ĐẠI THỐNG ĐỐC SỦNG VỢ TẬN TRỜI


Sau vài tháng mọi thứ đã trở lại như ban đầu của nó.

Hoắc Cửu Thần đã ổn định vào sắp xếp lại những việc lúc thiếu vắng mình ổn thỏa.

Hắn trong thời gian này cũng rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian cho cô và các con.
Hôm nay Hạ Tiểu Vân phải đi gặp đối tác của công ty nhà họ Hạ nguyên một ngày.

Bé con Cửu Ái bị cảm lạnh nên nghỉ học.

Con bé không chịu ở nhà nên Hoắc Cửu Thần đã đứa bé con đi tới doanh trại quân sự cùng hắn.
Từ hôm qua tới nay con bé đã không còn sốt nhưng cơ thể vẫn nặng nề khó chịu.
Hắn bế bé con vào phòng nghỉ trong doanh trại quân sự thành phố Winter rồi thay đồ ra sân tập.
Các quân sĩ mặc đồng phục quân đội luyện tập ngay hàng thẳng lối trông đẹp mắt thật.
Thấy Hoắc Cửu Thần bước ra, cũng thay đồng phục giống họ, các quân sĩ dừng lại rồi chào theo kiểu quân đội đồng thanh.
" Thống đốc! "
Hắn gật đầu rồi đi tới chỗ sĩ quan trưởng.
" Khu B được cử tới nước Y trở về rồi nhỉ!"
Sĩ quan trưởng:" Vâng!"
" Tôi muốn tập luyện chút!"
Nói rồi anh cởi áo khoác ngoài, đi tới một hàng nào đó rồi chống đẩy cùng họ.

Vài giờ sau bé Cửu Ái thức dậy dụi dụi con mắt bằng nắm tay bé xíu.

" Ba…ba…!"
Gọi quanh không thấy Hoắc Cửu Thần, bé con nhảy xuống giường rồi đi giày vào chạy ra ngoài.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi để lại dưới nền sân bao nhiêu lớp tuyết dày.

Các quân sĩ có lẽ đã tới khu vực khác tập luyện nên trước phòng nghỉ của Thống Đốc không một bóng người.
Bé con khó khăn bước trên nền tuyết dày, tuyết đã ngập tới gần đầu gối con bé.
Không biết một thế lực nào lôi kéo mà bé con bắt đầu nặn người tuyết, nhưng bước đi sao mà khó quá? Cửu Ái buồn bực vo một nắm tuyết rồi ném mạnh về phía trước.
Bộp
" Oái!"
Cục tuyết bé xinh ấy đã nện ngay vào bụng một quân sĩ.
" A cháu xin lỗi! Chú…chú Luân!"
Cửu Ái nhìn về phía trước, gương mặt hối lỗi nói với anh.
Ngôn Luân nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé của Cửu Ái đang cúi đầu hối lỗi thì bật cười.
" Không sao! Chú nghe Thống đốc nói cháu bị cảm đúng không? Sao lại đứng ở đây!"
Anh tiến gần lại cô bé, bỗng nhấc bổng bé con lên.

Hai tay Cửu Ái ôm cổ Ngôn Luân, khuôn mặt bé bé nép vào cổ anh.
" Cháu đi tìm ba!"
Bé con khẽ nói, khuôn mặt hơi ửng lên vì lạnh.

Ngôn Luân cười xòa, bàn tay to lớn xoa xoa mặt bé con.


Tại trường học, giờ ra chơi
" Cửu Dạ! Mình có bài này không hiểu ấy, cậu có thể hướng dẫn lại cho mình được không?"
Cô nhóc tóc nâu xoăn ngang vai cười cười ngại ngùng tiến tới bàn học của Cửu Dạ.

Cậu bé cũng ừ một tiếng rồi bảo cô nhóc lại chỗ cạnh mình.
" Ngô Thư Miên ai cho cậu ngồi!"
Cô nhóc tóc vàng búi hai bên có gương mặt nhỏ nhắn đi đến chắn trước chỗ ngồi, lớn giọng.
" Lâm Nhĩ Nhĩ! Mình…"
Ngô Thư Miên ôm quyển vở mếu máo vì bị Lâm Nhĩ Nhĩ lớn tiếng.

Hoắc Cửu Dạ không muốn bạn nữ kia khóc lại phiền phức cho mình nên nhẹ giọng.
" À Ngô Thư Miên cậu bình tĩnh đã.

Hay là ngồi ở…"
Lâm Nhĩ Nhĩ:" Cậu trật tự cho mình! Chỗ này là của mình mà."
Ngô Thư Yên nhìn thấy Lâm Nhĩ Nhĩ còn mắng cả Hoắc Cửu Dạ thì không cam tâm mà kéo tay Lâm Nhĩ Nhĩ.

Cô bé không để ý suýt nữa thì ngã may mà có tay Cửu Dạ nắm lấy kéo ngồi vào chỗ.
Lâm Nhĩ Nhĩ ngồi ngay ngắn xong, cô bé không đả động tới Ngô Thư Miên nữa mà nói một câu làm các bạn xung quanh chấn động.
" Hoắc Cửu Dạ cậu nắm tay mình rồi sau này phải cưới mình đấy."
Cửu Dạ:"…"
Lâm Nhĩ Nhĩ:" Cậu đẹp trai, mình cũng xinh xắn quá hợp còn gì!!!"
Ngô Thư Yên lúc này khóc ré lên rồi chạy ra ngoài.
Ôi trời cái gì vậy nè.

Tại cái khuôn mặt đẹp trai hại nước hại dân từ lúc lọt lòng này di truyền từ Hoắc Cửu Thần chứ ai.

Báo hại các bạn nữ mê mệt ganh đua..


Bình luận

Truyện đang đọc