ĐẠI THỐNG ĐỐC SỦNG VỢ TẬN TRỜI


Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vân ngồi trước bàn trang điểm dậm phấn che đi quầng thâm trên mắt.

Tâm trạng không tốt hơn chút nào.

Hôm qua cô đã đọc rất nhiều bài báo.

Sự lo lắng dâng cao tột độ.

Chuyện tình của họ kéo dài lâu như vậy, khi cô ấy mất tích còn như phát điên tìm kiếm.

Bây giờ cô ấy quay về rồi, lo sợ anh sẽ ruồng bỏ mình để tới với cô ta.
Sau khi đến nơi, đứng trước cửa phòng bệnh cô chần chừ không vào.

Sợ rằng sẽ thấy thứ gì đó làm cho mình đau tới tận tâm can ư?
Đang trong mớ suy nghĩ hỗn hoạn thì Ngôn Luân tử đâu đi đến hắng giọng với hai người quân sĩ đứng trước cửa.
" Các cậu là đang không cho Thống Đốc phu nhân vào sao?"
Một quân sĩ giật nẩy.
" Dạ không ạ! Là cô ấy đứng đó mà không vào đấy ạ!".
Tiểu Vân hoàn hồn cười gượng với Ngôn Luân.
" Đúng thế!"
Anh ta hiểu cô đang chần chừ cái gì nên đẩy nhẹ người cô cùng động tác mở cửa.
Hoắc Cửu Thần đang ăn cháo từ tay của Cẩn Thy Cầm.


Ngôn Luân á khẩu không nói lên lời, Tiểu Vân đứng hình vài giây rồi cũng bình tĩnh tiến tới.
" Anh khỏe rồi chứ! Khỏe rồi thì em về đây!"
Nói xong cô quay ra hướng cửa định đi.

Hoắc Cửu Thần hớt hải chạy theo giữ tay cô.
" Hạ Tiểu Vân! Ai cho em đi!"
Lỡ hoạt động mạnh nên đã làm vết thương dưới bụng ảnh hở miệng, rỉ máu.

Hai người đứng nhìn nhau hồi lâu, cả Cẩn Thy Cầm cũng không nói gì.

Tới khi thấy Hoắc Cửu Thần toát mồ hôi lạnh và áo trắng bệnh nhân bắt đầu xuất hiện một mảng đỏ lớn ở bụng.

Cô mới giật mình kéo anh lại giường rồi ấn nút đỏ trên đầu giường gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ thay băng cho vết thương của anh, Hoắc Cửu Thần bảo Cẩn Thy Cầm đi về rồi ngồi lại với cô.
Tiểu Vân chỉ ngồi cạnh giường và cúi đầu không nói.

Anh nâng mặt cô lên, vuốt nhẹ gương mặt tiều tụy.
" Em xanh xao đi rồi!"
Tiểu Vân không nói gì, chỉ im lặng.

Trong thâm tâm cô muốn gào thét, tra hỏi anh nhiều thứ cơ mà bây giờ chỉ ngồi im thít.

Anh kéo cô vào gần mình áp mạnh môi vào môi cô,tham lam hít hương thơm trong khoang miệng cô.


Tiểu Vân bất ngờ không kịp phản ứng, mặt đỏ tía tai đẩy mạnh anh ra.
" Hoắc Cửu Thần! Anh làm cái gì vậy!"
Tiểu Vân quẹt miệng.

Anh mặc dù là bệnh nhân nhưng vẫn rất khỏe, kéo cô vào lòng, giữ chạy mặc kệ cô vùng vẫy.
" Anh hôn em, ôm em thì có sao mà em phản ứng như thế?"
Anh hơi nhấn giọng.

Tiểu Vân đau đớn cúi đầu nói nhỏ.
" Chẳng phải người anh yêu 3 năm về rồi sao? Hôn thê của anh về rồi sao? Anh cần tôi làm gì nữa?"
Hoắc Cửu Thần thở dài bất lực.
" Phải! Nhưng đó là trước kia thôi, còn bây giờ em là vợ anh mà.

Anh chỉ yêu mình em thôi, em vẫn không hiểu sao?"
Ai mà tin lời bịp bợm của anh chứ.

Đừng tưởng cô không biết khi cô ấy về anh đã để cô ấy ở biệt thự riêng, gần dinh thự Thống đốc.

Muốn hỏi nhưng cổ họng cô nghẹn lại không thể nói.
Hoắc Cửu Thần kéo mặt cô lên rồi lại tiếp tục hôn, bàn tay bắt đầu lần sờ vào trong áo cô.

Tiểu Vân giữ tay anh lại rồi thở hổn hển.
" Không được đâu! Nhỡ có ai vào...!"
Hoắc Cửu Thần ấn nút màu đen trên đầu giường, cửa lập tức khóa cạch lại.

Kéo cô đè xuống giường rồi tiếp tục hít hà hương thơm ở cổ cô.

Tiểu Vân bức bối, mặt đỏ tía tai giữ đầu anh lại, khó nhọc nói.
" Khoan đã, còn vết thương của anh."
Hoắc Cửu Thần cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô.
" Nhẹ nhàng sẽ không sao.".


Bình luận

Truyện đang đọc