ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Vào nhà, mọi người trừ Hàn Chi, ai cũng đều là một thân bẩn thỉu.

Lăng Sâm tuy không dính máu nhưng bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát, không đi tắm, người anh sẽ rất khó chịu.

Tất cả chạy vội về phòng tắm rửa thay quần áo, sau đó, mọi người đều tê liệt ngã vào ghế đệm dài trong phòng khách.
Bà ngoại Hàn Chi cứ hỏi đi hỏi lại xem có ai bị thương hay không.
Hôm nay, mợ cũng cùng đi giết tang thi nên bà ngoại ở nhà nấu đồ ăn.

Mẹ chồng từ ái ngồi kế, vỗ vỗ tay con dâu, mợ cũng rất cảm động.
Ở Lâm gia, mẹ chồng nàng dâu lúc nào cũng hòa thuận.

Mợ là cô nhi nên bà ngoại cô càng yêu thương mợ nhiều hơn, mợ cũng xem mẹ chồng của mình như mẹ ruột để đối đãi.

Nếu mợ bận việc, bà ngoại sẽ vào bếp nấu đồ ăn cho cả nhà.
Kiếp này thật tốt, Hàn Chi cô rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gọi là ấm áp của tình thân.
Cả nhà quay quần bên nhau ăn cơm tối (dù vẫn có người cảm thấy ăn không vô sau khi giết tang thi), không khí sum vầy cũng khiến tâm trạng mọi người thả lỏng.
Ngồi tại phòng khách, Hàn Chi chỉ mọi người cách hấp thu tinh thạch.

Ai cũng hiếu kì, Hàn Chi dứt khoát lấy ra khoảng mười viên tinh thạch, dạy cho mọi người hấp thu.

Cũng không ai hỏi cô tinh thạch từ đâu có.


Ai mà không có bí mật của mình, nếu cô đã không muốn nói thì mọi người sẽ không đi hỏi.
Đêm đã gần khuya, Hàn Chi nghe cửa phòng gõ vang, kèm theo tiếng nói của Lăng Sâm.
"Là anh."
"Vào đi."
"Anh có thể xin em một việc được chứ?"
"Chuyện gì? Anh muốn dọn sang đây ngủ thì đừng có mơ." Hàn Chi liếc xéo Lăng Sâm.
"Không phải, chuyện khác.

Nhưng nếu cho anh dọn sang đây thì anh cũng rất thỏa mãn, ha ha." Lăng Sâm lại đùa dai.
Từ khi gặp Hàn Chi, cái hình tượng bá đạo lãnh khốc của Lăng Sâm càng lúc càng xa.
"Chuyện gì nói đi.

Tôi giúp được sẽ giúp."
"Anh có thể đem chuyện tinh thạch nói với gia đình anh được không? Anh cũng muốn người thân mình sẽ có cơ hội sống sót." Lăng Sâm thành khẩn nói.
"Tùy anh, anh muốn cho ai biết tôi không quan tâm, nhưng đừng nói là tôi nói là được.

Chuyện thanh lọc tinh thạch thì không được nói với người ngoài." Hàn Chi thái độ không sao cả nói chuyện với Lăng Sâm.
"Cũng chỉ có mình em thanh lọc được, anh nói ra ngoài làm gì.

Anh nói sẽ bảo vệ em mà.

Điện thoại giờ đã không có tín hiệu rồi, có lẽ anh phải chạy về nhà một chuyến." Lăng Sâm nói vội.
"Cũng không phải mỗi mình tôi có thể thanh lọc, người có dị năng hệ quang hoặc dị năng chữa trị, còn có dị năng mộc hệ cấp 4 cũng sẽ suất hiện khả năng chữa trị cũng có thể thanh lọc được tinh thạch.

Nhưng anh không nên nói ra ngoài chuyện này, nếu không những dị năng đó sẽ bị săn lùng, bắt nhốt trở thành một công cụ thanh lọc.

Tôi không muốn thấy cảnh đó.

Đợi sau này, bọn họ có tự phát hiện ra thì cũng không phải do tôi."
"Được, anh biết rồi."
"Nhà anh làm trong quân đội hả? Họ có thể nắm quyền ở thành phố M này không?"
"Ở thành phố M, về quân đội thì có nhà anh và nhà họ Triệu.

Nhưng anh chắc ba anh có thể nắm quyền được."
"Vậy với tin tức về tinh thạch, nhà anh có thể lợi dụng để thu tinh thạch hoặc vật tư đó.

Tốt nhất, trước khi tin tức lan rộng ra thì thu được càng nhiều tinh thạch càng tốt, sau này không dễ kiếm như vậy."

Nói nhiêu đấy, Lăng Sâm muốn làm người tốt, tri ân bất cầu báo cái loại kia, cũng không phải việc của cô.
"Ừ, anh biết rồi.

Chi Chi quan tâm anh nhất!" Lăng Sâm lại bắt đầu đùa giỡn Hàn Chi, nhưng trong lòng anh cũng rất vui mừng.

Một phần vì cô nghĩ đến những thứ này đều là muốn tốt cho mình, còn một phần vì cô sẽ không quá dễ tin người.
Hắn cũng đã nghĩ đến, con người đôi khi còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Lăn lộn trên thương trường bao năm nay, hạn người nào Lăng Sâm cũng đã gặp qua, muốn đạt được mục đích, họ sẽ không từ thủ đoạn.
"Vậy sáng mai anh sẽ đi.

Em nhớ đợi anh, anh giải quyết chuyện gia đình xong sẽ về." Lăng Sâm thâm tình nhìn Chi Chi.
"Anh muốn đi luôn cũng chẳng ai nói tiếng nào, nên yên tâm đi đi." Hàn Chi phất phất tay, chẳng sao cả nói.
"Ôi, em cái con mèo nhỏ không lương tâm này." Hăn cũng rất bất đắt dĩ.
"Ngủ ngon." Nói xong, nhanh như chớp hôn vào má Hàn Chi một cái, Lăng Sâm chạy nhanh khỏi cửa phòng, còn tri kỷ đóng kín cửa giúp cô.

Không chạy, hắn ở lại để cô cho no đòn sao? Hắn cũng không phải người thích bị đánh.
"Có phải dạo này, mình thả lỏng hơi nhiều hay không? Từ khi nào tính cảnh giác của mình lại yếu như vậy nhỉ?" Hàn Chi ngó ra cửa sổ ngẫm nghĩ.
Thật ra, chính cô cũng không nhận ra, mình đã bắt đầu tin tưởng Lăng Sâm.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Sâm đeo một túi sách tượng trưng, thả vào ít đồ, còn những thứ khác đều được hắn bỏ vào trong không gian.

Trước khi đi, hắn cho mỗi người một cây súng lục kèm theo một hộp đạn.

Hàn Chi thấy thế cũng không nói gì, cô cho hắn thông tin, hắn cho cô vật tư, sòng phẳng.
Thật ra, Lăng Sâm chỉ muốn mọi người có chút đồ phòng thân thôi.

Hắn càng muốn moi hết không gian ra cho Hàn Chi, nhưng chắc cô cũng chẳng thèm lấy của hắn.

Ông bà ngoại cũng lo lắng, dù sao đây là cháu rể của mính nha.

Xem ra, Lăng Sâm rất được lòng người nhà của Hàn Chi.
"Hay Chi Chi đi với Lăng Sâm đi, dù sao cũng có người hỗ trợ lẫn nhau."
"Mọi người mới kích phát dị năng, chưa quen thuộc, con không thể đi được." Cô mới không rảnh đến tự kiếm chuyện cho mính làm đâu.
"Vậy để tiểu Tuấn với tiểu Lan đi với Lăng Sâm đi, sẵn tiện cho chúng nó vào quân đội rèn luyện luôn." Cậu Hàn Chi quả quyết nói.

Dù sao, thời thế bây giờ không thể cứ giữ chúng trong nhà hoài được, chúng cũng không mạnh như Chi Chi, phải cho chúng luyện tập nhiều hơn, khả năng sống sót sẽ càng cao.

Ông cũng không thể bảo vệ chúng cả đời được.
"Dạ được ạ." Cả hai người đều đồng thanh nói rồi nhanh chân chạy ngay lên lầu thu dọn đồ đạc, họ chỉ sợ một giây sau, ba mình liền thay đổi quyết định.
Họ cũng muốn đi ra ngoài, nhìn xem tình hình, quan sát thế giới này đến bây giờ là bộ dáng gì.
Hàn Chi muốn khuyên lại thôi.

Họ muốn đi thì đi đi.

Hàn Chi thở dài, cô ấy ra một túi tinh thạch to giao cho Lăng Sâm, đây là tinh thạch cô chuẩn bị cho ba người trong vòng một tháng, nếu đến lúc đó mọi người vẫn không trở về cô sẽ đi tìm.
"Anh phải bảo đảm người thân của tôi không bị bất cứ tổn thương nào, không thì anh chết chắc." Hàn Chi cảnh cáo.
"Được, anh sẽ bảo vệ anh chị chu toàn, em yên tâm." Lăng Sâm đảm bảo.
Cả ba lên xe, chạy ra khỏi cổng, càng chạy càng xa trong ánh mắt lo lắng của mọi người.


Bình luận

Truyện đang đọc