ĐẠI DƯƠNG XANH THẪM


Sa theo bác sĩ Vĩ đi đến khuôn viên bệnh viện, thở hổn hển gọi với theo:
“Anh… lúc nãy anh nói vậy là sao?”
Bác sĩ Vĩ dừng lại, xoay nhẹ gót chân, mặt đối mặt với cậu, nói:
“Anh có thể cứu anh ta.”
Vẻ mặt tái xanh của Sa phút chốc bừng lên sức sống.

Nụ cười bấy lâu nay đang lẩn trốn tự giác xuất hiện.

Cậu mừng rỡ nói:
“Vậy… vậy nhờ anh… hãy cứu anh ấy.

Dù có tốn bao nhiêu tôi cũng sẽ cố gắng chi trả.

Chỉ cần anh ấy được sống!”
Bác sĩ Vĩ lắc đầu:
“Thứ anh cần không phải là tiền.”
Nét mặt cậu dần biến đổi, nụ cười cũng biến mất.

Bác sĩ Vĩ nói tiếp:“Em biết anh muốn gì mà, phải không?”
Sa lắc đầu:
“Tôi không biết.”
“Anh sẽ cứu anh ta.

Chỉ cần em hứa với anh sẽ rời xa anh ta, cho anh một cơ hội.”
“Không!” Sa lại lắc đầu thật mạnh: “Anh là bác sĩ, không thể thấy chết không cứu! Anh đừng đưa ra yêu cầu vô lý như vậy!”
Bác sĩ Vĩ cười nhẹ:
“Anh có quyền không cứu.”
Sa lùi về sau vài bước, vẻ mặt thống khổ:
“Tôi không ngờ anh lại là người như vậy! Tôi thà chết cùng anh ấy cũng không để anh được như ý đâu!”
Nói rồi cậu quay lưng đi.

Nhưng đi được vài bước điện thoại bỗng reo lên inh ỏi.


Sa vừa bắt máy đã nghe giọng quản lý bù lu bù loa:
“Cậu đang ở đâu? Tùng Quân đang rất nguy kịch! Mau quay lại phòng bệnh gấp!”
Bên kia đầu dây vẫn còn tiếng léo nhéo của quản lý, nhưng Sa dường như không thể nghe thấy nữa.

Mới đây thôi cậu vẫn còn mạnh miệng muốn chết chung với hắn, nhưng nghĩ tới việc chứng kiến người mình yêu chết trước mặt, cậu không thể chịu đựng nổi… Hơn ai hết cậu hiểu rất rõ cảm giác đó.

Cậu không muốn sự việc năm xưa lặp lại.
Tùng Quân không đáng chết.

Hắn còn một tương lai tươi sáng trước mặt, cuộc đời còn dài như vậy, vì cớ gì phải bỏ lại phía sau? Nếu không gặp cậu, nếu không có cậu thì cuộc đời hắn đã khác…
Sa nắm hai tay, cắn chặt răng.

Bác sĩ Vĩ có thể cứu hắn, để Tùng Quân được sống, hy sinh một kẻ như cậu nào có đáng gì.

Đã đến lúc cậu quay lại làm hạt bụi nhỏ nhoi trong cuộc đời hắn rồi…
Cuối cùng, Sa chậm rãi quay lại, cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh, nhìn thẳng vào bác sĩ Vĩ và nói:
“Anh hãy cứu anh ấy.

Làm anh ấy quên tôi đi… Anh muốn gì tôi cũng đáp ứng.”
oOo
Sa không quay lại phòng cấp cứu, mà đi thẳng về nhà, nhà của hai người họ.

Căn nhà vốn dĩ tràn ngập tiếng cười, nay bỗng dưng trống vắng lạ thường.

Chỉ vài phút nữa thôi, nó sẽ vĩnh viễn không còn sự hiện diện của cậu nữa.

Sa gói gém đồ đạc cho vào vali.

Những bức ảnh chụp của cậu và Tùng Quân cũng được cậu tháo đi hết và mang theo bên mình.

Hy vọng là sau khi hắn tỉnh lại, cậu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Khi Sa chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà, điện thoại lại reo lên.


Lúc này cậu mới sực nhớ ra quản lý, liền bắt máy.

Giọng của quản lý như muốn hét lên:
“Cậu đâu rồi?? Tôi gọi mãi mà không được! Bác sĩ Vĩ đã đến đây, anh ta đang thực hiện phẫu thuật.

Có vẻ Tùng Quân được cứu rồi.”
Sa nghe quản lý nói vậy, trong lòng như trút bỏ gánh nặng.

Cậu nói:
“Em sẽ không quay lại phòng bệnh nữa.”
“Cậu nói cái gì vậy hả? Thằng nhóc này, lại dở chứng gì nữa đây? Alo? Alo?”
Sau khi nói chuyện với quản lý xong cậu gọi điện cho Đình Bách, kể về bệnh tình của Tùng Quân, rồi nói:
“Nhờ anh chăm sóc anh ấy giúp em.”
Thoắt cái đã mấy ngày trôi qua.

Tùng Quân tỉnh lại trên giường bệnh, ngơ ngác không hiểu tại sao mình lại ở đây, toàn thân vô lực không nhích nổi một ngón tay.

Hắn đưa mắt nhìn khắp phòng bệnh, tìm kiếm một hình bóng thân quen, nhưng chẳng có một ai.

Màu trắng lạnh lẽo khiến nỗi bất an không rõ nguyên do trào dâng trong lòng.

Tùng Quân cố gắng gượng ngồi dậy.

Nhưng hắn giống như bị một tảng đá ngàn cân đè lên người, tứ chi nặng nề dính chặt xuống giường.
Ngay lúc tuyệt vọng nhất, cửa phòng bật mở, Tùng Quân vui mừng nở một nụ cười.

Nhưng nụ cười tắt ngúm khi bước vào không phải là người hắn đang mong đợi.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Đình Bách nhìn thấy Tùng Quân tỉnh lại, vui mừng bước đến bên cạnh giường.
“Em bị làm sao thế này?” Hắn hỏi anh.

“Não cậu tổn thuơng rất nặng.

Ngủ qua một đêm không tỉnh dậy, nhập viện bác sĩ bó tay rồi.

Nhưng may là có một người tay nghề cao, đã cứu cậu thoát khỏi tử thần trong gang tấc.”
Tùng Quân nhíu mày, hắn chỉ nhớ trước đó sức khoẻ kém dần, thường xuyên mệt mỏi, lại bị ngất đột ngột, không ngờ là lại nặng như vậy.

Nghĩ tới Sa sẽ vô cùng hoảng sợ, hắn lo lắng không thôi liền hỏi:
“Sa đâu anh?”
Đình Bách kinh ngạc.

Chẳng phải Sa nói là nhờ bác sĩ Vĩ xoá đi ký ức về cậu sao? Sao hắn vẫn còn nhớ? Anh lúng túng, lãng tránh ánh mắt của hắn, nói:
“Sa nào?”
“Sa em trai anh, Sa của em.

Tại sao anh lại hỏi vậy?”
Đình Bách biết có tiếp tục giả vờ cũng không xong, bèn nói:
“Sa có chuyến lưu diễn ở nước ngoài, nên nhờ tôi chăm sóc cậu.”
Cảm giác hụt hẫng trào dâng.

Hắn đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, mà cậu còn tâm trạng đi lưu diễn hay sao? Nhìn nét mặt của Đình Bách, Tùng Quân có linh cảm không đúng cho lắm.

Nhưng vừa mới tỉnh dậy sau một cuộc đại phẫu, khiến sức lực cuả hắn bị rút cạn.

Hắn từ từ khép mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Ngày Tùng Quân xuất viện, Đình Bách đưa hắn về nhà.

Hắn nhìn quanh quất, chợt có một cảm giác lạ lùng, nhưng vẫn không tài nào lý giải được.

Tùng Quân bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, thấy số quần áo vơi đi phân nửa.

Hắn đứng lặng một lúc lâu, rồi bật ra thành tiếng:
“Anh nói Sa đi lưu diễn, tại sao lại đem hết quần áo theo không còn để lại bộ nào?”
Đình Bách nghe hắn chất vấn không biết trả lời ra sao.

Tùng Quân đóng sầm cánh cửa lại, nhìn quanh phòng.

Toàn thân hắn rung lên, rốt cục hắn đã hiểu vì sao kể từ khi bước chân vào nhà, một cảm giác kỳ lạ bỗng vây lấy hắn.


Toàn bộ khung hình hắn và Sa chụp cùng nhau đều trống trơn?
Hắn lao ra phòng khách, cũng không còn lại bức ảnh nào.

Tùng Quân đứng chết lặng tại chỗ, chẳng hiểu sai ở đâu.
Sau khi phẫu thuật, Sa bỗng nhiên như bốc hơi khỏi cuộc đời hắn.

Đình Bách nói cậu đi diễn, nhưng tại sao một câu hỏi thăm cũng không có? Tại sao đồ đạc của cậu không cánh mà bay? Tại sao trong căn nhà này không còn sót lại một chút kỷ niệm nào giữa hai người họ?
“Anh nói thật cho em biết… Sa đâu rồi?” Tùng Quân chợt thấy sợ hãi, nhào tới lay mạnh Đình Bách.
Đình Bách đoán được chuyện này trước sau cũng tới, nhưng phản ứng của Tùng Quân không khỏi khiến người khác đau lòng.

Anh lắc đầu:
“Sa đang đi lưu diễn thật.

Nó nói chuyến đi này quan trọng nên tạm thời không liên lạc với ai.

Cậu hãy yên tâm dưỡng bệnh.

Sa về sẽ tự động tìm đến cậu thôi mà.”
“Nói dối!” Tùng Quân hét lên: “Em ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi em như thế này! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ Sa, không lẽ em ấy đã gặp chuyện…?”
Nói đến đây, một cơn đau truyền tới khiến Tùng Quân đứng không vững.

Hắn chỉ vừa mới xuất viện không lâu, Đình Bách sợ nếu chịu đả kích thì sẽ chịu không nổi, vội vàng đỡ lấy hắn:
“Sa không có làm sao hết.

Cậu bình tĩnh lại đi.

Nó sẽ về sớm thôi.”
Hai tay hắn bấu chặt lấy bả vai của Đình Bách, thở hổn hển nói:
“Anh thực sự không lừa em chứ?”
“Tôi lừa cậu làm gì? Mau lên giường nghỉ ngơi đi.

Nếu không muốn làm nó lo lắng, thì phải mau chóng khoẻ lại.”
Tùng Quân như bị rút cạn sinh lực, mệt mỏi để Đình Bách dìu lên giường.

Khi hắn ngủ rồi, anh mới bước ra ngoài, gọi điện cho Sa:
“Cậu ta không ổn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc