ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN

Từ Tử Lăng sợ Âm Hiển Hạc tổn thương thần khí quá độ bèn ngấm ngầm bắt ấn quyết, đoạn ghé sát tai hắn khẽ gọi:

- Tiểu muội!

Âm Hiển Hạc nghe thấy chấn động kịch liệt, lập tức hồi tỉnh lại rồi mơ màng nhìn qua, thấy Khấu Trọng ngồi đối diện, bên phải là Bạt Phong Hàn; góc tường phía xa là Tống Sư Đạo, người lần đầu tiên hắn gặp mặt. Nhận ra Từ Tử Lăng ở đằng sau đang áp tay vào bối tâm truyền chân khí cho mình, hắn liền ngây ngô hỏi:

- Việc gì thế này?

Bạt Phong Hàn giải thích một lượt, sau đó giới thiệu Tống Sư Đạo với hắn, xong xuôi liền hỏi:

- Âm huynh lúc đang say rượu có nhắc đến tiểu muội. Có phải là thân nhân của huynh không?

Âm Hiển Hạc lộ rõ thần sắc cổ quái, lắc đầu thở dài, hình dáng giống như gà trống bại trận, giọng nói không còn sinh khí:

- Chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Ài! Ta cần phải đi ngay!

Đoạn vịn bàn đứng dậy.

Từ Tử Lăng nắm hai vai Âm Hiển Hạc, ấn hắn ngồi lại xuống ghế, giọng nói vô cùng chân thành:

- Âm huynh nhất định có một quá khứ thương tâm, nếu xem bọn ta là huynh đệ thì nên nói ra, năm người suy nghĩ sẽ tốt hơn là một người đấy.

Khấu Trọng là người tinh nhanh, đã đoán được Âm Hiển Hạc không phải thầm yêu Tông Tương Hoa như gã nghĩ lúc đầu, thực tế hắn nhận lầm nàng ta là tiểu muội tử. Sau khi Tông Tương Hoa phủ nhận, Âm Hiển Hạc không chịu nổi đả kích trầm trọng và sự thống khổ khi hy vọng bị dập tắt, muốn mượn rượu để say sưa quên hết chuyện đời, nên mới có cử chỉ thất thường như thế. Gã bèn nhẹ nhàng nói:

- Âm huynh đang tìm tiểu muội sao? Tất cả đều là huynh đệ một nhà, việc của ngươi cũng là việc của bọn ta. Nhiều người chung sức sẽ tốt hơn là để một mình ngươi đi tìm vận khí.

Bạt Phong Hàn phụ họa:

- Tại Tái Ngoại, thế lực của Thiếu Soái có ảnh hưởng nhất định, nếu muốn làm việc gì cũng sẽ dễ dàng hơn hẳn Âm huynh một thân một mình đó.

Từ Tử Lăng ngồi xuống bên hắn rồi nói:

- Tin tưởng bọn ta đi, được không?

Âm Hiển Hạc hướng ánh mắt về phía Từ Tử Lăng, ngơ ngẩn nhìn gã một lúc. Thân hình run rẩy, hắn nói với vẻ tuyệt vọng:

- Ta chỉ có một mình tiểu muội là thân nhân duy nhất trên đời. Nó…ài!

Từ Tử Lăng tỏ vẻ khuyến kích, nhẹ nhàng hỏi:

- Huynh và tiểu muội thất lạc như thế nào?

Ánh mắt Âm Hiển Hạc lấp lánh kỳ dị, để lộ lòng thù hận dẫu dốc hết nước ngũ hồ tứ hải cũng khó có thể rửa sạch. Hắn trầm giọng:

- Là do bọn buôn người bắt nó đi, trước đó còn đánh ta thừa sống thiếu chết.

Khấu Trọng vội hỏi:

- Âm huynh khi đó bao nhiêu tuổi?

Âm Hiển Hạc đáp:

- Khi đó ta mười hai tuổi, tiểu muội của ta thì mới lên bảy. Sau này có người nói, lần đó cả vùng bị bọn buôn người bắt đi hơn chục bé gái dưới mười hai tuổi. Ài! Ta không muốn nói lại chuyện này nữa.

Bạt Phong Hàn nhíu mày:

- Vậy đây là chuyện của hơn mười năm về trước rồi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều cảm thấy vô cùng đau đầu. Một đứa bé bị bọn buôn người tán tận lương tâm bắt đi đã mười mấy năm trước, nay trong thiên hạ mênh mông với cả biển người thế này biết tìm ở đâu? Tông Tương Hoa chắc có điểm giống với muội tử của Âm Hiển Hạc nên mới khiến hắn hiểu nhầm. Âm Hiển Hạc không ngừng xuất hiện trước mắt nữ tướng xinh đẹp đó với hy vọng khơi dậy hồi ức để nàng nhận ra hắn là huynh trưởng của mình.

Đúng là một bi kịch của cuộc đời! Chẳng trách Âm Hiển Hạc không bao giờ thấy vui vẻ, bộ dạng như là một người thừa trong thiên hạ. Tất cả đều vì hắn lúc nào cũng nhớ về cố sự bi thảm khi muội tử bị bắt đi, từ đó không thể sinh hoạt như một người bình thường.

Tống Sư Đạo vươn vai đứng dậy rồi nói:

- May là Âm huynh tin tưởng mà nói ra. Cá nhân ta đối với việc này cũng có nghe nói đến, Tống gia đã từng phái người đi điều tra việc đó.

Âm Hiển Hạc thân hình chấn động, hai mắt ánh lên khát vọng cháy bỏng, xúc động không nói nên lời, chỉ há miệng hít mạnh.

Tống Sư Đạo đến ngồi bên cạnh hắn nói tiếp:

- Cứ như những gì mà bọn ta điều tra được, kẻ khơi nguồn tai họa đó chính là tên hôn quân Dương Quảng, còn trực tiếp nhúng tay vào lại là Ba Lăng bang. Nghe nói một hôm Dương Quảng đột nhiên phát sinh ý muốn dùng toàn thiếu nữ vị thành niên làm cung nữ trong các hành cung của mình. Bọn nịnh thần tả hữu liền thông tri cho Ba Lăng bang chấp hành. Khi đó, đại long đầu của Ba Lăng bang là Lục Kháng biết việc này tất sẽ làm dân chúng phẫn nộ nên lệnh cho thủ hạ bí mật tìm kiếm các thiếu nữ đạt tiêu chuẩn trên phạm vi toàn quốc. Sau đó y tiếp tục tung hoả mù, nói rằng những thiếu nữ này bị bán ra Tái Ngoại.

Âm Hiển Hạc run run hỏi:

- Những đứa bé đó bị đưa tới hành cung nào?

Tống Sư Đạo đáp:

- Dương Quảng sau đó quên ngay chuyện này. Tới khi hắn viễn chinh Cao Ly, những bé gái đó vẫn ở trong tay Ba Lăng bang.

Khấu Trọng vô cùng tức giận nói:

- Lại là hảo sự của cha con nhà họ Hương. Con mẹ nó! Hy vọng Hương tiểu tử theo Hiệt Lợi đến đây, để bọn ta có thể đối diện chất vấn hắn. Âm huynh yên tâm, chuyện này cứ để bọn ta. Chỉ cần lệnh muội… Ồ! Không! Bọn ta sẽ vì Âm huynh đi tìm lệnh muội.

Âm Hiển Hạc lẩm bẩm:

- Ba Lăng bang...Ba Lăng bang. Tiêu Tiễn có phải là đại long đầu của Ba Lăng bang không?

Từ Tử Lăng vội lên tiếng:

- Âm huynh chớ nên khinh cử vọng động, việc này không thể dùng vũ lực mà giải quyết được. Cần phải có kế hoạch chu toàn, tuyệt đối không đả thảo kinh xà làm hỏng hết sự tình. Bọn ta có một vị bằng hữu tên là Lôi Cửu Chỉ, lâu nay lão vẫn tìm phương pháp đối phó Ba Lăng bang, nên rất am hiểu việc nội bộ của cha con nhà họ Hương. Đó là một trợ thủ vô cùng lý tưởng.

Khấu Trọng trầm ngâm:

- Ta chợt nhớ lại một chuyện. Theo đạo lý thì Triệu Đức Ngôn và Hương Ngọc Sơn là hai kẻ Thiên nam Địa bắc ở rất xa nhau, vậy mà đùng một cái Hương Ngọc Sơn lại bái Triệu Đức Ngôn làm sư phụ. Phải chăng họ Triệu có quan hệ mật thiết với Hương gia hoặc Ba Lăng bang, bởi ta thấy hành vi của Ba Lăng bang giống hệt tác phong bất chấp thủ đoạn của Ma môn làm cả người và thần đều phẫn nộ.

Từ Tử Lăng cũng nhớ lại chuyện xưa liền tiếp lời:

- Phân tích của ngươi rất có đạo lý. Nghĩ lại trước đây Hương Ngọc Sơn có nói khí công của hắn gặp vấn đề là do bị một vị trưởng lão của Âm Quý phái gia hại. Chỉ cần một câu nửa chữ là sự thật thì quan hệ của hắn và ma môn thật sự không đơn giản.

Khấu Trọng song mục sát cơ đại thịnh nói:

- Ma môn vì biết sẽ làm người ta căm giận nên mới từ sáng chuyển vào tối, bề ngoài tỏ ra không có quan hệ gì với Ba Lăng bang, sự thực thì toàn là người của bọn chúng làm. Lâm Sỹ Hồng cũng thế, Phụ Công Hựu và Tiền Độc Quan đều cùng một loại, bây giờ lại xuất hiện thêm một tên Tiêu Tiễn. Âm huynh yên tâm, kẻ thù của ngươi cũng là địch nhân của Khấu Trọng này. Con mẹ nó! Ba Lăng bang vốn là tử địch của bọn ta.

Hai mắt Âm Hiển Hạc ánh lên những tia hy vọng, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Từ Tử Lăng an ủi hắn:

- Sau khi về Trung Thổ, ta sẽ dẫn Âm huynh đi gặp Lôi Cửu Chỉ. Việc của lệnh muội sẽ được giải quyết tốt đẹp thôi.

Tiếng bước chân vang lên. Khả Đạt Chí cùng với Đỗ Hưng đang tiến vào.

Âm Hiển Hạc nhìn thấy Đỗ Hưng liền lộ vẻ khó chịu, đứng phắt dậy nói:

- Ta ra bên ngoài một chút.

Đoạn không nói gì thêm, hồi phục bản sắc cô lãnh, lướt qua hai người kia rồi bước ra ngoài đường.

Đỗ Hưng ngoái đầu nhìn theo hắn rồi hỏi:

- Đó chẳng phải là Điệp công tử sao?

Khả Đạt Chí tỏ ra bất mãn:

- Hắn làm sao vậy? Gặp nhau cũng không thèm chào hỏi một tiếng.

Khấu Trọng đỡ lời:

- Đừng trách Âm Hiển Hạc! Hắn vốn là người như thế. Mau ngồi xuống uống vài chén rượu rồi tiếp tục nói chuyện.

Dứt lời gã giới thiệu Tống Sư Đạo cho Đỗ Hưng làm quen. Biết y là nhi tử của Thiên Đao Tống Khuyết danh chấn thiên hạ, thái độ của họ Đỗ lập tức thay đổi hẳn.

Rượu được hai tuần, Khả Đạt Chí than:

- Quả nhiên tiểu đệ đoán trúng rồi!

Khấu Trọng biến sắc, thất thanh hỏi:

- Đúng là tiểu tử Liệt Hà ư?

Từ Tử Lăng tuy đối với Thượng Tú Phương không hề có chút quan tâm, nhưng vì gã cảm thấy điều đó rất không thoả đáng, liền chau mày hỏi:

- Liệt Hà lại có thời gian nhàn rỗi bồi tiếp Thượng Tú Phương ư?

Đỗ Hưng lạnh lùng đáp:

- Liệt Hà là cái thứ gì chứ, bọn ta hãy liên thủ đem người của Đại Minh tôn giáo ra làm thịt hết không tha một tên nào.

Bạt Phong Hàn điềm đạm hỏi:

- Phải chăng do Hứa Khai Sơn gây ra, hắn vẫn còn ở trong thành sao?

Đỗ Hưng hơi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Bạt Phong Hàn một cái, trầm giọng nói:

- Đỗ Hưng này nói một là một, hai là hai. Ta đã nói không coi Hứa Khai Sơn là huynh đệ, đương nhiên bây giờ chẳng còn liên quan gì hết. Lại còn cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Con bà nó, hiện tại cả ta cũng không biết hắn ở đâu nữa. Nếu có bản lĩnh, Bạt Phong Hàn ngươi hãy lôi hắn ra đi, rồi giương mắt xem lão tử đối phó với hắn như thế nào.

Từ Tử Lăng trong lòng có một chút phiền muộn, uể oải đứng lên nói:

- Ta đi xem tình hình Điệp công tử.

Dứt lời gã bước ra bên ngoài.

Chu Tước đại lộ rộng lớn thênh thang trải dài không một bóng người. Vạn Lý Ban thấy bóng Từ Tử Lăng liền mừng rỡ chạy tới bên gã tỏ vẻ thân thiết. Âm Hiển Hạc đang đứng cô độc một mình ngoài cửa, thấy gã liền lạnh lùng hỏi:

- Cha con nhà họ Hương thật ra là loại người nào, các ngươi có quan hệ ra sao với chúng?

Từ Tử Lăng hiểu rõ tâm tình của hắn, khẳng định đang muốn biết càng nhiều càng tốt, bèn ngoảnh mặt nhìn lên khung trời đầy sao xán lạn bên trên tòa thành chưa rõ vận mệnh thế nào tại miền Tái Ngoại này, từ từ nói:

- Ta quả thực không biết nên bắt đầu từ đâu. Khi đó bọn ta lịch duyệt chưa nhiều, không biết giang hồ hiểm ác, chỉ nghĩ là trải lòng mình ra để đối xử với nhân sinh, rồi người ta sẽ báo đáp lại như vậy, nào hay mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo lẽ thường tình. Từ đó bọn ta mới không dám dễ dàng tin người như trước nữa.

Âm Hiển Hạc điềm đạm nói:

- Ta chưa từng tin một ai. Chỉ có ngươi là ngoại lệ duy nhất.

Từ Tử Lăng nói vui:

- Âm huynh làm tiểu đệ cảm thấy được ưu ái quá lại sinh ra sợ hãi.

Tiếp đó gã liền hỏi:

- Ta có một vấn đề muốn biết, Âm huynh lần này đến Long Tuyền phải chăng vì nghĩ Tông Tương Hoa là lệnh muội?

Âm Hiển Hạc sắc mặt âm trầm, gật đầu trả lời:

- Tiểu muội tuyệt sẽ không phái người bắt hay đánh ta. Từ khi bọn tặc binh làm loạn, hại ta tới mức gia phá nhân vong, hai huynh muội bọn ta phiêu bạt dặm trường, gắn bó thương yêu nhau vô cùng. Chỉ cần Tông tiểu thư đúng là tiểu muội, khẳng định có thể nhận ra người huynh trưởng này. Ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt nó lúc bị người bắt đi. Khi ấy ta nằm thẳng cẳng trong vũng máu, thời khắc đó ta không bao giờ quên được. Tiểu muội khi còn nhỏ tính tình vô cùng kiên cường. Ta biết nó nhất định có cơ hội sống sót.

Từ Tử Lăng rất muốn hỏi Âm Hiển Hạc làm sao có thể luyện thành một thân kiếm pháp cao siêu đánh khắp miền Đông Bắc như thế, nhưng cuối cùng cố nhịn được, chỉ trả lời vấn đề hắn nêu lúc trước:

- Cha con nhà họ Hương phụ trách việc quản lý kỹ viện và đổ trường của Ba Lăng bang, ngay cả việc buôn người cũng đều do chúng chủ trì. Trì Sanh Xuân, lão bản của Lục Phúc đổ quán ở Trường An rất nhiều khả năng là trưởng tử của Hương Quý. Ài!

Âm Hiển Hạc giật bắn mình:

- Kỹ viện?

Từ Tử Lăng hiểu rõ cảm thụ của hắn, liền lái câu chuyện đi:

- Tiểu muội của Âm huynh tên gọi là gì?

Âm Hiển Hạc đầu óc chỉ quay cuồng về khả năng tiểu muội đã thực sự bị bán vào kỹ viện. Sắc mặt trắng bệch, hắn nói trong hơi thở nặng nề:

- Ta nếu không giết sạch người của Ba Lăng bang, thề sẽ không làm người nữa!

Từ Tử Lăng không biết nói sao để có thể an ủi.

Âm Hiển Hạc trầm giọng:

- Ta sẽ rời thành đi trước, sáng mai hẹn gặp các ngươi ở tiểu Long Tuyền.

Nói xong đi thẳng về phía cổng thành phía Bắc.

Nhìn theo chiếc bóng cô độc của Âm Hiển Hạc phủ dài lê thê trên mặt đất, Từ Tử Lăng thầm hạ quyết tâm sẽ tìm mọi cách nhổ sạch gốc rễ của tập đoàn tội ác táng tận lương tâm Ba Lăng bang.

Âm Hiển Hạc đột nhiên dừng bước, nhẹ giọng nói:

- Muội tử của ta tên là Âm Tiểu Kỷ.

Nói xong liền tăng cước lực chạy đi.

Trong lòng Từ Tử Lăng chợt chấn động. Cái tên Âm Tiểu Kỷ đã làm hiện ra trong đầu gã dung mạo như ngọc của danh kỹ đứng đầu Tràng An tên gọi Kỷ Thiến. Nhãn thần vô cùng sinh động của nữ nhân này quả thực không ai bì kịp, tựa hồ như mỗi lúc lại xuất hiện những ý tưởng hay chủ ý mới. Nàng ta có cặp chân rất dài, mỗi khi múa lên lại khiến người ta vô cùng say mê. Từ Tử Lăng chợt suy nghĩ về nguyên nhân làm cho Kỷ Thiến muốn học đổ thuật của mình.

Gã vừa muốn đuổi theo Âm Hiển Hạc để nói cho hắn biết điều đó, lại vừa sợ đó chỉ là một chuyện hiểu lầm làm hắn càng thêm ưu phiền.

Tiếng vó ngựa dồn dập, một kỵ mã từ cửa thành phía Nam phóng nhanh tới.

Khoảng cách tới chỗ gã đang đứng dần ngắn lại, tiếng ngựa phi phá tan khung cảnh yên tĩnh của kinh đô Long Tuyền. Từ Tử Lăng nhận ra đó là một tên tuỳ tùng đã từng theo Tông Tương Hoa xộc vào cung cấm lúc trước. Thần sắc hắn lộ vẻ hoảng hốt, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống ngựa, giọng nói vội vã:

- Không hay rồi! Lang quân Đột Quyết bắt đầu xua quân tiến lên.

Từ Tử Lăng kêu lên thất thanh:

- Cái gì?

Tên thân binh của Tông Tương Hoa đáp:

- Đúng lúc Đại hãn Hiệt Lợi dẫn quân đến, quân tiên phong đang vây thành liền âm thầm di động dần tới sát chỗ bọn ta.

Từ Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên.

Năm người bao gồm Khấu Trọng, Đỗ Hưng, Khả Đạt Chí, Bạt Phong Hàn và Tống Sư Đạo vừa từ trong tửu điếm đi ra, nghe hắn nói vậy ai nấy đều biến sắc.

Hiệt Lợi đến trước Đột Lợi một bước, có thể là vì Đột Lợi cố ý chậm lại, làm bọn họ không trách hắn được, đồng thời để cho Hiệt Lợi có cơ hội thẳng tay đồ thành. Cũng có khả năng là Hiệt Lợi giành đường tới trước để đánh thành. Một khi cuộc chiến công thành nổ ra, đôi bên đều có tử thương, cừu hận giữa hai dân tộc lập tức bị khắc sâu, cục diện sẽ không thể khống chế được nữa.

Các tộc nhân trên đại thảo nguyên đều vô cùng hiếu chiến, đối với bên thua sẽ thẳng tay đồ sát và tàn phá. Trừ khi lực lượng không đủ, nếu không bên giành được thắng lợi sẽ làm cho đối phương bị diệt tộc. Theo thói quen của Hiệt Lợi, bất cứ dân tộc nào không chịu nghe lời đều cần phải tiêu diệt tận gốc rễ tuyệt không lưu tình.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Khả Đạt Chí. Hắn chính là đại diện của chiến binh Đột Quyết lãnh khốc vô tình, hơn nữa lại là một trong những thanh niên siêu quần bạt tụy đương thời. Nếu không vì mối quan hệ với Khấu Trọng và Thượng Tú Phương, hắn sẽ là người tuyệt không do dự mà tán thành việc đánh thành. Lúc này, Khả Đạt Chí lộ vẻ bất lực, cười khổ:

- Ta sẽ đến gặp Đại hãn để hiểu rõ tình huống.

Tống Sư Đạo lắc đầu:

- Khả tướng quân vạn lần đừng làm thế, nếu không hậu hoạn sẽ vô cùng to lớn. Ngươi mà về bên Đại hãn thì tuyệt đối không nên nói gì tốt cho Long Tuyền, chỉ có thể bẩm cáo sự thật mà thôi.

Bọn Khấu Trọng đều gật đầu đồng ý. Nếu như để Hiệt Lợi phát giác Khả Đạt Chí đứng về phía bọn gã thì họ Khả có thể sẽ bị hắn khép tội phản quốc.

Đỗ Hưng nói:

- Theo ta thấy lần này Hiệt Lợi bày trò để diễu võ dương oai nhiều hơn là đánh thật. Hắn không thể không biết huynh đệ của Đột Lợi đang ở trong thành.

Khấu Trọng hỏi tên cấm vệ quân Túc Mạt:

- Quân của Bồ Tát có động tĩnh gì không?

Tên này trả lời:

- Quân Hồi Hột của Bồ Tát và Khiết Đan của A Bảo Giáp mặc dù rình rập nhưng vẫn án binh bất động. Chỉ có lang quân Đột Quyết đã tiến gần tới cửa Nam thành.

Từ Tử Lăng chậm rãi nói:

- Xin Khả huynh lập tức trở về. Sự việc ở đây tự bọn ta sẽ nghĩ cách ứng phó. Nhớ kỹ lời Tống nhị ca vừa nói. Bọn ta dưới bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không trách Khả huynh đâu.

Khả Đạt Chí than:

- Đây là cuộc chiến đầu tiên mà ta không muốn đánh. Nhưng ta vẫn không tin Đại hãn thực sự công thành, người chỉ muốn tăng cường lợi thế khi đàm phán với các ngươi mà thôi. Các vị bảo trọng, Khả Đạt Chí đi đây!

Dứt lời gã nhảy lên lưng ngựa, quát lớn một tiếng, chiến mã tung vó phóng đi mất hút.

Tống Sư Đạo quay sang Đỗ Hưng nói:

- Việc này Đỗ Bá Vương không tiện tham gia. Tốt nhất là phiền các huynh đệ quý bang theo Bắc môn rời thành, tìm một chỗ trú chân.

Đỗ Hưng do dự một lát, đoạn “Ài!” một tiếng rồi nói:

- Đỗ Hưng ta may mắn đã kết giao được với ba vị bằng hữu các ngươi. Sinh ý của Đại tiểu thư từ nay về sau ta sẽ theo dõi kỹ càng. Nếu có bất cứ thiếu sót gì, các vị cứ tìm ta mà trách tội. Hẹn gặp lại ở Sơn Hải quan!

Đến khi chỉ còn lại bốn người, Tống Sư Đạo phân tích:

- Nhận định của Khả Đạt Chí đối với Hiệt Lợi khẳng định không sai đâu. Hiệt Lợi lúc này chỉ làm ra vẻ chuẩn bị đánh thành nhằm tăng gia áp lực đối với bọn ta. Các dân tộc ở đại thảo nguyên cực kỳ tôn trọng chữ tín, đã nói kỳ hạn cuối cùng là khi mặt trời lên thì tuyệt sẽ không công kích trước thời điểm đó. Vấn đề là bọn ta bị hãm vào thế bị động, lại không thể xoay chuyển tình thế này, nên sẽ ở vào thế hạ phong trong lúc đàm phán.

Từ Tử Lăng gục gặc đầu:

- Hiệt Lợi có thể lấy cớ Túc Mạt tộc không giao Ngũ Thải thạch để công thành. Như thế Đột Lợi không thể trách hắn.

Khấu Trọng trầm giọng:

- Bọn ta trước tiên đến cửa Nam xem tình hình rồi sẽ quyết định hành động thế nào.

o0o

Từng dãy đuốc kéo dài phủ kín núi non bên ngoài cổng thành phía Nam. Hoả quang sáng ngời làm lu mờ cả trăng sao, bầu trời đỏ rực.

Đội quân tiên phong của Đột Quyết tiến đến cách thành khoảng nửa dặm. Soái kỳ của Hiệt Lợi xuất hiện ở một cao điểm gần đó. Binh lực của địch cỡ khoảng hai vạn người, toàn bộ là kỵ binh, không nhìn thấy dụng cụ công thành. Rất có khả năng dụng cụ được giấu ở khu rừng phía xa, tại đây thì chỉ thấy binh cường mã tráng, sỹ khí hừng hực.

Quân Hồi Hột của Bồ Tát vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Khách Tố Biệt, Tông Tương Hoa và toàn thể tướng lĩnh Túc Mạt tập trung trên tường thành phía Nam, người nào sắc mặt cũng trầm trọng.

Dưới tình hình sỹ khí xuống thấp như thế này, nếu địch nhân từ bốn phương tám hướng phát động tấn công mạnh mẽ, Long Tuyền nếu có thể cầm cự được nửa ngày đã là tốt lắm rồi.

Khấu Trọng xem xét toàn bộ tình thế bên địch, hốt nhiên lộ xuất một tia tiếu ý nói:

- Hiệt Lợi muốn bức bọn ta phải xuất thành ra khấu đầu cầu xin hắn đây. Hảo tiểu tử! Thật không hổ là một kẻ kiêu hùng tung hoành thảo nguyên.

Bạt Phong Hàn chỉ về phía Bắc của cánh quân Bồ Tát, nơi có rất nhiều ánh đuốc, đoạn chau mày hỏi:

- Chỗ đó là nhân mã phương nào?

Tông Tương Hoa đáp:

- Chỗ đó là binh sỹ người Hắc Thuỷ Mạt Hạt của Thiết Phất Do, đến cùng lúc với Hiệt Lợi, binh lực vào khoảng tám ngàn người. Đây là bộ tộc phản đối mạnh mẽ nhất việc bọn ta lập quốc.

Từ Tử Lăng nghe xong thấy trong lòng trĩu nặng. Lực lượng của liên quân bên địch đông gấp nhiều lần quân Long Tuyền. Trận chiến này làm sao mà qua được đây!

Khấu Trọng đã hồi phục sự tự tin và tỉnh táo, gã hỏi:

- Khách thừa tướng và Tông Thị vệ trưởng liệu có thể cho phép ta và Từ Tử Lăng toàn quyền đàm phán với Hiệt Lợi không?

Tông Tương Hoa và Khách Tố Biệt đưa mắt nhìn nhau. Đây là một vấn đề vô cùng trọng đại, hơn nữa Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều là người ngoài, nếu như hai gã đáp ứng điều kiện của Hiệt Lợi thì bọn họ chỉ còn cách làm theo.

Tống Sư Đạo tiếp lời:

- Hai vị cứ bàn bạc với các tướng lĩnh trên dưới của quý quốc, khi có đáp án hãy nói cho bọn ta biết.

Từ Tử Lăng khẩn thiết nói:

- Mong các vị tin tưởng bọn ta.

Đợi cho bọn Tông Tương Hoa đến một góc để thương lượng, Khấu Trọng nói nhỏ với Tống Sư Đạo, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng:

- Tình hình trước mắt vô cùng rõ ràng, đó là Đột Lợi đã đặt lợi ích dân tộc lên trên tình nghĩa huynh đệ. Vì thế bọn ta không thể ỷ lại vào hắn, cần phải tự mình tìm ra biện pháp để xoay chuyển cục diện này.

Bạt Phong Hàn tuy hoàn toàn tin tưởng vào tài năng dụng binh như thần của Khấu Trọng, nhưng thấy quân Túc Mạt thủ thành ai nấy đều tỏ vẻ run sợ, gượng cười hỏi:

- Ngươi bằng vào cái gì mà xoay chuyển được cục diện này?

Khấu Trọng cười rộ đáp:

- Muốn cởi dây cần phải do người buộc dây chứ! Câu nói đó không biết có lột tả hết bối cảnh hiện tại không nữa.

Đúng lúc này, Khách Tố Biệt quay lại nói:

- Bọn ta quyết định trao cho Thiếu Soái và Từ công tử toàn quyền đại diện, nhưng chỉ có một điều kiện là nếu Hiệt Lợi yêu cầu giao Thái tử thì bọn ta chỉ còn cách tuẫn thành tử chiến.

Khấu Trọng vui mừng đáp:

- Thế là được rồi! Các người có thể thoát khỏi kết cục phải tuẫn thành tử chiến rồi. Ta đã có điều kiện rất tốt để yêu cầu Hiệt Lợi lui binh.

“Thùng! Thùng! Thùng!”

Lang quân Đột Quyết vô địch ở đại thảo nguyên đã đánh lên từng hồi trống trận, mỗi âm thanh vang tới như kích thẳng vào trái tim các chiến binh đang thủ thành.

(

Bình luận

Truyện đang đọc