ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Người đàn ông kia cũng dõi mắt theo quan sát nhóm người Lăng Sâm.

Hắn thấy trong tay Lăng Sâm bỗng nhiên xuất hiện một tấm vải to, trải ra trên đất, rồi đỡ Hàn Chi ngồi xuống đó.

Sau đó, trên tay Lăng Sâm lại xuất hiện một hộp bánh bông lan tinh xảo, đưa cho Hàn Chi.

Hàn Chi vui vẻ nhận lấy.
Hắn tên Trương Phi, khi chưa đến mạt thế hắn đang đi bộ đội ở thành phố H này, kế bên hắn là các bạn cùng chung trường quân sự.

Hôm nay, nhóm hắn ra ngoài muốn thu thập vật tư.
Mạt thế đến, trong quân khu của hắn bộc phát vi rút tang thi, khi đó là buổi tối, người thường xem tang thi như là người bị bệnh, thấy người ngã xuống thì chạy lại đỡ đi trạm xá, nhưng lại bị cắn rồi lây nhiễm.
Họ vất vả chạy được ra ngoài, nhưng ở cái thành phố H loạn lạc này, bên ngoài cũng không khá hơn gì mấy.
Thay vì ở lại cái nơi này, họ đi theo mấy người này có lẽ sẽ sống được tốt hơn.

Nhưng còn người nhà họ thì sao đây?
Trương Phi suy ngẫm, trong tám người bọn họ có bản thân, Kim Đại Ngưu, Hoàng Viễn là trẻ mồ côi.

Năm người còn lại đều có gia đình, Hứa Liễu và Hứa Minh Tuyên là chị em, Đỗ Phan Triết và Đỗ Sanh là hai anh em, còn Trịnh Ngọc Hân là con gái một.

Mấy người đó đều còn người thân đang ở căn cứ thành phố H.

Họ sẽ chịu theo mình sao?

Hắn lẳng lặng nhìn cách ăn mặc của đám người Lăng Sâm.

Bọn họ đều sạch sẽ, da hồng hào, quần áo, vũ khí đều có.

Cuộc sống của họ rõ ràng tốt hơn ở đây rất nhiều.
Trương Phi quyết định hỏi ý kiến của những người khác.

Nếu họ không chịu đi thì hắn cũng không đi.

Bỏ lại bạn mình mà đi, đây không phải là phong cách của hắn.
"Mọi người nghĩ sao về lời đề nghị của nhóm người kia?"
"Họ cho chúng ta mang theo người nhà không? Thật thì em muốn đi chung với bọn họ.

Tình hình ở thành phố H này càng ngày càng tệ rồi.

Sau này, bọn mình muốn sống ở đây cũng không yên ổn gì." Trịnh Ngọc Hân nói.
Trịnh Ngọc Hân là một cô gái quyết đoán, nên đưa ra quyết định ngay lặp tức.
"Anh hai em đi đâu, em sẽ đi theo đó." Hứa Liễu nói.
"Nếu họ chịu cho người thân theo, thì em muốn đi." Hứa Minh Tuyên nói.
"Anh em tôi cũng muốn đi.

Ở cái chỗ này thì không lâu nữa chúng ta cũng sẽ bị ép chết." Đỗ Phan Triết sau khi thương lượng với em trai cũng đồng ý muốn đi.
Còn đám anh em chung trại mồ côi với Trương Phi thì không cần nói, họ đi theo Trương Phi từ nhỏ đến bây giờ, đương nhiên hắn đi đâu thì họ đi đó.
"Vậy để tôi đi sang thương lượng với bọn họ."
Trương Phi nói nói xong cũng đứng dậy đi về phía nhóm của Lăng Sâm.
"Chúng tôi muốn đi theo mấy người, nhưng có thể cho chúng tôi dẫn theo người nhà được không? Người nhà nếu không đi theo được thì chúng tôi đi làm gì." Trương Phi nói với Lăng Sâm.
"Đương nhiên có thể dẫn người nhà đi chung rồi.

Nhưng tôi có hai lựa chọn cho anh.

Nghe xong, anh hẳn quyết định xem sẽ đi phương hướng như thế nào." Hàn Chi cười, nói.
Trương Phi hơi ngớ ra.

Đám người này không phải cùng một chỗ sao? Tại sao còn có hướng đi khác nữa?
"Thứ nhất, nhóm anh có thể đi theo quân đội.

Quân đội ở thành phố M rất lớn, chế độ cũng rất tốt.

Muốn theo quân đội, anh có thể đăng kí với chồng tôi, anh ấy làm trong đó.


Thứ hai, anh đi theo tôi.

Tôi chỉ muốn có một nhóm người ở gần nhau để làm hàng xóm thôi.

Hàng xóm là người có năng lực thì đương nhiên sẽ yên tâm hơn rồi.

Đi theo tôi, anh đương nhiên sẽ không có quyền thế như gia nhập quân đội, nhưng về cuộc sống, tôi có thể chỉ anh cách trồng trọt, đảm bảo cuộc sống của anh sẽ không hề kém so với trong quân khu." Hàn Chi tự tin nói với Trương Phi.
Hai vợ chồng này thuộc hai nhóm người khác nhau sao? Vậy hắn phải chọn ai đây?
Thường thì ai nghe được vào quân đội thì chắc chắn sẽ đồng ý ngay, nhưng bản năng của hắn lại thôi thúc hắn đồng ý đi theo Hàn Chi.
Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy.

Có thể là vẻ tự tin của cô làm cho hắn cảm thấy yên tâm.
"Chúng tôi đi theo cô thì sẽ có được chuyện tốt gì? Bình thường, ai cũng sẽ lựa chọn quân đội.

Cô tự tin có thể thuyết phục tôi theo cô sao?" Trương Phi hỏi lại Hàn Chi.
Hàn Chi cười.

Người này thật cẩn thận, cũng rất biết cách nhìn người.

Cô tiến lại gần anh ta, nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe nói.
"Tôi có thể giúp nhóm anh kích phát dị năng."
Trương Phi trợn to mắt nhìn Hàn Chi, một lúc lâu không nói gì.
"Anh về thương lượng lại với nhóm anh đi.

Sang mai, nếu mọi người đã quyết định đi theo thì chuẩn bị đồ.

Tôi dẫn các anh đi về căn cứ thành phố H đón người thân rồi tất cả lên đường." Hàn Chi mỉm cười nói.

Lăng Sâm thấy Hàn Chi dựa vào gần cái tên kia thì mất hứng.

Hắn biết cô không có ý gì nhưng vẫn không vui.
Lăng Sâm bước lên, nắm eo Hàn Chi kéo về lại trong lòng mình, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hàn Chi nhìn Lăng Sâm không biết nói cái gì.

Người này tính chiếm hữu cũng mạnh quá đi.

Nhưng mà, cô thích.
Hàn Chi cười khúc khích, nhón chân hôn lên má Lăng Sâm một cái trước mặt mọi người.
"Chồng của em đương nhiên là tốt nhất rồi." Cô nói ròi còn lấy tay xoa xoa đầu Lăng Sâm.
Người gì mà đã đẹp trai, tóc còn mềm như vậy.

Hàn Chi thỏa mãn xoa đầu Lăng Sâm thêm vài cái rồi mới bỏ tay xuống.
Lăng Sâm còn sợ cô mỏi tay, cố ý hạ thấp mình xuống cho cô xoa.
Nhóm Lưu Duẫn một mặt bất đắc dĩ đứng ở phía sau.

Hai cái người này suốt ngày dính như vậy, để người khác làm sao chịu nổi.
Trương Phi sau khi kinh ngạc qua thì thấy hai người ân ái cũng biết chuyện mà lui về nhóm của mình.

Xem ra, hai vợ chồng này, vợ mới là người có quyền trong nhà rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc