ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN

Thời gian tựa như ngừng trôi.

Lúc Vương Thế Sung nói ra quyết định đầu hàng thì những người đứng xung quanh, bao gồm bảy tám tên cao thủ bảo vệ lão, các tướng lĩnh họ Vương, đám tướng lĩnh ngoại tộc, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn, Dương Công Khanh, mười mấy Phi Vân Vệ cùng với binh sĩ thủ thành nước Trịnh, người người đều nín thở, ánh mắt hướng về phía Vương Thế Sung, trên tường thành rộng rãi không một tiếng động.

Khắp bình nguyên ven bờ sông chỉ nghe tiếng cờ bay phần phật trong gió, quân Đường do Lý Thế Dân và Lý Nguyên Cát dẫn đầu không ai phát ra bất kỳ âm thanh nào, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng ngựa hí vang lên, tất cả mọi người đều chờ đợi quyết định của quân thủ thành là chiến hay hàng.

Khấu Trọng sắc mặt bình tĩnh, hai mắt xạ ra thần quang sắc bén, nghe quyết định có liên quan đến vận mệnh của quân dân toàn thành mà không hề nổi giận, tựa như cũng chẳng để những lời Vương Thế Sung vừa nói vào lòng.

Vương Huyền Thứ là người phản ứng đầu tiên, y bước lên phía trước quỳ xuống đau xót nói:

- Phụ hoàng…

Vương Thế Sung giận dữ ngắt lời:

- Câm mồm! Trẫm đâu còn lựa chọn nào khác.

Khóe miệng Khấu Trọng ẩn hiện một nụ cười lãnh khốc. Gã không muốn tính toán với kẻ tự tư tự lợi phản phúc vô sỉ như Vương Thế Sung nữa, thậm chí cũng chẳng còn tâm tình mắng chửi lão một trận, chỉ nói một cách dứt khoát:

- Chúa thượng quả nhiên muốn hiến thành đầu hàng. Đã biến thành tù binh của địch nhân thì không còn quyền làm chủ bản thân mình, vậy hiệp nghị đồng tâm hợp lực cùng phòng thủ Lạc Dương của chúng ta cũng hết hiệu lực. Từ thời khắc này Đại Trịnh đã vong quốc, Lạc Dương không còn là của Vương Thế Sung ngươi nữa, ai dám phản đối sẽ bị hành quyết. Người đâu! Đem Vương Thế Sung và thủ hạ giam hết lại cho ta.

Vương Thế Sung nghe xong sắc mặt đại biến, các tướng lĩnh họ Vương lớn tiếng mắng chửi, Vương Huyền Ứng thì gào lên:

- Tạo phản rồi! Tạo phản rồi!

Tiếng leng keng vang lên không ngớt. Các tướng lĩnh họ Vương, đám thân binh, nhóm tướng lĩnh ngoại tộc, các chiến sĩ thủ thành, Phi Vân vệ… tất cả những người có mặt đều rút đao rút kiếm. Trên tường thành lập tức xuất hiện tình huống kiếm bạt cung giương, nội chiến sắp sửa xảy ra.

Chỉ có Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn vẫn giữ thần thái lạnh lùng. Cả ba đứng thành hình chữ phẩm trước mặt Vương Thế Sung, tựa như không hề thấy cảnh đao thương kiếm kích trước mặt.

Khấu Trọng tiếu ý càng lúc càng mạnh, đột nhiên ngưỡng mặt cười dài rồi hét lớn:

- Ai muốn cùng sống chết với Khấu Trọng ta?

Trừ nhân mã thuộc Vương hệ, số còn lại bao gồm các tướng ngoại tộc, Phi Vân vệ và hàng ngàn binh sĩ xa gần nghe vậy đều ầm ầm ứng tiếng, thanh âm chấn động tường thành.

Bọn Vương Thế Sung, Vương Huyền Ứng và những tướng lĩnh nội tộc tới tận lúc này mới biết các tướng lĩnh khác họ đều đã đứng về phía Khấu Trọng. Ai nấy sắc mặt đều trắng bệch, có người còn nắm không vững để tuột binh khí xuống đất kêu loảng xoảng, càng tăng thêm uy thế khống chế toàn cục của Khấu Trọng.

Bàn tay Vương Thế Sung đang nắm chuôi kiếm lúc đỏ lúc trắng, chứng tỏ lão còn đang do dự có nên rút kiếm ra khỏi vỏ hay không.

Vương Huyền Thứ đột nhiên bước đến đứng cạnh Khấu Trọng rồi thống thiết nói:

- Phụ hoàng xin tha cho hài nhi tội bất hiếu, Huyền Thứ quyết định đứng về phía Thiếu Soái.

Hai thanh kiếm của Bạt Dã Cương và Úc Nguyên Chân đồng thời chĩa vào lưng Vương Thế Sung. Hành động này có sức uy hiếp mạnh hơn bất kỳ lời nói nào. Bọn người thuộc họ Vương không kẻ nào dám động đậy một ngón tay, ai cũng biết đại thế đã mất, thành Lạc Dương đã rơi vào tay Khấu Trọng.

Toàn thân Vương Thế Sung run rẩy. Lão bỏ bàn tay đang nắm chuôi kiếm xuống, miệng cất tiếng nói trong nước mắt:

- Bỏ đi! Bỏ đi!

Dứt lời bước thẳng xuống bậc thang hạ thành.

“Xoảng xoảng…”

Vương Huyền Ứng và các tướng lĩnh họ Vương nhao nhao bỏ khí giới tùy thân, tiếp nhận vận mệnh bị giam lỏng trong cung cấm dưới sự áp giải của Bạt Dã Cương, các tướng lĩnh khác họ và Phi Vân Vệ.

Trong hoàn cảnh này mà Khấu Trọng không chém sạch đã có thể nói là vô cùng nhân từ với bọn họ rồi.

Khấu Trọng mỉm cười đưa tay vỗ vai Vương Huyền Thứ an ủi:

- Ta tuyệt không làm hại họ đâu, yên tâm đi!

Tiếp đó gã xoay người hướng đến Lý Thế Dân đang ở ngoại thành, giơ tay lên dõng dạc nói:

- Lý Thế Dân nghe đây! Chỉ cần Khấu Trọng ta còn một hơi thở tuyệt không đầu hàng, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ thử tiến công Lạc Dương đi!

Bạt Phong Hàn thét vang:

- Khấu Trọng tất thắng! Thiếu Soái quân tất thắng!

Các binh tướng trên tường thành đều đồng thanh hô theo. Tiếng reo hò truyền khắp mặt đất, vang rền trong bầu trời đêm.

Đại quân hai bên đều không còn khả năng đàm phán nữa, đến nước này chỉ có thể dựa vào thực lực để quyết định tồn vong.

Thắng làm vua, thua làm giặc!

Thiên hạ từ nay không còn cục diện quần hùng cát cứ nữa, mà sẽ là cuộc chiến quyết định thắng bại vinh nhục giữa Khấu Trọng và Lý Thế Dân.

Khấu Trọng bước xuống tường thành. Đám tướng lĩnh không thuộc Vương tộc như Bạt Dã Cương, Úc Nguyên Chân, Đơn Hùng Tín, Đoạn Đạt, Quách Thiện Tài đang đứng ở chân cầu thang chờ đợi xem gã làm cách nào dẫn dắt họ vượt qua cửa ải nguy hiểm này.

Hiện tại ở ngoài thành không chỉ có Lý Nguyên Cát mà còn có cả vị thống soái thường thắng uy chấn thiên hạ Lý Thế Dân, binh lực từ mười vạn tăng lên mười lăm vạn. Không ai giữ được lòng tin và cảm giác chắc chắn đối với đại kế đột vây không lường trước việc Lý Thế Dân xuất hiện của Khấu Trọng nữa.

Khấu Trọng dừng ở bậc thang cuối cùng mỉm cười nói:

- Vương Thế Sung dù sao cũng đã từng sát cánh với chúng ta, Huyền Thứ lại là hảo huynh đệ của Khấu Trọng này. Vì thế nhất định phải tôn kính lão nhân gia người, để ông ấy hoàn thành ý nguyện đầu hàng Đại Đường.

Bạt Dã Cương trước tiên thỉnh tội với Vương Huyền Thứ đang đứng sau Khấu Trọng, đoạn đáp lời gã:

- Thuộc hạ hiểu rõ!

Thong thả ngồi xuống bậc thang thứ sáu, Bạt Phong Hàn không nhịn được bật cười nói:

- Khấu Trọng quả nhiên là Khấu Trọng. Hiện tại ta đối với ngươi đã hoàn toàn tin tưởng, không còn lo lắng gì nữa.

Từ Tử Lăng và Dương Công Khanh đang đứng bên cạnh gã cũng đều có cảm giác như vậy. Khấu Trọng trong giờ phút ác liệt này vẫn ung dung đàm tiếu dụng binh, quả là làm được điều mà người khác không làm được.

Khấu Trọng cười ha hả:

- Đa tạ lão Bạt khen ngợi!

Bọn Bạt Dã Cương, Vương Huyền Thứ đều có cảm giác thật kỳ dị. Thái độ ung dung tự nhiên, xem nhẹ sống chết của Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn quả là có sức cảm nhiễm rất lớn đối với bọn họ. Đột nhiên họ đều cảm thấy Lý Thế Dân ở ngoài thành không đáng sợ như trước. Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, chỉ tùy tiện chọn ra một người cũng đã là kình địch mà Lý Thế Dân lo ngại nhất. Giờ ba người hợp lại thì lang quân Đột Quyết đáng sợ nhất trên đời này cũng không làm gì được họ.

Khấu Trọng quay sang nói với Dương Công Khanh:

- Chúng ta cần dùng những tinh binh nòng cốt đến từ Trần Lưu để phòng thủ chắc chắn mọi cửa thành có thể thông ra bên ngoài. Chuyện này phải làm ngay, xin nhờ Dương công!

Dương Công Khanh cười lớn nói:

- Được cùng với Thiếu Soái đồng sinh cộng tử là vinh hạnh của lão phu. Chuyện phòng thủ thành môn phòng nội tặc mở cửa hiến thành chỉ là chuyện nhỏ, cứ giao cho lão phu.

Dứt lời lão vui vẻ bước đi dưới sự hộ tống của Phi Vân Vệ.

Khấu Trọng vỗ vai tất cả những người đi ngang qua, khiến ai nấy đều cảm giác như gã đã có kế hoạch từ trước, đồng thời mang một niềm tin nắm chắc phần thắng.

Dương Công Khanh đi rồi, gã mới nhạt giọng nói:

- Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng. Trước tiên chúng ta nên phân tích tình hình bên Lý tiểu tử.

Từ Tử Lăng ngồi xuống bên cạnh Bạt Phong Hàn, trong lòng trào dâng cảm xúc. Khấu Trọng cuối cùng cũng trưởng thành, chuyện mà Sư Phi Huyên lo sợ đã trở thành sự thực. Khấu Trọng đã biến thành một nhân vật đáng sợ có thể đối địch với Lý Thế Dân trên chiến trường.

Từ Tử Lăng cũng đồng thời thể hội được tác dụng kỳ diệu của phương pháp “Thời khắc trước mắt” của Bạt Phong Hàn trong tu hành võ đạo.

Tại thời khắc này, ở một góc độ gã phải đối diện với cuộc chiến vây thành như trong cơn ác mộng, địch nhân binh lực đông hơn gấp bội, sĩ khí lại dâng cao, còn bọn gã thì như nhà dột gặp mưa dầm, trước mắt lại vấp phải hàng loạt vấn đề như nội bộ phân liệt, sĩ khí xuống thấp, tên tận lương tuyệt. Ở một góc độ khác gã lại như vượt trên tất cả, lãnh tĩnh siêu nhiên lặng lẽ quan sát chính mình đang chịu đủ mọi khổ nạn của chiến tranh, từ đó đạt được sự cân bằng tinh thần trong cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt. Tựa như gã ngủ mà biết mình đang nằm mơ, chỉ là không có cách nào tỉnh lại.

Ngồi bên cạnh gã, Bạt Phong Hàn vẫn bình tĩnh như thường. Trời sinh ra hắn đã là một chiến binh, hoàn cảnh càng ác liệt càng bộc lộ đặc chất siêu việt của mình. Hắn lấy bản thân làm tấm gương để cho Khấu Trọng thấy rõ nguyên tắc vàng ngọc của chiến trường, rằng kẻ nào tàn nhẫn hơn mới có thể tiếp tục sống sót.

Còn huynh đệ tốt nhất của Từ Tử Lăng gã thì đang nỗ lực hết sức, trước tiên một thân một mình xông vào trận địch, không những biểu hiện tình nghĩa với Đậu Kiến Đức mà còn tỏ rõ dũng khí không sợ kẻ địch của gã với cả hai bên địch ta. Mặc dù vào lúc tối hậu kế hoạch lại bị Dương Hư Ngạn phá hỏng, song cũng đã khích lệ được chí khí của quân sĩ thủ thành, khiến gã có thể dùng thủ pháp nhanh gọn dứt khoát khống chế toàn cục, làm cho Vương Thế Sung phải chán nản rút lui vì không thể thao túng đại cục được nữa.

Tất cả những điều đó tạo nên thời khắc trước mắt này của Từ Tử Lăng. Trong tình huống tựa như vừa tỉnh vừa ngủ cùng một lúc, gã đã trải qua những thể nghiệm đáng sợ khi phải chơi vơi giữa sự sống và cái chết của bản thân, đồng thời liên quan đến cả vận mệnh của quân dân toàn thành.

Thanh âm của Khấu Trọng tiếp tục truyền vào tai gã:

- Địch nhân binh lực gấp năm lần chúng ta, hơn nữa chiến ý dâng cao, lại được huấn luyện kỹ lưỡng. Thế nhưng thành cao hào sâu chỉ lợi thủ không lợi công, Lý Thế Dân cũng chẳng phải là hạng ngu dốt ngang tàng, thế nên trong thời gian ngắn sẽ chỉ nỗ lực phong tỏa thủy lục hai đường chứ không mạo hiểm công thành. Lạc Dương của chúng ta là đại đô hội, chỉ cần giải quyết được vấn đề nội bộ, lựa chọn thời gian đột vây, dựa vào hình thế địch phân tán còn chúng ta tập trung chắc chắn một lần hành động là có thể phá vây. Chúng ta phải đấu trí với Lý Thế Dân chứ không nên đấu lực.

Bạt Phong Hàn nhỏ giọng:

- Sách lược chính xác!

Khấu Trọng vui vẻ mỉm cười ánh mắt hướng về phía Từ Tử Lăng thỉnh giáo:

- Lăng thiếu gia có ý kiến gì?

Từ Tử Lăng ung dung đáp:

- Muốn đi thì tối nay phải đi, nếu không vĩnh viễn hết cơ hội.

Mười mấy người bọn Bạt Dã Cương đều ngạc nhiên.

Khấu Trọng giơ ngón cái lên rồi nói:

- Lăng thiếu gia quả là nhìn rõ tình hình giữa ta và địch. Lý Thế Dân lúc này đang điều binh khiển tướng tăng cường bao vây các công sự phòng ngự của Lạc Dương. Nếu bỏ qua đêm nay thì đột vây sẽ càng lúc càng khó khăn, thế nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất. Điều làm ta đau đầu nhất chính là chúng ta chỉ còn có mười mấy ngày lương, chẳng có lí do gì mà không nhân lúc địch nhân trận cước chưa ổn định để đột vây. Nếu chúng ta không làm vậy, Lý Thế Dân sẽ đoán được chúng ta còn có kế khác. Hắn chỉ cần sai người đào những hào sâu xung quanh thành xuống thêm một trượng thì địa đạo của bọn ta sẽ bị lộ. Thế nên chúng ta phải nhân lúc tình thế này chưa phát sinh để lợi dụng địa đạo đánh phá vòng vây, ngoài ra không còn cách nào khác.

Bạt Phong Hàn gật đầu tán thành:

- Tối nay đúng là cơ hội duy nhất. Tuy nhiên vấn đề nội bộ phải giải quyết thế nào? Tiếng tăm của Lý Thế Dân trước nay vốn rất tốt, thiện đãi những người đầu hàng, điều đó sẽ khiến lòng quân bên ta bất ổn, khó mà phát huy sức chiến đấu.

Khấu Trọng quay sang hỏi chư tướng:

- Trong quân chúng ta bao nhiêu người có gia quyến tại Lạc Dương?

Đơn Hùng Tín đáp:

- Chủ yếu là binh sĩ của Bạt đại tướng quân và Quách đại tướng quân, nhân số khoảng một vạn người. Nếu tình cả cả cấm vệ quân thì tổng số là hơn một nửa binh lực Lạc Dương.

Như vậy chỉ có khoảng trên một vạn người là không vướng bận gia quyến trong số gần hai vạn quân chính quy thủ thành.

Bạt Dã Cương, Quách Thiện Tài bắt đầu nhận ra tầm quan trọng trong việc biết người biết ta của Khấu Trọng.

Khấu Trọng nói:

- Phàm những binh lính có gia quyến tại thành nội đều được phép giải giáp về nhà đoàn tụ với gia đình, không cần tham dự cuộc chiến phá vòng vây. Sự việc này nên an bài thỏa đáng, phân ra mà xử lý, tránh ảnh hưởng quân tâm. Mỗi nhà mỗi hộ đều phát ba ngày lương thực để chờ đợi trong thời gian bọn ta bỏ thành rồi Đường quân vào tiếp quản. Thế nên nếu ai không nằm trong đội quân phá vây thì phải ở tại nhà, trái lệnh chém đầu vì ta không muốn bị địch nhân tập kích phía sau. Mặt này giao cho Quách đại tướng quân và Bạt đại tướng quân phụ trách xử lý, phân tán hết những bộ thuộc cần ở lại. Nhớ là việc này trong vòng hai canh giờ phải hoàn thành. Như vậy bọn ta còn ba canh giờ nữa để đột vây.

Bạt Dã Cương và Quách Thiện Tài nghe đến tâm phục khẩu phục lĩnh mệnh rời đi.

Khấu Trọng thở ra một hơi dài nói:

- Bây giờ đến lúc chúng ta nghiên cứu chiến lược phá địch giữ mạng rồi! Tuyệt đối không thể có sơ sót, nếu không chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội cho ngựa uống nước tại bờ Trường Giang đâu.

o0o

Trong và ngoài thành không khí chiến tranh vô cùng trầm trọng.

Ở thành ngoại văng vẳng tiếng kèn hiệu, người hét ngựa hí, tiếng vó ngựa rầm rập vang lên đây đó. Quả như Khấu Trọng dự liệu, Lý Thế Dân đang điều binh khiển tướng, nghiêm ngặt đề phòng không cho đối phương đào tẩu.

Thành Lạc Dương trong lỏng ngoài chặt, chư tướng lặng lẽ chuẩn bị cho cuộc tác chiến đột vây theo mệnh lệnh của Khấu Trọng.

Ma Thường đã hoàn thành gần một trăm Hà Mô xa để lấp hào, năm chiếc Mộc Lư và hơn ngàn bao đất đá. Ba mươi Nổ Tiễn cơ và mười lăm Phi Thạch đại pháo đều được vận chuyển dần đến quảng trường ở cửa thành phía Nam. Quân đột vây được chia làm ba tổ, mỗi tổ khoảng ba ngàn người. Tất cả tập trung tại Trường Hạ môn, Hậu Tái môn và Định Đỉnh môn chờ đợi sẵn sàng. Ngoài ra còn có tám ngàn chiến sĩ trấn thủ các cửa thành khác và trên mặt tường thành, thời cơ đến sẽ từ các phía rút lui.

Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đến sở chỉ huy phía Nam thành nghe Trần Lão Mưu phụ trách địa đạo báo cáo những thông tin mới nhất.

Trần Lão Mưu nói:

- Cũng may không làm nhục sứ mệnh, hai địa đạo dẫn đến trại trên cao và trận địa của hai tòa tiễn tháp ở vòng hào bên ngoài đã hoàn thành. Chỉ cần bỏ những giá chống đỡ đi thì sẽ đạt được mục đích. Thế nhưng việc ba địa đạo mới chỉ thông được một sẽ làm hành động của chúng ta chậm đi rất nhiều.

Ánh mắt Bạt Phong Hàn nhắm vào Vô Danh trên vai Khấu Trọng, gã nói:

- Ta lo lắng nhất là liệp ưng của Khang Sao Lợi. Rất có khả năng nó sẽ phát hiện ra người của bọn ta vận chuyển các đồ quân dụng từ cửa phía Nam của địa đạo.

Khấu Trọng ngưng thần suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Chim ưng rốt cuộc vẫn là chim ưng, trí tuệ chỉ có giới hạn. Trên chiến trường đầy quân binh hoạt động liên tục thế này nó sẽ nhìn đến mức hồ đồ, khó mà phân biệt địch ta.

Trần Lão Mưu chợt hỏi:

- Thiếu Soái có thể chỉ huy Vô Danh đi công kích đồng loại của nó không?

Khấu Trọng gật đầu trả lời:

- Ta tuy chưa thử qua nhưng Đột Lợi từng nói rằng Vô Danh đã được huấn luyện để làm thế rồi. Tuy nhiên ta không đồng ý để Vô Danh làm việc này vì kết quả khẳng định sẽ là lưỡng bại câu thương.

Trần Lão Mưu nhìn vào móng vuốt của Vô Danh đang bấu vào bờ vai rộng của Khấu Trọng, miệng cười khà khà nói:

- Sơn nhân tự có diệu kế! Giả như ta bôi một ít độc dược kiến huyết phong hầu (thấy máu là chết) vào móng của Vô Danh, con mất mạng chính là chim ưng của đối phương.

Ba gã đồng thời động dung.

Từ Tử Lăng chau mày nói:

- Phương pháp này quả là có thể áp dụng được, thế nhưng vẫn còn một chướng ngại không cách gì giải quyết, đó là Trần công lấy đâu ra độc dược kiến huyết phong hầu?

Trần Lão Mưu cười khổ:

- Khi ta rời khỏi Lương Đô đã mang theo một bình độc dược, tính là sẽ dùng để tránh bị cầm tù thụ nhục. Ài! Bộ xương già của ta không chịu được sự giày vò nào nữa. Được rồi! Vậy còn có khó khăn nào không?

Bạt Phong Hàn mỉm cười:

- Thiếu Soái quân lại có thêm một vị hảo hán coi chết như về. Theo kinh nghiệm cá nhân ta thì ông trời rất là kỳ quái. Người một lòng muốn chết trái lại sẽ không chết ngay được. Chướng ngại thực sự chính là quân Đường có nuôi sáu con ác thứu chuyên môn đối phó liệp ưng. Cho dù móng vuốt của Vô Danh có độc làm vũ khí nhưng nếu phải đối phó với ác thứu vây công cũng khó mà thoát được.

Khấu Trọng trầm ngâm nói:

- Đều là do con người tính toán cả, súc sinh làm sao đấu lại trí tuệ của bọn ta. Lý Thế Dân không ngờ là bên ta đã biết sự tồn tại của sáu con ác điểu đó. Giả như ta ở trên tường thành thả cho Vô Danh bay về phía Nam thì hắn sẽ phản ứng thế nào?

Trần Lão Mưu đáp:

- Tiểu tử đó nhất định sẽ thả ác thứu truy sát Vô Danh.

Khấu Trọng lắc đầu:

- Sự tình không đơn giản như vậy! Ác thứu tuyệt không biết phân biệt địch ta, chỉ cần chúng nhìn thấy chim ưng thì sẽ truy kích. Thế nên khi Vô Danh bay lượn ở chỗ nào đó, đối phương trước tiên sẽ gọi liệp ưng về để tránh bị giết nhầm. Sau đó những kẻ phụ trách nuôi ác thứu sẽ đem chúng đến gần rồi mới phát lệnh truy kích. Lúc ấy chỉ cần Vô Danh hạ xuống thấp dẫn dụ lũ ác điểu đuổi theo thì bọn ta liền có thể thừa cơ, đúng không? Sau khi thu thập xong ác điểu, bọn ta lại đối phó với liệp ưng của Khang Sao Lợi. Từ đó chúng ta không có mối lo trên không nữa. Kẻ phải lo lắng chính là Lý Thế Dân.

Bạt Phong Hàn phấn chấn tinh thần nói:

- Phương pháp này rất khả thi. Vậy bọn ta hãy lên tường thành giải quyết bọn ác điểu đó để thị uy với Lý Thế Dân.

Khấu Trọng nói với Trần Lão Mưu:

- Trần công hãy theo kế hoạch đã định, mang các thứ quân dụng đến vùng rừng núi bí mật ở cửa ra của địa đạo. Một canh giờ sau bọn ta sẽ phát động tấn công, ta sẽ phát năm trăm quân cho lão nhân gia người chỉ huy để ứng phó với bất kỳ tình huống nguy cấp nào.

Trần Lão Mưu lấy bình độc dược ra đưa cho Khấu Trọng, hướng dẫn cách dùng rồi vui vẻ bước đi.

Bạt Phong Hàn nói:

- Khấu Trọng ngươi nên là người cuối cùng rời khỏi Lạc Dương để trấn an lòng quân. Đánh lén cao trại sẽ do ta phụ trách. Sau khi giết ác điểu, Tử Lăng tốt nhất nên đích thân đến khu rừng ở cửa ra để tiếp ứng đội quân đột vây của chúng ta.

Từ Tử Lăng đắn đo:

- Lý Thế Dân rất có thể sẽ không phái liệp ưng đi dò xét các vùng núi ở xa, nhưng chắc cũng chẳng bỏ qua việc trinh sát tình huống điều động quân binh trong thành. Nếu hắn phát giác chúng ta tập trung quân đội ở thành Nam, đối với bọn ta sẽ rất bất lợi.

Khấu Trọng nói:

- Cái đó dễ thôi! Cuộc chiến phá vòng vây có thể chia làm sáu giai đoạn để tiến hành. Trước tiên là vận chuyển quân binh và đồ quân nhu quân dụng theo địa đạo. Giai đoạn hai là bố trí quân ở cả phía Tây lẫn phía Nam thành làm cho Lý Thế Dân không biết ta sẽ đột vây từ hướng nào. Giai đoạn ba, giả thiết đã thành công khiến Lý Thế Dân triệu hồi liệp ưng và bắn chết được ác điểu, khi đó sẽ điều binh từ cửa Tây sang cửa Nam. Giai đoạn thứ tư là xuất thành tấn công và đánh lén cao trại, đồng thời từ dưới đất hủy đi ba cứ điểm của địch, tiến hành cuộc chiến lấp hào vượt hào. Giai đoạn thứ năm là đưa quân binh trấn thủ tường thành và giám thị Vương Thế Sung rút lui. Giai đoạn cuối cùng là tùy cơ ứng biến, chạy cho thật lẹ.

Bạt Phong Hàn bật cười:

- Thiếu Soái tính toán không sai, thế nhưng bậc trí giả tính cả ngàn điều sợ cũng có một điều thiếu sót. Lương thực của chúng ta chỉ có thể duy trì được mươi ngày, chưa đến Tương Dương chỉ sợ đã phải ăn rễ cỏ vỏ cây rồi. Có câu cướp trại tất cướp lương, đã đến kho báu sao có thể tay không ra về được chứ. Khi bên ta phát động tấn công mãnh liệt vào địch trận, quân địch ở cao trại chắc chắn sẽ kéo hết ra, phòng thủ bên trong sẽ bạc nhược. Bọn ta dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai khống chế cao trại trong lòng bàn tay, đem hết vật tư của địch theo địa đạo chuyển đi rồi cho một mồi lửa đốt sạch cao trại. Sau đó mới hội quân với Thiếu Soái cũng nhau đào mệnh.

Khấu Trọng vỗ trán vui vẻ nói:

- Ta hồ đồ thật, chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra. Được rồi! Huynh đệ! Cũng đến lúc chúng ta lên tường thành chơi một trò chơi thú vị rồi.

(

Bình luận

Truyện đang đọc