay rút bốn mũi tên trong bao của Việt Khắc Bồng, một tay giương cung, tay kia lắp tiễn dùng lối liên châu bắn về phía địch nhân.

Đám kỵ binh không dám tiến lên, hốt hoảng lùi lại.

Bái Tử Đình lúc này đã tổ chức lại đội ngũ tấn công. Trong khi hai cánh binh sỹ phải trái đang triệt thoái, hắn cầm quân theo hướng chính diện xông lên, dùng đằng thuẫn che kín người ngựa.

Khấu Trọng cười lớn, giương Thích Nhật cung, cương tiễn lại liên hoàn bắn ra. Đằng thuẫn giống như giấy mỏng bị xuyên phá, hơn mười tên địch trúng tên lăn lông lốc xuống dốc.

Chiến binh Xa Sư quốc sĩ khí bốc cao, hơn trăm mũi tên lại phóng ra, đánh lùi bọn Bái Tử Đình xuống dưới chân đồi.

Đúng lúc này tiếng vó ngựa từ phía xa bên trái truyền lại.

Huynh đệ Biệt Lặc Cổ Nạp Thai và hơn năm trăm chiến sỹ gia tộc xuyên qua mưa gió kéo tới.

Tiếng tù và nổi lên, cuối cùng Bái Tử Đình cũng phát xuất mệnh lệnh rút lui.

o0o

Sấm chớp thưa dần, nhưng mưa lớn vẫn không hề ngớt. Từ Tử Lăng xuyên qua một khu rừng tối đen như mực, nhằm hướng thành Long Tuyền mà chạy.

Tâm tình gã đã bình phục lại, hoàn toàn tĩnh lặng.

Phía trước xuất hiện hai bóng người. Từ Tử Lăng vận công vào song mục định thần nhìn kỹ, lập tức vui mừng lộ rõ.

Không ngờ đó lại là Bạt Phong Hàn và Âm Hiển Hạc.

Bạt Phong Hàn từ xa đã cười lớn, tăng tốc phóng đến, nắm chặt vai gã, giọng nói đầy xúc động:

- Ta hiện tại mới hiểu rõ thế nào là mấy ngày không gặp mà tưởng đã ba thu. Sớm hôm nay vào thành không gặp ngươi, ta và Khấu Trọng lo lắng muốn chết.

Từ Tử Lăng cũng nắm chặt vai hắn, đoạn mỉm cười đáp:

- Ngươi lo cho ta thì ta cũng lo cho ngươi. Hai ngày nay ngươi biến đi đằng nào vậy?

Âm Hiển Hạc đến bên hai người, giọng đầy ngạc nhiên:

- Từ huynh không ở lại Tiểu Long Tuyền giám thị Mã Cát sao?

Từ Tử Lăng vui vẻ đáp:

- Ta quay về là để triệu tập huynh đệ, vì Mã Cát sắp vận chuyển da dê sang Cao Ly. Hàng hoá trên ba con thuyền của Cao Ly khẳng định đều là các loại binh khí cung tên dùng cho cuộc chiến lần này.

Bạt Phong Hàn giật thót mình nói:

- Không hay rồi!

Hai người cũng động tâm, ngạc nhiên nhìn hắn.

Sắc mặt Bạt Phong Hàn biến thành vô cùng khó coi, từ từ giải thích:

- Khấu Trọng hôm nay đến chỗ Bái Tử Đình để ngả bài, định dựa vào số cung tên vừa cướp được để trao đổi lấy da dê và hàng hóa của Bình Diêu thương. Nếu như Bái Tử Đình được Cao Ly cung cấp binh khí, tự nhiên sẽ không chịu sự uy hiếp này của Khấu Trọng. Chỉ xem việc hắn cho Mã Cát vận chuyển da dê đi là có thể biết hắn không thoả hiệp trong giao dịch này.

Từ Tử Lăng song mục sát cơ đại thịnh nói:

- Nếu Khấu Trọng có mệnh hệ gì, ta sẽ không tha cho Bái Tử Đình. Chúng ta lập tức đến Long Tuyền thôi.

o0o

Hai đội quân tụ tập trên đỉnh đồi.

Chờ Khấu Trọng giới thiệu hai bên xong xuôi, Việt Khắc Bồng dùng tiếng Đột Quyết giải thích:

- Ngay khi Long Tuyền công bố lệnh giới nghiêm, Bái Tử Đình liền phái quân đến vây khốn bọn ta ở tân quán. Sau đó bọn ta bị tịch thu binh khí rồi đuổi ra khỏi thành. Hắn còn ra lệnh cho tất cả phải về nước ngay trong đêm. May là bọn ta đã có chuẩn bị, sớm chôn sẵn một số cung tên binh khí bên ngoài thành. Cả bọn liền giả vờ đi xa rồi sau đó ngấm ngầm quay lại, tấu xảo lại gặp Thiếu Soái đang bị Bái Tử Đình truy sát, nên đã giải trừ được một chuyện hung hiểm.

Biệt Lặc Cổ Nạp Thai không hiểu hỏi:

- Chẳng lẽ Bái Tử Đình không cần thu hồi số cung tên đó sao? Tại sao lại nhất quyết dồn Thiếu Soái vào tử địa? May là thám tử của bọn ta phát giác hắn bố trí binh lính ở cửa Nam thành. Chúng ta biết là không ổn liền lập tức đến đây cứu viện.

Khấu Trọng ngẩng đầu lên cho mưa gió táp vào mặt, đoạn cảm khái nói:

- Có trực tiếp gặp Bái Tử Đình mới thực sự hiểu được hắn là loại người vô cùng bỉ ổi không từ một thủ đoạn nào. Ài! Lão Bái không chỉ muốn giết ta để lập uy thị chúng mà còn giam giữ luôn cả Thuật Văn và con trai của Thiên Đao Tống Khuyết.

Bất Cổ Nạp Thai tức giận mắng:

- Đã biết Thuật Văn là người của bọn ta, Thiếu Soái là bằng hữu của bọn ta, vậy mà Bái Tử Đình vẫn dám to gan làm càn như vậy ư? Ta chửi con bà hắn, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này!

Hai mắt Biệt Lặc Cổ Nạp Thai lấp loáng thần quang, giọng nói lạnh lùng:

- Bái Tử Đình bức bách chúng ta phải đứng về phía người Đột Quyết. Không tưởng nổi hắn lại ngu xuẩn như thế!

Khấu Trọng vô cùng đau đầu. Gã từng vỗ ngực hứa hẹn với Thượng Tú Phương sẽ tránh cho bách tính vô tội của Long Tuyền khỏi chiến họa. Vấn đề là bọn Bái Tử Đình khơi lên ngọn lửa, lại lộ rõ hắn không tiếc hy sinh bất kỳ thứ gì. Việc này phải làm sao đây?

Phó thủ của Việt Khắc Bồng là Khách Chuyên đột nhiên hô lớn:

- Xem kìa!

Cả bọn lập tức nhìn theo tay hắn.

Trong mưa gió trùng trùng, ba bóng người đang chạy lại.

Khấu Trọng hô lên một tiếng, vui mừng như phát điên lao xuống đón bọn họ.

---------------------------------------

Chú thích:

Thần thương hồn đoạn: ý nói đến sự đau đớn tột cùng trong tâm trí của Từ Tử Lăng

Đằng thuẫn: Thuẫn được chế tạo từ cây mây.

-----------------------------------------------------

(

Bình luận

Truyện đang đọc