Theo bản năng sinh tồn tại mạt thế, trời vừa nhá nhem, Hàn Chi đã giật mình tỉnh lại, lập tức ngồi bật dậy.
Cặp mắt cảnh giác nhìn quanh, căn phòng cao cấp xa lạ, cơn đau từ hạ thể ập đến khiến cô nheo mắt lại.
Cô thấy bên hông bị đè nặng, nhìn xuống thì thấy một cánh tay ôm ngang hông cô.
Một người đàn ông thật đẹp trai đang nằm bên cạnh cô, mi mắt cong dài, mặt khoảng 25, 26 tuổi, khi hắn ngủ cũng không làm vơi đi khí thế của hắn, môi mỏng khẽ nhếch như có cảm giác rất thỏa mãn.
Có thể do hôm qua khá mệt nên động tác cô ngồi dậy không làm đánh thức hắn.
Vỗ ngực một phen, Hàn Chi nhẹ nhàng lấy tay hắn ra khỏi người mình, bước khẽ xuống giường.
Vừa đứng dậy, cô khẽ chửi một tiếng "Ai, đau quá!" Cô cắn răng nhặt đồ lên, mặc vào, cầm ví tiền xem xét.
Cũng may ví còn có tiền, Hàn Chi rút trong ví ra một xấp dày để lên bàn kế giường, kèm một tờ giấy, cũng phải cảm ơn tối qua phục vụ, rồi chân nhanh thoăn thoắt đi ra khỏi phòng.
Đi khỏi khách sạn của quán rượu, Hàn Chi bắt chiếc xe taxi lên xe.
Cô vô thức báo ra một cái địa chỉ.
Khi kịp phản ứng lại thì đó là theo thói quen của nguyên chủ báo ra.
Cô báo là địa chỉ của ngôi biệt thự mà mẹ "cô" mua cho.
Từ khi ba cô rước mẹ kế với cô em gái khác họ về, thì "Hàn Chi" đã dọn ra ở riêng.
Tuy mấy người đấy sẽ rất đắc ý khi cô làm vậy, nhưng cô không muốn đối mặt với những người cô không thích.
Hàn Chi cũng rất tán thành cô làm như vậy.
Đã không thích thì làm gì phải làm bản thân khó chịu đâu.
"Tới đâu hay đến đấy đi."
Lên xe, cô nhắm mắt dưỡng thần.
Giờ phút này, Hàn Chi mới có thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Ký ức tràn vào não, cô đau đầu, xoa nhẹ huyệt thái dương.
Thân thể này cũng tên là Hàn Chi, nhưng thân phận khác một trời một vực với cô.
"Hàn Chi" là một tiểu thư thiên kim của Hàn gia của thành phố M, ba là Hàn Thế Vinh, mẹ Lâm Uyển, tình nhân của ba cô là Lý Mai hại đã hại chết bà.
Lý Mai được lên chức, từ tình nhân thăng cấp lên làm bà Hàn, mua một tặng một, bà ta còn mang theo đứa con gái riêng của mình là Đào Cẩm Hinh.
Cô ta nhỏ hơn Hàn Chi bốn tháng.
Đào Cẩm Hinh thích Vương Lâm từ khi hắn xuất hiện tại tiệc cưới của mẹ cô ta và Hàn Thế Vinh.
Vương Lâm tuổi trẻ đẹp trai, nhà giàu, ga lăng đúng kiểu quý tộc, bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta.
Sau khi Đào Cẩm Hinh biết Vương Lâm có hôn ước với Hàn Chi, Đào Cẩm Hinh đã năm lần bảy lượt làm hại cô mất thanh danh trước mặt Vương Lâm.
Mắt thấy Hàn Chi sắp 18 tuổi, khi đó, hai nhà sẽ tổ chức lễ đính hôn, nên Cẩm Hinh mới nghĩ ra kế sách này để hủy hoại Hàn Chi.
"Thật đúng là một gia đình cực phẩm."
Cũng đúng lúc, Hàn Chi thế thân lại đây, nếu hôn ước này bị hủy càng tốt.
Cô phát hiện dị năng cũng đi theo cô từ thế giới trước đến đây.
Theo ký ức của nguyên chủ, Hàn Chi có thể xác định đây không phải là thế giới lúc trước của cô.
Cô lơ đãng chống tay, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trên đường có chỗ bị người tụ lại chen chật cứng, vì vậy taxi cũng phải dừng lại.
Cô thấy trên đất có người té xỉu, có người run rẩy điện thoại gọi cứu thương, nghe người đó nói nào là "sốt cao..
mặt trắng bệch.."
Nghe được những từ ngữ này, Hàn Chi theo thói quen khi ở mạt thế, cô muốn quan sát sắc mặt của người bị ngất xỉu.
Nhìn thấy sau, cô trợn tròn mắt, trong lòng thì cảm xúc ngổn ngang.
Mẹ hắn, cái này rõ ràng là biểu hiện của người sắp biến thành tang thi mà.
"Định mệnh, đi đâu cũng gặp phải.
Ông trời thật không có lòng tốt mà."
Cô ngơ ngác nhìn xe cứu thương chở người bệnh đi, taxi tiếp tục chạy.
Tuy tận thế tới thật mệt mỏi, nhưng Hàn Chi tuyệt nhiên không sợ, dị năng cấp hai mươi của cô không phải tự nhiên mà có.
Thêm một bí mật mà cô chưa từng nói với bất kì người nào, Hàn Chi có một không gian sống.
Đúng, là không gian sống, không phải là dị năng không gian, di năng không gian chỉ chứa được vật chết, nhưng không gian của cô có sông có đất, trong nước có cá tôm, trên mặt đất có thể nuôi động vật, còn có thể trồng trọt.
Chưa kể đến, không gian còn có một ao ôn tuyền, có nhà, có kho, giống như bảo vật không gian thường được nhắc đến trong các cuốn tiểu thuyết mạt thế vậy.
Hàn Chi chưa từng nói cho ai về bí mật này, một người có bảy hệ dị năng đã không còn là kinh diễm nữa, là thành rất kinh hãi rồi, đừng nói chi đến có một cái không gian như vậy.
Tụi nhóc kia mà biết, chắc cô đã bị đưa đi cắt lát từ lâu rồi cũng nên.
Cũng còn may! Cũng còn may!
Xe chạy quanh co trong thành phố, rồi chạy ra vùng ngoại ô, đối với chỗ ở mới này Hàn Chi cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mạt thế đến, nơi càng ít người thì sẽ càng tốt để ở.
Xe dừng lại trước một ngôi biệt thự, Hàn Chi càng nhìn càng hài lòng, trả tiền xe, mở khóa cổng bằng vân tay, cô đi thẳng vào nhà.
Nhà không có người hầu, nguyên chủ cũng là một người không thích ồn ào, như vậy càng hợp ý cô.
Vào nhà, Hàn Chi đổi dép, đi thẳng lên phòng, ngã xuống giường.
Cô thật mệt, từ khi xuyên qua đến giờ chưa được nghỉ ngơi thoải mái.
Ví thả trên giường, Hàn Chi lập tức vào không gian, cởi quần áo, đi thẳng vào ao nước bên cạnh ôn tuyền ngâm tắm, đây là cô dùng dị năng xây riêng làm nơi tắm rửa, nước tự có công năng thanh lọc chất bẩn nên không phải dọn dẹp.
Xong, chỉ khoác mỗi áo tắm, cô leo lên chiếc giường lớn trong nhà trúc, ngủ thật ngon.