ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Phòng bệnh một màu trắng toát, người nằm trên giường vẫn im lìm chưa tỉnh, trên mũi gắn ống trợ thở, sắc mặt nhợt nhạt tiều tuỵ.

Tùng Quân ngồi bên cạnh, bộ dạng thảm hại, đầu tóc rối bời, râu ria lúng phúng.

Hắn nắm chặt bàn tay cậu không buông, cõi lòng tan nát.

Nghĩ tới những chuyện đã qua, hắn căm hận muốn gi3t chết bản thân.
Hắn đã từng hứa sẽ bảo vệ cậu bằng bất cứ giá nào.

Nhưng rốt cục hắn làm không được.

Hắn quên cậu tận mười năm trời.

Đến khi gặp lại, quên thì thôi đi, hắn còn hết lần này đến lần khác tổn thương cậu, làm cậu tuyệt vọng đến nỗi muốn kết thúc cuộc sống này.
Tùng Quân siết chặt hơn bàn tay gầy gò của cậu, đau xót nói:
“Đã bao năm trôi qua, em vẫn gầy như thế.

Không có anh bên cạnh, em chẳng biết chăm sóc bản thân gì hết.”
Hắn mân mê những ngón tay thon thả, đặt lên đó một nụ hôn:
“Em tỉnh lại đi, anh tuyệt đối không bao giờ quên em nữa! Anh cũng không bao giờ buông bàn tay này ra.”
Nhưng Sa nào có nghe thấy.

Cậu vẫn nằm bất động.

Ngoài sắc mặt tái nhợt ra, hơi thở vẫn đều đặn như đang ngủ.
Ngày hôm sau Đình Bách bay về quê.

Bàng hoàng khi nghe tin Sa nhảy xuống biển tự tử.

Chẳng biết vì sao đang yên đang lành, cậu lại nghĩ quẩn đến mức này.

Chuyện ba cậu anh còn chưa kịp nói cơ mà.

Anh vào phòng bệnh, thấy Tùng Quân nét mặt bơ phờ túc trực bên cạnh cậu, đoán chắc nguyên nhân là do hắn chứ không ai khác.

Đình Bách chưa kịp tức giận, hắn đã quỳ xuống, cúi mặt nói:
“Em xin lỗi…”
Đình Bách bị hành động của Tùng Quân làm cho giật mình.

Anh vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng hắn nhất định không chịu đứng lên:
“Anh hãy đánh em, mắng em đi! Em là một thằng khốn tồi tệ! Đến nước này em mới nhớ ra cậu ấy.

Em xứng đáng bị trừng phạt…”
Đình Bách thở dài, rồi nói:
“Tôi đánh cậu thì sao? Cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Chuyện đã xảy ra rồi, không ai mong muốn.


Nếu cậu thấy hối hận, thì hãy chuộc lại lỗi lầm đi, ráng mà chăm sóc nó thật tốt.”
Đình Bách nói xong, nhẹ nhàng nâng hắn dậy.

Tùng Quân sau khi cứu Sa lên bờ, cả người ướt nhẹp, để vậy mà thẫn thờ tới tận hôm sau, lại lo lắng mà không nghỉ ngơi, toàn thân rã rời lảo đảo vịn lấy Tùng Bách mới có thể đứng vững.

Anh khuyên hắn hết lời mới chịu rời khỏi cậu một chút để ăn gì đó lót dạ.

Tùng Quân ăn xong, quay về phòng bệnh, cứ thế mơ mơ màng màng gục đầu bên giường cậu mà thiếp đi.
Sa ngủ đến tận ba ngày vẫn không chịu tỉnh.

Tùng Quân như muốn phát rồ! Bác sĩ kiểm tra cơ thể, đã hoàn toàn hồi phục.

Sắc mặt cũng có biến chuyển, không còn xanh xao nhợt nhạt như trước nữa.

Có lẽ cậu chịu đả kích tinh thần lớn quá, nên nhất thời không muốn tỉnh lại.
Tùng Quân thấy không khí ở bệnh viện không thích hợp để dưỡng bệnh.

Hắn liền xin phép bác sĩ và Đình Bách mang cậu về nhà mình.
Tùng Quân đưa cậu đến khu nghỉ dưỡng của nhà hắn, mỗi ngày cùng cậu trò chuyện, ôn lại chuyện xưa.

Hắn biết cậu thích gió biển, nên chiều chiều đều ẵm cậu ra bãi biển, ngắm nhìn hoàng hôn, lắng nghe tiếng sóng đập vào bờ.
Hắn cầm đàn, chơi bản nhạc quen thuộc mà hắn đã tặng cho cậu, hứa rằng một ngày nào đó sẽ cùng song tấu.
“Em có nghe không? Anh đã có thể chơi rành bài hát của đôi ta.

Sau này, khi nào em muốn, anh cũng sẽ đàn tặng em…”
Đêm đến, hắn nằm cạnh cậu trên chiếc giường lớn, khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen, thì thầm vào tai cậu:
“Anh biết là em cảm nhận được anh.

Em nghe anh nói mà, phải không?”
Đôi mắt xinh đẹp vẫn nhắm chặt.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ hàng mi cong, rồi đến sống mũi cao, cùng bờ môi đỏ khép hờ, nhưng tất cảm đều im lìm không thèm động đậy.

Cậu vẫn nằm im, vẻ mặt bình yên như đang ngủ.

Tùng Quân đau khổ tuyệt vọng, ôm lấy cậu:
“Em còn muốn giận anh đến khi nào? Nếu giận anh, thì hãy tỉnh lại, mắng anh, đánh anh, như những lần trước em đã làm.

Thậm chí, em muốn cái mạng này anh cũng sẵn sàng cho em.

Chỉ cần em tỉnh lại, sống thật tốt là được rồi…”
Người trong lòng vẫn chẳng một câu đáp lại.

Tùng Quân không thể chịu được nữa, hắn cúi mặt xuống, hôn lấy đôi môi cậu, hôn đến lúc đỏ lên vẫn chưa muốn dừng lại.

Ngày nào hắn cũng hôn cậu như thế, ấy vậy mà cậu vẫn không một lần đáp trả.

Hắn bắt đầu cởi từng cái cút áo, tay lần mò xuống hai viên hồng ngọc đang nhô ra từ bờ ngực phẳng lì, thả xuống muôn vàn nụ hôn mãnh liệt.

Hắn lướt lưỡi khắp người cậu, dừng nơi hạ th@n, mở chân cậu ra, vuốt v e hai bắp đùi tr ắng nõn nà, rồi cúi xuống ngậm lấy vật nhạy cảm ở chánh giữa.

Đầu lưỡi chạy vòng quanh, bắt đầu thấy chỗ đó có phản ứng.
Tùng Quân không biết xấu hổ, tiếp tục li3m xung quanh, cả người hắn nóng rực như bị thiêu đốt.

Hắn quan sát người yêu đang bất tỉnh nhân sự, vẫn không có biểu tình, nhưng vật bên dưới càng lúc càng lớn dần, độ ấm cũng tăng theo:
“Em còn trốn anh đến khi nào? Rõ ràng em cũng đang có cảm giác, vì sao còn chưa chịu mở mắt?”
Hắn đưa đầu lưỡi quét tới nơi thầm kín, đến khi nơi đó ướt đẫm.

Một chất lỏng thoang thoảng hương hoa được rót vào khe hở, ngón tay hắn mân mê, xoa bóp nhẹ nhàng, quan sát vẻ mặt trầm ngủ của cậu.
Từng Quân nửa quỳ nửa ngồi, tay cầm lấy hai chân cậu, nhẹ nhàng tách ra, đưa lên đặt lên vai hắn, rồi bắt đầu tiến sâu vào bên trong.

Cơ thể hắn lên xuống nhịp nhàng.

Nhưng Sa vẫn như con rối xụi lơ nằm trên giường, nét mặt không có một chút biểu tình.

Ngay cả chân mày cũng không thèm nhăn lấy một cái.
“Em trách anh làm em đau.

Giờ đây, anh sẽ làm em đau đến chết đi sống lại.

Đã đau đến vậy, tại sao còn chưa tỉnh dậy mà nện anh một cái?”
Đến khi hắn lên tới đỉnh, Sa vẫn không thấy dấu hiệu nào tỉnh lại.

Tùng Quân thất vọng ngã xuống ôm lấy cậu, khoé mắt chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
“Đến mức này, em vẫn không chịu tỉnh sao?”
Hắn ngồi dậy, ôm cả người mềm nhũn của cậu vào nhà tắm, xả nước, đặt cậu vào bồn tắm, dùng bông tắm cọ rửa khắp người cậu.

Đến khi sạch sẽ, hắn cũng bước vào, để nước ngập cả thân mình hai người.

Hắn vòng tay ôm cậu từ sau lưng.

Rồi đưa tay, xoay mặt cậu lại, gương mặt xinh đẹp lấm tấm nước, mái tóc ướt sũng tràn ngập phong tình, đôi môi hé mở cuốn lấy tâm trí hắn.

Hàng mi cong đọng hơi nước càng làm cho người đang hôn mê mang sức hút khó cưỡng.

Tùng Quân lại cảm thấy bên dưới nóng rực.
Hắn không kiềm chế được, một tay vịn lấy chiếc cằm thon thả, áp sát gương mặt đang say ngủ vào mặt mình, lưỡi đẩy nhẹ, tách rời đôi môi như cánh hoa đang khép chặt, lại hôn lên đó.

Tay còn lại lần mò xoa hai quả anh đào trước ngực, sau đó chuyển xuống cậu bé đang bị nhấn chìm trong nước.

Tùng Quân bắt đầu th ở dốc, bên dưới của hắn đã nóng như lửa, căng lên, đau nhức.


Hắn tiếp tục cho vật ấy vào, ngụp lặng bên trong cơ thể cậu.
Lần này, lại có kết quả.
“Ưm…”
Khi cơ thể cả hai ngập trong nước, đung đưa theo bọt sóng lăn tăn, Tùng Quân nghe tiếng rên khe khẽ.

Ban đầu hắn tưởng là tiếng của mình, cả kinh ngừng động, quan sát nét mặt của người yêu đang hôn mê.

Bỗng hắn thấy lông mi cậu khẽ run.

Đôi môi mấp máy thở gấp, rồi đau đớn mà mím chặt.

Chân mày chau lại.

Trong cổ họng phát ra âm thanh quyến rũ khiến hắn như tan chảy.
Tùng Quân vui mừng xiết chặt lấy cậu, tiếp tục th úc mạnh bên dưới.

Khi hắn xuất ra, cũng là lúc Sa dần mở mắt.

Đôi mắt xanh đầy phong tình trong làn khói mờ ảo khẽ chớp mấy cái.
Tùng Quân vừa vui mừng vừa chột dạ, Sa tỉnh dậy thấy bản thân trong tình trạng như thế này, chắc chắn sẽ còn hận hắn hơn.

Nhưng hắn mặc kệ, miễn sao cậu tỉnh lại, hắn chẳng màng tới liêm sĩ nữa.

Hắn nhẹ nhàng gọi tên cậu:
“Sa..”
Tùng Quân lay nhẹ người yêu.

Sa vẫn mơ mơ màng màng, cảm thấy đau nơi hạ th@n.
“Sa, em tỉnh rồi?”
Lúc này, Sa mới nhận ra người đang ôm lấy mình là ai.

Gương mặt đỏ bừng khi thấy cả hai đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Hơi nóng của nước bốc lên mặt, bản thân l0ã lồ khiến cậu xấu hổ muốn ngất đi lần nữa, lắp bắp nói:
“Anh…”
Tùng Quân ôm lấy cậu, không giấu được cảm giác xúc động:
“Cuối cùng em cũng tỉnh lại!”
Sa vùng ra khỏi người hắn, mắt trợn trắng nhìn tình trạng của bản thân, toàn vết đỏ thẫm, không do dự giáng xuống gương mặt tuấn mỹ một bạt tai:
“Anh đã làm gì tôi?”
Tùng Quân bị đánh, không những không giận, mà còn vui mừng gấp bội:
“Biết tức giận là tốt, biết đánh người là tốt.

Anh tình nguyện làm bao cát cho em cả đời.”
Sa vùng đứng dậy toan lao ra khỏi bồn tắm.

Nhưng một trận chóng mặt ập tới khiến cả người cậu ngã nghiêng.

Tùng Quân vội đỡ lấy cậu, ẵm lên, lau khô người rồi bước ra ngoài, đặt cậu lại chiếc giường êm ái.
Sa vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, mọi thứ vẫn còn mông lung, chưa thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại.

Phải mất một lúc sau cơn choáng váng mới qua đi.
Cậu nhớ rõ trước khi khi gieo mình xuống biển, Tùng Quân đã một mực xua đuổi cậu.

Hắn lạnh lùng bảo sẽ lấy vợ, không cần cậu nữa.


Sau đó còn chứng kiến hắn chụp hình cưới.

Rồi ba cậu, cả Alexander mất đi.

Cậu không còn thiết sống.

Vậy mà rốt cục vẫn chưa chết, lại tỉnh dậy trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Hơn nữa, bên cạnh cậu lại là Tùng Quân.

Chẳng lẽ cậu đang nằm mơ? Hoặc cậu vẫn còn đang đắm chìm trong ảo giác, lại nhìn nhầm tên bác sĩ kia thành hắn rồi?
Sa ngây ngốc ngồi trên giường, lắc lắc đầu, dụi mắt mấy cái, nhìn người đàn ông trước mặt đang vui mừng như điên, gương mặt lạnh tanh hỏi:
“Anh là ai?”
Nụ cười trên mặt hắn tắt ngúm.

Cậu vừa mới tỉnh lại, không lẽ hôn mê lâu quá thành ra mất trí rồi? Hắn tiến đến bên cậu, tay nắm lấy bả vai cậu lay nhẹ:
“Anh là Tùng Quân, em không nhận ra anh sao?”
Sa ném cho hắn cái nhìn sắc như dao:
“Dĩ nhiên tôi không nhận ra anh!”
Tùng Quân cảm thấy như bị dội gáo nước lạnh, không còn cười nổi:
“Em nhất định phải quên anh? Em muốn trả thù anh, đúng không?”
Sa đẩy hắn ra, lạnh nhạt bảo:
“Tùng Quân không có biểu cảm này.

Anh ta không cười với tôi dịu dàng như vậy, cũng không vì tôi mà đau lòng.”
Biết Sa không bị mất trí, mà chỉ là đang giận dỗi, trong lòng hắn như trút bỏ gánh nặng.

Tùng Quân liền nắm lấy tay cậu thành khẩn nói:
“Em đừng giận mà.

Anh xin lỗi.

Nhưng anh đã nhớ ra tất cả rồi.

Cả đời này sẽ không bao giờ quên em nữa…”
Sa lắc đầu, gỡ tay hắn ra:
“Muộn rồi, tôi không muốn bắt đầu nữa.

Từ nay về sau, hãy để tôi một mình đi.

Mười năm không có anh tôi vẫn sống tốt, thì mấy chục năm sau vắng anh nữa tôi vẫn sẽ sống được.

Thoát khỏi tử thần, tôi đã thông suốt rồi.

Tôi sẽ không tiếp tục vì bất cứ ai mà đau lòng…”
Nói rồi, cậu bước xuống giường, hỏi:
“Quần áo của tôi đâu?”
“Sa… em hãy cho anh một cơ hội.

Đừng đi có được không?”
“Trả quần áo cho tôi!”
Sau khi mặc xong quần áo, Sa lạnh nhạt bỏ đi, để lại hắn với trái tim tan vỡ..


Bình luận

Truyện đang đọc