ĐÃI THIÊN HOA KHAI


Trầm Mặc chẳng may mảy biểu hiện, dường như đã sớm biết chuyện này.
 
Trạm Liên nghe xong đầu tiên là sững sờ, trong lòng khẽ động, mỉm cười nói: "Nếu là thánh chỉ của bệ hạ, thần thiếp nhất mực tuân theo, chỉ là Trần cô nương sao lại nhận được sự coi trọng của người, người một lời cũng không nói với nô tì."
 
Trạm Huyên cười ha ha hai tiếng, "Không có sao? Trẫm mấy ngày này bận rộn, cũng quên mất chuyện này." Vừa nói hắn vừa nhìn Trạm Liên một cái, thâm ý cười nói, "Trẫm bây giờ sẽ nói với muội."

 
 
Hắn không tránh hiềm nghi nắm tay nàng đi tới sạp, Trạm Liên quay đầu nhìn Thuận An bĩu môi, Thuận An hiểu ý, giơ tay để kẻ khác vào thu dọn giấy tờ.
Trạm Huyên kéo tay Trạm Liên ngồi xuống sạp, lại bảo Trần Mặc ngồi xuống ghế tựa đầu tiên.
 
"Mấy ngày nay không phải muội cứ luôn hỏi sao trẫm lại bị thương, sao lại trúng mai phục hay sao? Mũi tên cắm trên người trẫm, ngựa cũng bị trúng tên mà phát điên, một đường chạy thẳng vào núi rừng sâu thẳm, trẫm bị lạc mất đại quân, lại thêm mũi tên có độc, rơi vào hôn mê..."
 
Trạm Liên nghe xong muốn ngất luôn, chuyện hiểm nguy vậy, tam ca lại kể thật hết sức giản đơn nhẹ nhàng. Chuyện đáng sợ như vậy, hắn chẳng hề cho nàng biết!
 
"May là trẫm trong họa có phúc, năm ấy Trần Đình Sinh lão tiên sinh đưa gia quyến ẩn cư ở vách núi Phượng Hoàng, trẫm chính là được trưởng tôn của lão tiên sinh, cũng là phụ thân Trần Thủ Tư tiên sinh của Trần Mặc cô nương cứu, Trần tiên sinh đưa trẫm xuống hang cốc trị thương, giải độc trong tên, trẫm lúc này mới chuyển nguy làm an."
 
"Vậy ta cũng nên tự mình nói cảm tạ." Trạm Liên nghe xong, lòng vẫn sợ hãi nghiêm nghị nói.
 
Trạm Huyên cười nhẹ, "Trần tiên sinh theo tâm nguyện của tổ phụ, ắt là cũng không muốn xuất thế, trẫm đã nhiều lần ngỏ lời, cũng không thể mời Trần tiên sinh xuống núi."

 
"Phụ thân đã quen tháng ngày nhàn nhã khoáng đạt, e sợ không thể về triều làm quan nữa, vì vậy chối từ." Trần Mặc nói.

 
"Đúng vậy," Trạm Huyên cười nói, nhìn qua Trần Mặc, lại quay lại nói với Trạm Liên: "May sao Trần Mặc cô nương không tu đạo, từ nhỏ theo tổ phụ học tập bao nhiêu học thuật bao la, đối với Thanh Thành học phái cũng rõ như lòng bàn tay, trẫm nói chuyện cùng, phát hiện Trần cô nương không chỉ hiểu, còn hơn nhiều kẻ tự xưng đệ tử Thanh Thành học phái."
 
"Bệ hạ quá khen." Trần Mặc cười nhạt.
 
Trạm Huyên nở nụ cười.
 
Ánh mắt Trạm Liên nhìn nụ cười của hai người họ, nếu là khi trước, nàng sẽ thu thêm một hồng nhan tri kỉ để tam ca vui vẻ, nhưng giờ nàng chỉ nhìn qua nữ đệ tử Thanh Thành học phái này là không thuận mắt.
 
Trạm Liên khẽ vuốt lồng ngực bức bối của mình, gian phòng này có lò ấm, lại có huân hương, khiến người ta hô hấp không thông.
 
Nàng sai người đẩy cửa khắc hoa ra,
 
Trạm Huyên không cho, Trạm Liên nhìn hắn, Trạm Huyên cười ghé sát tai lại, "Muội mới đổ mồ hôi, gió thổi dễ bệnh."
 
Trạm Liên đỏ hồng mặt, "Ta không lạnh, chỉ buồn bực vô cùng."
 
Trạm Huyên nghe vậy, nhất thời nghiêm nghị, lấy tay đặt lên trán nàng.
"Muội không sao, bệ hạ chớ lo."
 
Trạm Huyên vẫn không yên, lại nắm tay nàng bắt mạch, xác định không khác thường, hắn mới nghe nàng, sai người mở cửa.
 
Trần Mặc mắt thấy hai người họ thân mật như vậy, mặt không đổi sắc, cụp mắt uống trà.
 
Lát sau, chờ cung tì lui ra, nàng ta mới ngẩng đầu nói: "Bệ hạ, lúc về ngài từng hứa sẽ đưa văn thơ lưu trong cung của tổ phụ đưa cho thảo dân, không biết khi nào thì có thể?"
 
"Trẫm mấy nay luôn bận quốc sự, nhất thời sơ sót quên mất, biết ngay ngươi nóng lòng không yên mà," Trạm Huyên cười nói, đưa mắt với THuận An, Thuận An liền hiểu ý, tự mình lấy một hộp gỗ tử đàn trong bảo các hai tay dâng lên.
 
Ánh mắt Trần Mặc sáng lên, lập tức đứng dậy, trịnh trọng phất y quan, khom người đưa tay nhận lấy.
 
Ánh mắt Trạm Liên vô cảm.
 
Trong cung giữ số văn thơ này của Trần Đình Sinh, là tam ca có lòng, lúc nào rảnh rỗi sẽ mở ra xem, không đọc thì để trong bảo các, ngoại trừ nàng có thể động vào, những kẻ khác không dám sờ tới. Thanh Thanh đệ tử làm quan trong triều đã nhiều lần thỉnh cầu, đều không khiến tam ca khai ân. Nhưng Trần Mặc cô nương này tới, hắn lại thật hào phóng, cho mượn thì thôi, còn thoải mái đem tặng người ta rồi!


Trần Mặc như có được vàng, không chờ được mà mở hộp đựng, cẩn thận từng chút nâng lên cuốn sách đã hỏng rách, mở một trang, cúi đầu đọc tỉ mỉ.
 
Trạm Liên kinh ngạc, cô nương này ở trước ngự giá mà tùy ý như vậy. Nàng nhìn Trạm Huyên, thấy hắn khẽ cười lắc đầu, dường như sớm biết nàng ta sẽ làm thế, ra hiệu Trạm Liên đừng quan tâm.
 
Trạm Liên chỉ thấy trong lòng càng bực tức.
 
Nàng nhìn về phía cửa các đang mở, không biết sao lại tức tối như vậy.
 
Trong phòng sách an tĩnh vô cùng, Trạm Liên đứng dậy, nhìn Trạm Huyên, liền đi ra. Trạm Huyên biết nàng muốn tới chỗ Thục TĨnh thái phi, bởi vậy không giữ, chỉ nói nàng đi sớm về sớm.
 
Trạm Liên đúng là muốn tới chỗ mẫu phi, nhưng thấy Trạm Huyên chỉ để tâm Trần Mặc cô nương đang ở đây xem sách, lại tức giận nổi lên.
 
Trạm Liên rời ấm các, từng bông tuyết nhỏ xinh rơi xuống mặt, nàng hít sâu hai hơi khí lạnh, nhưng vẫn không thể tiêu bực tức.
 
Theo như nàng biết, bản thân là bị bệnh rồi, vẫn nên âm thầm gọi thái y, chớ để tam ca lo lắng.
 
Trạm Liên biết được căn nguyên, kéo chặt áo choàng, kêu kiệu đi tới An Ninh cung.
 
Ai ngờ hôm nay nàng thật đen, mẫu phi sớm đã tới Phật đường, tất nhiên là đóng cửa không tiếp.
 
Trạm Liên uống trà nóng, hỏi Hồng cô cô: "Ta thấy thái phi nương nương ở Phật đường khá lâu, không biết có việc gì?"
 
Hồng cô cô đáp: "Nương nương dạo này mất giấc, dường như hay mơ thấy Vĩnh Nhạc điện hạ, nô tỳ nghĩ nương nương lại nhớ người rồi."

 
Trạm Liên nghe vậy mà thoáng hổ thẹn. Nàng vừa gả cho tam ca, thì sao có thể nói sự thật với mẫu phi, vốn muốn lấy thân phận Khang Lạc mà hiếu thuận với mẫu phi, nhưng không muốn mẫu phi mãi nhớ tới Vĩnh Lạc...
 
Trạm Liên càng thấy bức bối trong tâm, đầu cũng đau, nàng rời An Ninh cung, nhìn về phía noãn các, càng không muốn trở lại chỗ tam ca.
 
Cây cao bóng lớn như hắn giờ đã có người bầu bạn, bản thân tới cũng là thừa.
Trạm Liên không vui, quyết định về phủ, tìm đại phu xem bệnh.
 
Một đường nhẹ nhàng hồi phủ, Trạm Liên lại không yên ổn, liền sai người đi mời đại phu. Hỉ Phương sốt sắng tự mình đi mời, chỉ là đại phu gấp gáp tới bắt mạch, lại nói nàng kim thể an khang, không có bệnh gì.
 
Trạm Liên nghe mà sinh nghi.
 
Sau khi đại phu đi, Trạm Liên chẳng làm được gì, dứt khoát thay y phục nghỉ ngơi. Dù nhắm mắt, trong đầu vẫn nghĩ tới Trạm Huyên và Trần Mặc, chỉ biết nàng càng nghĩ, đầu không hiểu sao, lại càng bức bối.
 
Trạm Liên mơ màng ngủ, không biết bao lâu sau, nàng bị người ta lay tỉnh.
 
Trạm Liên nhíu mày, chỉ thấy Trạm Huyên tủm tỉm ngồi bên giường cúi đầu nhìn nàng.
 
Nàng quay đầu lại thấy tam ca này thật là khiến người ta chán ghét.
 


Bình luận

Truyện đang đọc