ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Cả nhà củng cố tinh thần cũng đã hết buổi sáng.

Dù Hàn Chi muốn làm gì đi nữa thì giờ cả nhà phải ăn trưa trước đã.

Hôm nay, mợ cô làm một bàn thịnh soạn để mọi người thưởng thức, nếu cả nhà xem nhẹ tiếng tang thi rống trước cổng thì càng ăn được vui vẻ.
Ăn xong, Hàn Chi kêu mọi người tập trung tại phòng khách.
Cô có mua được vũ khí lạnh, lúc nãy cô để mợ thu vào.

Bây giờ cô kêu mợ lấy ra cho mọi người.

Nhìn sáu cây đao dài gần một mét trước mặt, mọi người cũng không biết Hàn Chi muốn làm gì.

Cô nhìn mọi người nói.
"Ông ngoại, bà ngoại ở trong nhà.

Cậu, mợ, anh họ, chị họ, Lăng Sâm, mỗi người lấy một cây đi, chúng ta phải ra ngoài tập giết tang thi."
Lăng Sâm là người đầu tiên bước lên nhận lấy.

Còn những người khác cũng hơi chần chờ.

Bà ngoại Hàn Chi do dự một lúc rồi lên tiếng.
"Chi Chi, mình không ở nhà đợi chính phủ được không? Bên ngoài nguy hiểm quá."

Chưa đợi Hàn Chi khuyên nhủ, Lăng Sâm đã đứng ra nói chuyện.
"Ông bà, cậu mợ, anh chị, mọi người cũng phải tập quen dần thôi.

Ba và anh con đều ở trong quân đội nên con được biết tình hình không khả quan lắm đâu.

Bây giờ chính phủ còn đang bận rộn đầu tấp mặt tối, chúng ta muốn đợi cứu viện cũng phải đợi hơn 1 tháng, họ mới có thể đi cứu những người sống sót."
"Vậy chúng ta đợi chính phủ được không?" Bà ngoại vẫn không muốn gia nhân của mình đi mạo hiểm.
"Bà ngoại, dựa vào chính phủ thì chỉ lo được tạm thời thôi.

Sau này, ai sẽ lo gia đình mình thức ăn, nước uống? Ai sẽ không công đi bỏ mạng ra bảo vệ chúng ta? Công nông nghiệp đình chỉ, đồ ăn sẽ quý hơn vàng.

Họ có thể nuôi chúng ta một tháng, hai tháng.

Nhưng mạt thế không biết khi nào mới kết thúc, sau đó 1 năm, hai năm hoặc nhiều hơn đâu.

Mình lấy gì để đổi sự che chở của bọn họ?
Chưa kể cậu và biểu ca, biểu tỷ là dị năng giả, chính phủ sẽ không chiêu mộ sao? Đến lúc đó vẫn phải bán mạng vì người khác.

Vậy tại sao mình không tự lo cho mình, không cần phải dựa vào người khác." Hàn Chi kiên nhẫn giải thích.
Chị họ Lâm Chi Lan cau mày, cô cũng không phải bông hoa trong nhà ấm, không biết gì về xã hội.

Trong lúc hòa bình, đầy người còn gặp đánh cướp, gian dâm huống chi nay là mạt thế đâu.

Nếu năng lực yếu không bảo vệ được bản thân thì phải nhờ vã người khác.

Hàn Chi nói đúng, mình muốn nhờ vã người mà không bỏ được giá thì ai sẽ bảo vệ mình chứ.

Bản thân làm con gái, nếu nhờ một đám đàn ông đến bảo vệ, Lâm Chi Lan dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cô cũng hiểu họ sẽ đòi hỏi cô thứ gì.

Người nhà là sẽ bảo vệ cô.

Nhưng lúc nguy cấp, bản thân nếu không mạnh chẳng những không giúp được gì mà còn là vướng víu cho người thân.

Lâm Chi Lan không thể chấp nhận điều đó.

Cô muốn mạnh hơn, không chỉ bảo vệ bản thân, mà còn bảo vệ người nhà của mình nữa.

Ánh mắt cô từ mơ hồ dần dần kiên định lại.
Cả nhà im ắng trong ít phút, chị họ là người bước lên cầm đao đầu tiên.

"Con muốn tâp giết tang thi, con không muốn dựa vào người khác, con muốn chính mình bảo vệ người thân của mình."
"Con cũng đi." Lâm Tuấn cũng lên tiếng.
"Thôi được rồi, vợ đi thôi, anh cho em thấy anh dũng mãnh như thế nào." Cậu kéo mợ đi lại lấy đao, vừa pha trò để mọi người đỡ căng thẳng.
Bà ngoại vẫn còn lo lắng nhưng bà cũng hiểu Lăng Sâm và Hàn Chi nói cũng đúng nên thôi.
"Ai, ba mẹ già rồi.

Mấy đứa muốn làm gì thì làm nhưng phải chú ý an toàn, nhớ chưa?"
"Vâng, biết rồi ạ." Anh chị họ, Lăng Sâm và cả Hàn Chi đồng thanh nói, cậu thì gật đầu với bà ngoại chứng tỏ mình cũng sẽ chú ý an toàn.
Hàn Chi thở phào, vui mừng cười nhẹ.

Cô sợ mọi người sẽ chất vấn, sẽ lựa chọn mềm yếu dựa dẫm vào người khác, khi đó, quan điểm không đồng nhất sẽ dẫn đến tranh chấp.

Người một nhà, Hàn Chi cũng không muốn thấy điều đó.

May mà mọi người nghĩ thông suốt, đồng thời cô cũng thấy rất ấm áp khi mọi người tin tưởng lời cô nói.
Lăng Sâm thì không cần phải nói, hắn muốn mạnh lên thật nhanh để có thể bảo vệ Hàn Chi và giúp đỡ được gia đình hắn.

Dù rằng hắn biết Hàn Chi rất mạnh nhưng ai sẽ biết được chuyện ngoài ý muốn đâu.

Hắn muốn mạnh hơn để có thể kề vai chiến đấu với cô.
Hàn Chi nếu biết Lăng Sâm nghĩ vậy chắc sẽ cười to.

Cô sau này nếu có điều kiện, cô chỉ muốn ở lì trong nhà thôi.
Sau khi thương lượng xong, ông bà ngoại lớn tuổi rồi nên ở trong nhà.

Còn lại đều mặc đồ kín đáo, tập trung trước sân.

Hàn Chi quyết định dẫn mọi người đi dọn dẹp trước cổng biệt thự.

Ngoài tường thép, có sáu con tang thi đi lảng vảng không mục đích.

Chúng có làn da trắng xám, da thối rữa, có con tay bị bẻ ngoặc một cách kì dị, còn có mặc dù bị lòi cả ruột nhưng vẫn kéo từng bước chậm chạp.

Mùi hôi thối xông vào mũi làm mọi người muốn nôn ra hết bữa trưa.
"Mọi người nhìn thấy tang thi chứ, tập làm quen đi, sau này tang thi có lẽ sẽ còn nhiều hơn cả con người.

Bây giờ, chúng vừa mới trở thành tang thi nên di chuyển còn rất chậm.

Muốn giết chết nó, mọi người phải chặt vào đầu, chặt chỗ khác nó cũng không chết được.

Tang thi không biết đau nên trừ khi giết chết, bằng không chúng vẫn sẽ lao về phía có mùi thịt sống.

Nhớ, không ai được để bị cắn hay bị cào, bởi vì sẽ bị lây nhiễm biến thành tang thi." Hàn Chi nghiêm túc giải thích cho mọi người.
Hàn Chi chạy lại bảng điều khiển, mở một chỗ trống đủ một người qua.

Tang thi nghe mùi thịt sống điên cuồng di chuyển lại hướng cô.

Một con lọt vào được, nó lê từng bước chậm chạp.

Lúc này, Hàn Chi đã lùi về, đứng cách một khoảng trước cậu mợ, anh chị và Lăng Sâm.


Bình luận

Truyện đang đọc