ĐÃI THIÊN HOA KHAI


Trạm Huyên lần đó thực sự là cửu tử nhất sinh.
 
Hắn vì âm thầm thăm dò địa hình mà mới vào núi, thêm nữa ngày ước hẹn đã qua, lòng vẫn muốn gửi thư cho Trạm Liên, vậy nên đưa ra quyết định sai sót, cả đêm dẫn quân rời núi.
 
Trạm Vũ phái người mai phục ở hai bên núi đồn, đại quân tiến vào bị kẹp lại, hai bên đá tảng loạn tiễn tấn công, Minh Đức đế lúc đó nhanh chóng hạ lệnh tắt đuốc lùi lại, nhưng vẫn gặp tổn thất to lớn, bản thân không cẩn thận bị trúng tên, ngựa mất khống chế, một đường chạy thẳng vào thâm sơn.

 
Trạm Huyên trên người trúng tên độc vừa đau vừa yếu, lưng ngựa đung đưa độc tính lan càng mạnh, hắn miễn cưỡng chống chịu một đoạn, lại không thể nào chế ngự cuồng mã, còn bị nó hất xuống lưng ngựa, rơi vào bụi cây tùng, ngất xỉu.
 
May mà lúc đó Trần Đình Sinh tiên sinh mang theo gia quyến ẩn cư Phượng Hoàng sơn, sống ngày lánh đời. Họ ở tận sâu của vực núi, bốn bề đều thiết lập bái quái trận ngăn cách ngoại giới. Nam làm ruộng nữ dệt vải mà sống qua ngày, học chữ truyền đạo để sinh hoạt, bình thường không hỏi thế sự. Nhưng đêm đó trận chiến kinh động tới họ, tộc trưởng đời thứ ba nhà họ Trần, cũng chính là phụ thân của Trần Mặc - Trần Tư Thủ vừa hay đang ở trong hang núi tu đạo, nhìn thấy bóng đen rơi xuống, ông luôn do dự, nhưng không đành lòng với tính mạng trước mắt, liền kéo hắn vào sơn động, đồng thời dùng thảo dược ức chế độc tính trên người hắn.
 
Hôm sau, Trần Thủ Tư đưa Trạm Huyên tới Trần gia trang trước nay chưa ai qua vãng, mời dược sư trong đó dốc lòng trị liệu, bảy ngày sau, Trạm Huyên mới tỉnh lại. Sau khi hắn tỉnh lại, mới biết được hậu nhân của Trần Đình SInh cứu hắn một mạng, vô cùng bất ngờ vui mừng, đồng thời hắn vừa điều dưỡng vừa suy nghĩ kế hoạch trong núi lần này, ngẫm ra điều khả nghi trong đó, bởi vậy không nóng lòng giương cờ nổi trống với toàn quân. Mãi đến lúc hắn nắm rõ tình thế, mới từ giã Trần Thủ Tư ân nhân cứu mạng hắn lần này, hơn nữa còn vì báo ân, đưa Trần Mặc rời núi, đồng thuận nạp làm phi.
 
Trần Thủ Tư vốn có do dự, nhưng nữ nhi tự nguyện đi theo Trạm Huyên, ông cũng chỉ có thể đồng ý.
 
"Trẫm dù là báo ân, cũng còn có ý khác, đệ tử Thanh Thành học phái dù có làm quan ở triều, nhưng tất cả đều là kẻ ngoan cố, học được đạo lí vốn để nghe theo quân chủ, nhưng những người này lại không muốn tuân theo, Trần cô nương từ nhỏ đã đi theo tổ phụ và phụ thân mưa dầm thấm đất, dù là nữ nhân, nhưng vẫn là truyền nhân của Thanh Thành, nếu cô ấy thành Thục phi, trẫm cũng không tin Thanh Thành đệ tử không chịu uốn gối với trẫm."
 
Trạm Huyên ngừng một lát, "Thêm nữa Trần Mặc cô nương thông minh xuất chúng, có một tầm nhìn chiến lược, muốn để nàng ấy bầu bạn trong hậu cung, ắt cũng là điều lí thú."


Trạm Liên ban đầu nghe thì vô cùng cảm kích, nhưng càng nghe về sau, lỗ tai nàng càng thấy ngứa.
 
"Cô nương họ Trần này thật sự có khả năng như huynh nói?"

 
 
"Lúc về trẫm luôn nghe cô ấy giải thích về ý nghĩa của Thanh Thành học phái, đích xác là một nữ nhân có tài văn chương." Trạm Huyên cười nói.
 
Trạm Liên ngẩng đầu thấy gương mặt mỉm cười của hắn, lại thấy ngứa mắt. Môi nàng hơi cong lên, nhẹ nhàng thong thả nói: "Tam ca coi trọng Trần cô nương này vậy, sao phải phong Thục phi làm gì, chi bằng lập hậu luôn đi. Người tài như nàng ta là hậu nhân của Trần Đình sinh, làm hoàng hậu cũng là đúng."
 
Trạm Huyên nghe vậy nụ cười nhạt đi, hắn dừng bước chân cúi đầu nhìn về phía Trạm Liên vẫn đang nhìn hắn, thanh âm thấp xuống, "Muội muốn để Trần cô nương làm hậu?"

 
Trạm Liên cười lớn, "Đúng đấy."
 
"Nếu nàng ấy là hoàng hậu, Liên Hoa nhi sẽ là gì?"
 
"Muội cứ an ổn làm Khang Lạc công chúa là được!" Hắn lại vừa ý Trần Mặc cô nương kia đến vậy.
 
Trong nháy mắt lửa giận của Trạm Huyên bùng lên. Hóa ra, hóa ra là vậy! Bảo bối nhỏ này đáng ghét như vậy, trong lòng chẳng để ý gì tới hắn, tùy tiện chọn một người, hận sao không thay thế vị trí của nàng, còn nàng thì nàng tránh khỏi!Vốn tưởng trở về lần này nàng đã bằng lòng hoặc mở lòng chút rồi, ai ngờ chỉ là hắn tình nguyện! Chẳng lẽ tới giờ này, nàng vẫn chưa quên tên Mạnh Quang Dã kia?

Trạm Huyên càng nghĩ càng giận, tâm tư cũng sắp loạn lên rồi. Khó trách lúc hồi triều, nàng thế nào cũng phải tiếp giá, thì ra không phải thương xót hắn, mà là muốn gặp Mạnh Quang Dã! Chẳng lẽ nàng chỉ luôn nghĩ cách để bỏ đi cùng rời thành với hắn, ân ân ái ái bên nhau!
 
Trạm Huyên căng cứng gò má, trừng mắt nhìn dáng người mềm mại vừa đáng yêu vừa đáng hận kia, thật hận không thể khiến nàng, khiến nàng,....làm gì nàng bây giờ!
 
Trạm Liên thấy mặt hắn lầm lì, càng muốn đổ dầu vào lửa, "Huynh nhìn ta làm gì? Huynh vừa khâm điển Trần cô nương làm Thục phi thì ắt rất thích cô ta, vậy thì ta lùi xuống để mọi người đều vui?" Dù sao nàng cũng không có học thức không hiểu biết, sau này làm hoàng hậu cũng bị chê cười, chi bằng bây giờ để vị trí này nhường cho Trần Mặc cô nương "văn chương hơn người, thông minh xuất chúng".
 
Mọi người đều vui, đúng là ai cũng vui cả. Trạm Huyên cắn răng nói: "Liên Hoa nhi, muội thật sự muốn nhường vị trí hoàng hậu?"


 
Lời này rõ muốn nàng suy nghĩ, để xem nàng nói sao. Trạm Liên cười lạnh, nói: "Tất nhiên rồi, việc này sao giả được>"
 
"Tốt, tốt, tốt lắm," Liên tiếp ba chữ, khiến Trạm Huyên thiếu chút nữa muốn bóp cái cổ mềm mại của nàng, "Đã vậy, trẫm theo ý muội!"
 
Trạm Liên thấy quái lạ vô cùng khi nghe vậy, giờ thì lửa giận cũng bùng lên, hắn làm gì có do dự gì, rõ là sớm định vậy!
 
"Vậy huynh sớm làm đi, chọn ngày không bằng nhằm ngày, thánh chỉ ban xuống, chọn ngày lành để huynh và Trần cô nương thành thân."
 
Nhìn nàng làm gì có chỗ nào không vừa ý!
 
"Trẫm sẽ định ngày với Trần cô nương!"
 
Dưa ép thì không ngọt, mà thôi, sao hắn phải khổ tâm làm khó người khác! Trạm Huyên lạnh lòng, phất tay áo rời đi.
 
Trạm Liên cắn mạnh môi dưới, trong miện nói: "Huynh nhanh lên, trễ ngày thì không tốt đâu!"
 
Trạm Huyên chẳng thềm ngoảnh lại mà đi thẳng. Trạm Liên tách hai nô tì đứng cạnh đang định mở miệng khuyên giải, ném ủ tay rồi đi thẳng về.
 
Nàng đi rất nhanh, hai mắt cũng bị gió lạnh quất vào đau mỏi. Nàng về điện lớn, nhìn ghế tựa, nhìn bàn lớn, lại nhìn nô tì bên cạnh, thứ nào cũng giống đang chọc ngoáy, cực kì không vui, nàng bực tức xua hai người kia ra, bản thân oán hận kéo thắt lưng, ai ngờ càng kéo càng chặt, cuối cùng thành nút chết không mở nổi.
 

Trạm Liên kéo gãy tay, muốn tìm kéo cắt đứt. Tấm bình phong xanh bỗng hiện ra bóng người, đi thẳng tới phía nàng đang mặt đỏ hồng hộc, Trạm Liên bỗng ngẩn ra, quên phải lùi để tránh Trạm Huyên.
"Huynh quay lại làm gì?" Trạm Liên hét lên.
 
"Hôm nay muội nhận lời trẫm sẽ "cho cá ăn" một lần!" Miệng còn đang nói, tay đã nhanh chóng thành thạo làm việc. Hắn không nói gì mà hôn loạn trên mặt nàng.
 
Trạm Liên đánh hắn, "Huynh lui ra, lui ra, bảo Trần cô nương làm cho huynh đi!"
 
"Trẫm muốn muội làm!"
 
"Ta không làm!"
 
"Muội không làm cho ta, ta làm cho muội!"
 
"Đi ra, đi ra, đồ xấu xa, bại hoại..."
 
Đáp lại nàng là tiếng y phục bị xé rách.
 


Bình luận

Truyện đang đọc