ĐÃI THIÊN HOA KHAI


Trạm Huyên vốn là ôm hận mà đi, nhưng đi được nửa đường thì bị gió lạnh tạt vào, chợt nhận ra mình bị ma nhập rồi. Bản thân khó lắm mới giữ được mỹ nhân trong tay, không thể vì dăm ba câu nói đã để nàng chạy mất, nàng không làm hoàng hậu thì chẳng sao cả, nhưng bản thân không có nàng thì nửa đời sau sống sao? Lúc này mới cắn răng oán trách yêu tinh Liên Hoa nhi đang giận, không quan tâm thể diện lại chạy về. Tuy nói hoàng đế miệng vàng lời ngọc nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn ở trước mặt Liên Hoa nhi vốn chẳng phải thiên tử gì, sao có thể chấp nhặt chuyện này? Mắng hắn là kẻ tiểu nhân cũng được, chỉ cần nàng ở bên hắn làm hoàng hậu của hắn.
 
Trạm Huyên vô sỉ nghĩ, dùng miệng hầu hạ khiến Trạm Liên tê liệt nhũn ra như bùn. Hắn liếm khô mật ngọt ở khóe miệng, nhấc người lên trên, cánh tay như sắt siết chặt nàng, ngậm lấy vành tai trắng nõn của nàng, thanh âm trầm thấp bảo nàng cho hắn ăn một chút. Trạm Liên như cá thiếu nước không ngừng ngấp ngứ, nghe hắn nói xong liền cắn lên cổ hắn một cái. Trạm Huyên bực tức hừ một tiếng, "Nếu cái miệng nhỏ của muội không vừa ý, trầm sẽ làm chút chuyện để thỏa mãn!"
 
Cả người đang căng cứng chống đỡ, liền hung hãn đẩy vào.

 
Trạm Liên làm sao mà địch lại hắn, chỉ chốc lát đã bị hắn làm cho mơ mơ hồ hồ.
 
Chỉ là Trạm Huyên đêm nay mặc sức phóng túng, vẫn không thể hàng phục Trạm Liên. Hôm sau thánh chỉ triệu nàng vào cung, Trạm Liên không thèm quan tâm. Triệu Trụ Tử hoảng sợ quay lại phục mệnh, lát sau đã về rồi, trong tay là cuộn giấy ghi ngày lành tháng tốt, Trạm Liên liền ném ngay vào trong lò than.
 
TRiệu Trụ Tử sợ đến mức quỳ rạp một chỗ, Trạm Liên khinh khi lạnh nhạt nói: "Trở lại nói với chủ tử của ngươi, nói huynh ấy hồ đồ rồi, đưa nhầm nơi rồi."
 
Đỗ Cốc Hương vừa hay tới phủ công chúa làm khách, bàng quan trông thấy cười mà như không, chờ thái giám đại nội bất mãn rời đi, nàng cẩn thận hỏi: "Chuyện gì đây, trước đó thì ân ái vô cùng, ta thấy cũng gai mất, hôm nay sao lại trở mặt rồi hả?"
 
Trạm Liên vốn không vui, nghe nàng ấy nói thì càng bực, nàng cười gằn một tiếng, "Ai ân ái vô cùng, ai trở mặt hả?"

 
"Được rồi, đừng có cứng miệng nữa, mau kể ta nghe, rốt cuộc là chuyện gì?"
Trạm Liên vốn không muốn nói, nhưng không chịu nổi Đỗ Cốc Hương cứ mãi dụ dỗ, chỉ đành nói chuyện của Trầm Mặc, lại còn âm u quỷ quái oán trách: "Ta tuy nói bệ hạ nếu tán thưởng Trần cô nương, thì cứ nạp cô ấy làm hậu để mọi người cùng vui, nhưng huynh ấy lại nhận lời một cách thoải mái, không chờ nổi đã về cung định ngày, hôm nay còn đưa cái gì tới chỗ ta, không phải đưa sai chỗ thì là gì?"
 
Đỗ Cốc Hương yên lặng lắng nghe, nghe xong dừng một lát, bỗng cười ha hả.

"Cô cười cái gì!" Trạm Liên tức tối trừng nàng.
 
Đỗ Cốc Hương cười không ngừng, lát sau mới ôm bụng nói: "Khang Lạc ơi là Khang Lạc, cô cũng có ngày hôm nay!"
 
"Lời đó có ý gì?"
 
Đỗ Cốc Hương chậm rãi giảng giả: "Ý ta là, cô sắp là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, dù Trần Mặc cô nương kia có vào cung, cũng chỉ là phi tử, cô cần gì phải hơn thua? Tội gì nhỏ nhen như vậy, làm hỏng tình phu thê?"
 
Lời này sao nghe quen thế, cũng không phải là lời nàng khuyên giải Đỗ Cốc Hương lúc náo loạn với Bình Nam vương sao? Chỉ là khi ấy thấy không có gì lạ, bây giờ nghe, lại thấy choi tai vô cùng.
 
"CÔ không cần dùng lời khi trước trêu ghẹo ta, cô và Bình Nam vương vốn là phu thê, ta thì chỉ là kẻ cô độc, làm gì có ai mà phu thê? Tam ca yêu thích Trần cô nương, Trần cô nương lại tài hoa hơn người, hai người nếu có thể thành đôi, ta vui còn không kịp." Trạm Liên cắn răng nói.
 
Đỗ Cốc Hương híp mắt cười. Lời thì đường hoàng, ánh mắt thì như ăn thịt người, không phải nổi cơn ghen thì là gì?
 
"Nếu cô không nguyện ý, thì bảo bệ hạ đừng nạp phi. Ngài ấy thương cô như vậy, nhất định đồng ý." Chỉ sợ hắn không giống nam nhân khác, mừng rỡ nhận lời luôn.
 
Trạm Liên nói: "Ta làm gì có phản đối, ta sớm nói rồi, tam ca nạp đầy hậu cung, mới có thể con đàn cháu đống, phúc trạch dài lâu." Trong miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng từ lâu như bị cứa. Một Trần Mặc chưa đủ, còn muốn cả trăm Trần Mặc tiến cung, có cả đống giai nhân bầu bạn bên tên thối tha đó, không phải quá hưởng phúc rồi? Nàng thiết gì hoàng hậu thiết gì vinh hoa!
Dù nghĩ vậy, nhưng Trạm Liên không thể bình tĩnh nói chuyện với Đỗ Cốc Hương, chỉ có thể chuyển chủ đề, "Hôm nay cô đến có việc gì, hay chỉ để cười ta?"
 
Nghe vậy Đỗ Cốc Hương giấu đi nét cười, lại ỉu xìu, "Còn chuyện gì nữa, ngoài cái việc này? Mẹ chồng của ta đúng là chịu không thấy, chỉ vài ngày lại muốn bảo cha chồng vào cung xin bỏ người con dâu xấu xa này, chỉ là vương gia cứ mặt nặng mày nhẹ, như thẻ không muốn bỏ ta, ta sợ lại có trắc trở, muốn xin cô cầu bệ hạ, thả ta ra khỏi Bình Nam vương phủ."
 

Trạm Liên nhìn kĩ đôi mắt khó giấu buồn bã của nàng, "Cô rõ là không nỡ, cần gì phải tới bước này?"
 
Đỗ Cốc Hương trầm mặc thật lâu, nhẹ gật đàu, "Đúng vậy, ta phải lựa chọn thế này. Khang Lạc, cô bây giờ, có lẽ đã hiểu tình cảm của ta rồi."

Trạm Liên không biết rốt cuộc cô ấy nói tới là tình cảm gì, nhưng lại có chút đồng cảm. Trong lòng nàng gợn sóng.
 
Ngay lúc này, Bình Nam Vương Trạm Diệp đang diện thánh trong cung. Hắn bẩm báo xong chính sự với Minh Đức đế, nhưng do dự không đi. Trạm Huyên nhíu mày, hỏi: "Ngươi còn việc gì?"
 
Trạm Diệp dường như có chút đấu tranh, cuối cùng cắn răng nói: "Bệ hạ, thần có việc thỉnh cầu."
 
"Cứ nói đi, trẫm không muốn vòng vo với ngươi." Trạm Huyên cúi đầu duyệt tấu, hắn thấy Triệu Trụ Tử lần này lại bất lực quay về, hắn nên nhanh chóng giải quyết tấu chương, đi dỗ dành bảo bối của mình
 
Trạm Diệp tiến lên một bước, ngừng hồi lâu, ấp úng nói: "Thần to gan, xin bệ hạ làm chủ cho một việc trong nhà."
 
"Là chuyện lão vương phi muốn ngươi bỏ thê tử?"
 
Trạm Diệp sững sờ, "Bệ hạ, sao người..."
 
Trạm Huyên không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói :"Lương Quý phi đã nói với trẫm, nàng ấy nói Bình Nam lão vương phi cứ dăm ba ngày lại tới chỗ nàng ấy khóc lóc kể tội, nói con dâu bất hiếu, đây chẳng phải muốn trẫm hòa ly?"

 
Trạm Diệp vôi nói: "Bệ hạ, tuyệt không được, mẫu thân chỉ là quá giận, người đừng để trong lòng, vương phi của thần cũng không sai, thần sẽ quyết không bỏ."
 
Trạm Huyên không nói, dường như nhìn chăm chăm vào tấu chương. Trạm Diệp đứng đó bất an, nhưng không dám giục.
 
Lát sau, Tram Huyên đặt tấu chương xuống, lúc này mới thả xuống bút son, "Bình Nam vương, ngươi cũng biết, lúc đó ngươi xin trẫm tứ hôn, đồng thời cũng có người xin tứ hôn với Đỗ Cốc Hương?"
 
Trạm Diệp nắm chặt tay, "thần biết."
 
"Ngươi đã biết, thì trẫm khỏi cần nói, ngươi cũng biết người đó không chịu buông, khiến trẫm một phen khó xử, bất quả Đỗ tiểu thư có lòng với ngươi, lớn mật bảo Liên Hoa nhi khẩu cầu với trẫm, trẫm mới thỏa tâm nguyện tứ hôn cho ngươi."
 
Trạm Diệp cúi đầu, :"Thần....biết. Thần, cảm tạ ý tốt của bệ hạ."
 
"Ngươi biết cảm tạ, sao lại còn để vương phi của mình nhất định phải hòa ly với ngươi?"
 


Bình luận

Truyện đang đọc