ĐÃI THIÊN HOA KHAI


Minh Đức đế dẫn mọi người lên đài xem, kim long bảo tọa của hoàng đế đặt giữa, những thứ hai bên đặt hình vòng cung, mặt đông đài xem có tấm lụa mỏng, tất nhiên là chuẩn bị vì các nữ quyến. Lương quý phi dẫn các nữ quyến không dám nhiều lời đi vào phía đông đài xem, lối vào có một nô tỳ vén rèm, chờ tất cả mọi người đi qua, sau đó thả mành xuống.
 
An Tấn vương rất biết bài trí, chỉ trong chốc lát, những xe trượt tuyết trắng phau ở khắp nơi, chín đội ngũ thải kỳ thủ tham dự đấu băng đều đã có mặt đầy đủ. Mỗi đội đều dựng thẳng một lá cờ đằng trước, trên đầu cờ vải thêu long thêu rồng, chín đội đấu băng cùng ba màu cờ vừa vặn tập hợp thành thập nhị cầm tinh, dẫn đầu là đội mãng long của tôn thất hoàng gia.
 
Mọi người có mặt đều về vị trí, hành lệnh quan dẫn một hồi trống, nữ quyến cũng đứng lên, hướng Đại Lương thiên tử hành lễ, "Chúng thần cung nghênh Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

 
Âm thanh vang tận mây xanh.
 
Minh Đức đế đưa tay, "Bình thân."
 
Thuận An nói: "Thánh thượng có chỉ, các khanh bình thân."
 
Chúng thần cũng đứng dậy, một vài lão thần không thể đấu băng ở trên đài xem phía tây, mỉm cười ngồi xuống.
 
Một đội cờ màu tay nâng cờ đi vào xe trượt, nương theo tiếng trống khi thì hét lớn lúc vung cờ màu. Có một xạ thủ tay cầm cung đứng giữa đội ngũ. Đội cờ màu thuận lợi thông qua cửa thứ nhất, xạ thủ xoay người hướng về bóng màu to bằng nắm tay nam nhân treo lơ lửng trên cửa đầu tiên, một phát trúng đích.
 
Mọi người hô hào, đội cờ màu tiếp tục hướng lên, mượn khúc cua trượt đến cửa thứ hai, cả nhóm đều đâu ra đó, như nước vào sông, xạ thủ đứng ở trung tâm cửa treo cờ, xoay người bắn tiếp, vẫn vào. Trượt một đoạn, chính là khoảng cách giữa cửa ba và bốn rất ngắn, xạ thủ đi qua cửa ba, cấp tốc giương cung lên bắn, tiện đà xoay người lại, hắn cần bắn được bóng màu trước khi vượt qua cửa thứ tư. Bất đắc dĩ lúc giương cung đã qua cửa thứ tư rồi.
 
Tiếng trống dừng, Biểu diễn hết.
 

Đây cũng là đường trượt của đấu băng lần này. Người bắn tên đó, chính là người đứng dầu năm ngoái.
 
"Năm nay so với năm trước còn khó hơn!"
 
"Đúng vậy đó, hẳn là rất thú vị."

 
Các đại thần ở tây đài xem bình phẩm từ đầu đến chân, Trạm Liên ngồi ở đài đông mở mang tầm mắt, hận không thể tháo lụa mỏng đi nhìn cho rõ ràng, đồng thời trong lòng khẽ mắng tam ca, chuyện thế này mà không gọi nàng tới xem.
 
Trạm Huyên hắt xì. Thuận An tiến lên quan tâm hỏi: "Bệ hạ, nơi này gió lớn, long thể ngài quan trọng, nô tài lấy cho người lô ủ tay nhé?"
 
Trạm Huyên vung tay, hiểu ra mà nói: "Đây là Liên Hoa nhi mắng trẫm." Hắn lập tức nói, "Đi xem muội ấy lạnh không."
 
"Bệ hạ yên tâm, phía đông đều mang theo lô ủ tay."
 
"Vậy đi xem thử lò ủ tay của muội ấy có còn ấm không, vừa mới trượt tuyết, không biết giày có bị thấm ướt không, nếu ướt, mau gọi người đến đổi giày."
Thuận An nhận lệnh tiến đến đài đông, chỉ thấy Liên Hoa điện hạ mà chủ tử tâm tâm niệm niệm đang ngồi bên Bình Nam vương phi, dưới tay che kín lò ủ tay, cái cổ duỗi ra, không chút nháy mắt nhìn chăm chăm ra ngoài.
 
"Lư cô nương, bệ hạ sai nô tài tới hỏi người một tiếng, lò ủ tay của người ấm chứ? Giày dưới chân có được khô mát?"
Đại tổng quản của hoàng đế đi vào, tất nhiên là khẩu dụ của thánh thượng. Mọi người không hẹn cùng nhìn tới, đã thấy Thuận An công công trực tiếp đi đến phía "Lư Phù", hỏi một câu quan tâm cẩn thận vậy.
 
Ai ngờ Lư Phù này càng không cảm kích, tựa như sai đại công công nói: "Ta tốt hết, đa tạ bệ hạ ân điển. Ngài lui ra chút, che tầm nhìn của ta rồi."
 
Chủ nhân ngoan này không phải vừa thấy mới mẻ đều chằm chằm nhìn sao? Thuận An bất lực, sai nô tài sờ thử ủng Trạm Liên, xem trên mặt và đế giày đêu không ướt, mới thôi.
 
"Tiểu công công, ngươi đi giúp ta đem vải lụa ở đây cắt đi đi. Ta nhìn không rõ."
 
"Lụa này dùng ngăn gió, sao có thể cắt?"
 
Thuận An sợ tiểu tổ tông này lại bốc đồng, vội vã ra ngoài, đi qua ghế kim tước của Lương quý phi, ông mỉm cười nói: "Nương nương, người sao chỉ đeo bao tay, có cần nô tài mang lò ủ tới?"
 
Lương quý phi nghe một câu hỏi tiện miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Không cần, bổn cung ấm rồi."
 

Thuận An nở nụ cười, khom người xin cáo lui.
 
"Cô gọi Thuận An công công là tiểu công công?" Đỗ Cốc Hương hỏi.
 
"Bệ hạ nói ta gọi như vậy, nên ta gọi." "Lư Phù" nói.
 
Những người xung quanh dựng thẳng tay lên nghe, nghe vậy biểu hiện đủ kiểu. Trạm Liên ra vẻ tùy ý nhìn mọi người một vòng.
 
Tiếng trống rầm trời, đội cờ màu ở tổ rút thăm đầu tiên cùng giao nhau đi lên xe trượt tuyết, giống như một con băng long trượt trên mặt băng, mọi người trên băng đều bản lĩnh cao cường, có người trượt một chân, có người xoay vòng, có người nhảy, khiến cho quần chúng không khỏi khen hay luôn mồm.
 
Tình cờ có người ngã sấp, khiến một trần cười ha ha.
 
Trạm Liên nhìn không kịp, cả đôi tay đều vỗ đỏ lên rồi.
 
"Vui quá, vui quá."
 
"Không phải sao, đáng tiếc là lâu như vậy, một người cũng chưa bắn vào được cánh cửa thứ tư."
 
"Ai, vậy thì khó quá, An Tấn vương phi, nghe nói là An Tấn vương sắp xếp, hắn có ý gì, chẳng lẽ chỉ mỗi hắn có hạng tuyệt kỹ đó, nên muốn thể hiện?"
 
Lời trêu tức đó khiến cả đoàn cười lên, An Tấn vương phi nói: "Ngươi lại trách ý tốt của vương gia rồi, vương gia rõ ràng là muốn gọi hầu gia nhà ngươi ra tay đó."
 
"Ôi hầu gia nhà ta, lát nữa đừng ngã chổng vó lên trời, ta đã a di đà phật rồi."
Các nữ quyến lại cười to một trận.
 

Trạm Liên với Đỗ Cốc Hương nháy mắt mấy cái, "nghe nói xạ thuật của Bình Nam vương tuyệt vời, có lẽ một lát nữa hắn đã xếp nhất rồi."
 
Đỗ Cốc Hương lạnh nhạt nở nụ cười.
 
Trạm Liên không khỏi thắc mắc, những lời khen ngợi Trạm Diệp, Đỗ Cốc Hương đều vô cùng phấn khởi phụ họa, chưa bao giờ lạnh nhạt như vậy.
 
"Đây là thế nào?"
 
Đỗ Cốc Hương lắc đầu, không muốn nhiều lời.
 
Chúng nô tỳ đưa sữa nóng tới, đội cờ hổ đã tiến vào một nửa, Trạm Liên lơ đãng đưa mắt, đã thấy một gương mặt quen thuộc.
 
Một nam tử cao to dễ thấy, không phải là Mạnh Quang Dã thì là ai?
 
Ánh mắt Trạm Liên thay đổi, trong lòng dâng lên chút tâm tình phức tạp, rất lâu không thấy tản đi.
 
Trạm Huyên cũng thấy Mạnh Quang Dã, nhưng hắn cũng không nhận ra. Chỉ thấy hắn thể hình cao to, hành động cứng ngắc, vừa thấy vào trận, nếu mà ngã chổng vó, thật liên lụy đồng đội.
 
Thuận An vờ hờ hững, rũ mắt liếc trộm chủ tử. Thấy sắc mặt hắn không đổi, liền biết hắn không nhận ra người, chỉ cầu Mạnh lão nhị này đi qua khán đài, là xong chuyện.
 
Ai biết trời không chiều lòng người. Mạnh Quang Dã này dù trượt rất xấu, nhưng bắn tên là nhất, hắn cương trực chắn chắn đi theo đội ngũ tiến lên, hai phát đầu đều bắn trúng bóng màu chập chờn trong gió, lúc tới cửa thứ ba, hắn rút hai cây tên, cấp tốc bắn một cái về bóng màu thứ tư, không kịp xoay người bắn bóng màu thứ ba, hắn đem cung tiễn xoay một cái kẹp dưới nách, trở tay bắn tiễn ra ngoài. Tiễn này như kéo dài cả ánh mắt, xuyên qua mạo hiểm, trúng vào bóng màu.
 
“Hay!" Minh Đức đế cười lớn một tiếng, vỗ tay khen hay.
 
Mọi người có mặt đều khen hay, tiếng trống tiếng vỗ tay như sấm.
Mạnh Quang Dã thuận lợi hoàn thành, nhẹ nhàng thở một hơi, hắn thả vạt áo xuống, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía mặt đông đài xem.
 
Nàng nhất định ở phía trong, Hắn có cảm giác vậy.
 
Mạnh Quang Dã như dự liệu của Trạm Huyên, là người thay thế vào trận, hắn vốn không nguyện ý, bỗng nhiên nghe nói nữ quyến hoàng tộc cũng tới xem đấu băng, trong lòng có chút xao động, sau đó thần sai quỷ khiến, hắn đồng ý.
Chỉ là nàng thấy hắn thì phải làm sao? Kích động qua đi, Mạnh Quang Dã nhìn lụa mỏng mờ ảo, cười khổ một tiếng.

 
Trạm Liên thấy hắn tài nghệ cao siêu, không khỏi vui mừng, Vừa mới rồi dùng sức vỗ tay khen hay, lúc này thấy hắn đi lên trên, không tự chủ hài lòng vẫy tay.
 
"Ngươi vẫy tay làm gì?"Đỗ Cốc Hương nghi hoặc.
 
Trạm Liên phục hồi tâm tình thu tay lại, ho một tiếng, "Không có gì"
 
Trạm Huyên giờ còn khá cao hứng, hắn sai Thuận An tiến lên, "Đi hỏi chút, người bắn tên là ai."
 
Thuận An khẽ than chết rồi, cẩn thận từng chút đáp: "Bệ hạ, nô tài không cần hỏi, nô tài biết hắn."
 
"Hả? Lão này, ngươi biết lắm người hơn trẫm rồi đấy." Trạm Huyên cười nhíu mày.
 
Thuận An miễn cưỡng nói: "Bệ hạ, nô tài nào có kiến thức rộng như người, huống hồ người này, người cũng biết."
 
"Nói tên đi."
 
Thuận An nuốt nước bọt, "Hắn chính là Đại thường tự tả tự thừa, Mạnh Quang Dã con thứ Mạnh gia."
 
Nụ cười Trạm Huyên chậm rãi nhạt đi, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng cao to này, một lát sau lạnh nhạt nói:"À, hóa ra là hắn."
 
Thuận An không dám trả lời.
 
Đấu băng tiếp tục, lát nữa là đến đội cờ long cuối cùng, Thường An quận vương càng đứng ngồi không yên, quấn chặt giày trượt dưới chân lại, cầu xin ông trời xin bồ tát, miệng lẩm bẩm, "Trời phù hộ, tổ tông phù hộ, tôn nhi không ra gì không cầu số một, chỉ cầu bình an, không trúng tên cũng được, chỉ cần không ngã, đúng, không ngã."
 
Trạm Diệp cùng cười bên cạnh chờ cờ mình dựng lên, chẳng quan tâm hắn.
Bỗng một thái giám lại gần, bảo muốn đổi cờ thưởng, chúng tôn thất quý tộc buồn bực, ngẩng đầu nhìn cờ mãng long này, không rách không bẩn, đang yên lành đổi cờ làm gì?
 
Lát sau đoàn người liền có đáp án, cờ cũ đã thay, cờ mới bày ra, cũng không phải là mãng long bốn móng, mà là kim long năm móng.
 


Bình luận

Truyện đang đọc