ĐẤNG DU KÝ CỬU GIAI GIỚI



Sáng sớm Ma Kim, Ái Như và Tuyết Hân đến tầng hầm như thường lệ.

Bờ mông của Thiên Khả ửng đỏ lên vì đòn roi, tuy nhiên chỉ là ngoài da mà thôi, so với việc Ma Kim đích thân ra tay thì như này không nhằm nhò vào đâu.
-Đồ độc ác, có phải ngươi ra lệnh cho Hồ Mẫn đánh ta không? (Thiên Khả uất ức)
-Bộ còng mới có thoải mái không?
-Này, trả lời câu hỏi của ta đi, tên độc ác.
Ma Kim lại gần bóp cổ nhấc nàng lên.
-Hình như ta chiều nàng quá nàng hư phải không? Muốn độc ác ta cho độc ác nhé.
-Gì cơ, ai đòi độc ác thế? (Ái Như đứng phía sau gằng giọng)
Thế là hôm nay Ma Kim phải quỳ trong khi ăn.

Để đỡ tốn thời gian thì hắn đã nấu nướng sẵn ở Kim phủ rồi đem tới đây.
.
Sau đó thì cả nhóm ra ngoài để luyện tập.

Thiên Khả thắc mắc:
-Chúng ta tiếp tục luyện bộ pháp à?
-Không.

Chúng ta luyện một cực phẩm võ kĩ, Phân Thân Kĩ.
-Ngươi sao mà có lắm bí tịch cực phẩm thế?
-Hả, ai biết, ta kiếm được trong giáo phái thôi.

Có muốn học hay không đây?
-Có chứ, nhưng mà ta sắp chết rồi, học thì có ích gì.
-Thế không học à?
-Hừ, có làm ma cũng làm ma thông thái.
-Ta lại đấm cho bây giờ.

Này, cầm lấy quyển bí tịch ngồi nghiên cứu đi.
Ma Kim bắt đầu làm việc với ba nữ nhân còn lại, bảo các nàng triệu phân thân ra rồi kiểm tra như mọi hôm.

Trong lúc đấy, hắn nảy ra một ý tưởng "Nếu dùng phân thân để luyện công thì sao nhỉ?"
Nghĩ là làm, để cho phân thân dùng bộ pháp Dịch Chuyển chạy nhảy xung quanh, bản thể thì đứng im quan sát thôi, nếu như mà công pháp gia tăng dù chỉ một xíu thì cũng coi như là thành công rồi.
Thiên Khả ở bên này cũng đã đọc xong cuốn Phân Thân Kĩ, đang tiến vào sơ nhập, nhưng triệu ra được một phân thân trong ba giây là biến mất.
"Bọn họ nhất giai hậu mà giỏi quá đi! Chắc là đã luyện lâu lắm rồi." Nàng dõi theo phân thân của Ái Như và Tuyết Hân, lúc này hai người họ đã nâng thời gian duy trì lên được ba phút.
Ma Kim tiến tới hỏi:
-Sao thế, đọc xong rồi à?
-Ừm, vừa biến ra được một phân thân luôn.
Hắn xoa đầu nàng khen ngợi:
-Vậy là giỏi quá rồi.
-Chừng nào làm được như Hồ Mẫn thì mới giỏi chứ.
-Mấy tỉ muội nhà này mới học được vài ngày thôi, còn kém lắm.

(Ái Như)

-Hả, chẳng phải phẩm chất công pháp càng cao thì càng khó luyện sao? (Thiên Khả bất ngờ)
-Có đứa nào cầm theo giấy bút không, cho em nó luyện kìa! (Ma Kim)
-Dạ có, em có mang theo.

Em ra kia dạy cho tỉ ấy nhé.

(Tuyết Hân)
-Ừa, mà đừng cởi đồ ra đấy.

Kẻo có ai đó nhìn thấy thì hỏng! (Ma Kim)
-Chẳng phải không cởi thì sẽ không có hiệu nghiệm sao? (Tuyết Hân)
-Thì dạy cách vẽ là được rồi, tí cái kia thì cô ta tự luyện sau.

(Ma Kim)
-Dạ rõ rồi! (Tuyết Hân )
Hai nữ nhân còn lại tiếp tục cảm nhận xem tiến bộ của cơ thể, vì nếu phương pháp này hiệu quả, con đường tu luyện sau này sẽ dễ dàng hơn, Ma Kim thì đã sớm đạt trình dung hợp rồi, nên chẳng quan tâm gì nhiều.
-Aaa, thân thủ của thiếp có tiến bộ.

(Ái Như)
-Em cũng thế! (Hồ Mẫn)
-Tuyệt.

Sau này tiếp tục luyện vẽ đi nhé.

À khoan đã, các nàng có biết đánh cờ không? (Ma Kim)
-Đánh cờ? (Ái Như)
-Đánh vào con chim à? (Hồ Mẫn)
-Nghĩ bậy bạ gì đấy? Chỉ là một trò chơi trí tuệ thôi.

Ta sẽ dạy các nàng vào thời điểm phù hợp.

Giờ thì đi ăn thôi.

(Ma Kim)
Thật ra Ma Kim muốn có cơ hội chứng kiến thêm cảnh tượng thú vị Ái Như và Tuyết Hân khỏa thân ngồi ngắm nhau vẽ, chứ dạy cờ thì dạy lúc nào mà chẳng được.
.
Sau khi no nê thì Ma Kim lại mở lớp dạy học, lần này thì chuyển sang về đề tài vũ khí.

Hắn giơ cây lưỡi hái lên và nói:
-Đố mấy đứa, vũ khí của ta là loại gì?
-Nhất giai ạ.

(Hổ Trung)
-Chính xác! (Ma Kim)
-Sao ta không cảm nhận tí linh khí nào từ nó vậy, nó chứa đựng loại năng lượng nào khác sao? (Thiên Khả)
-Hỏi hay lắm, đây đúng là loại vũ khí nhất giai, tuy nhiên không chứa linh khí mà là ma khí.


Như các ngươi đã biết, tu chân giả có thể tu theo ba hướng tiên, ma, yêu, đồng nghĩa với việc họ lần lượt chuyển linh khí thành tiên khí, ma khí hoặc yêu khí! Tuy nhiên ở Hạ Giới thì không phân loại rõ như thế mà chỉ đoán qua phương thức tu luyện.

Linh khí trong vũ khí không ngoại lệ mà cũng có thể biến đối Về cách thức biến đổi thì mai mốt trong lúc rèn ta sẽ dạy sau.

À, sẵn nói luôn, đứa nào ngoan ngoãn, vâng lời, chăm chỉ thì ta sẽ thưởng cho món ma khí.
Cả lớp reo hò phần khích.

Riêng Thiên Khả có chút buồn bã, thấy vậy hắn liền đi tới ghé tai nói nhỏ:
-Chịu đi theo ta thì thưởng nóng một món tiên khí bất kì.
-Không thèm.
-Trái tim nàng đập nhẹ thôi, ta nghe thấy đó.
-Giảng tiếp đi mau lên, mọi người chờ kia.

(Thiên Khả đỏ mặt cúi gầm mặt xuống)
.
Sau khi giảng xong lý thuyết thì tiếp tục ra ngoài luyện bộ pháp.
Tan học thì nhóm Ma Kim lại ra ngắm hoàng hôn.

Lần này thì hắn không ngồi cạnh Thiên Khả nữa mà hai tay ôm eo Ái Như và Tuyết Hân.

Để cho Hồ Mẫn tựa đầu lên đùi Thiên Khả tâm sự riêng tư bên cành cây đối diện.
-Này, ngươi quyết định chưa? Có đi theo bọn ta không?
-Chuyện này, ta vẫn chưa quyết định.
-Tùy ngươi thôi, nhưng mà này, chắc Ái Như và Tuyết Hân cũng đã nói qua với ngươi, anh ấy là một người rất quyết đoán đó, ta không muốn thấy cảnh ngươi chết đâu.
-Nếu hắn độc ác thế thì ta thà không theo hắn còn hơn.
-Chịu đấy, ngươi còn lì hơn cả ta.
Những tiếng "lách tách" bắt đầu xuất hiện, giọt nước nhiễu xuống tán lá.
-Đi về thôi hai cô nương! Mưa rồi! (Ma Kim kêu lớn)
Cả bọn vội chạy về tầng hầm trú mưa, trên đường còn nô đùa với nhau.

Cơn mưa này không nhỏ, kéo dài cả tối.

Thế là Ái Như và Tuyết Hân cũng qua đêm tại đây luôn.

Mặc dù nơi này khá tối, ẩm mốc và lạnh lẽo nhưng bọn họ rất trong sáng, chỉ ôm nhau mà ngủ.
Thiên Khả lần đầu được thoải mái ngủ dưới này mà không bị xiềng xích gì cả, tưởng chừng là điều giản đơn nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp.

Hôm đó, nàng ngủ rất ngon.
.
Sáng mai, Ma Kim bảo Ái Như và Tuyết Hân về thành, dặn dò sau này không có lệnh của hắn thì không được phép quay lại đây.

Mấy nữ nhân nghe thế trong lòng rất lo lắng.


Hắn xoa đầu an ủi:
-Thôi nào, ngoan đi, ta bất tử!
Mặc dù nói thế nhưng thật chất hắn ta cũng đang rất hoang mang "Lỡ như xảy ra sai sót thì lại phải trải nghiệm lại từng cái một.

Không biết có đủ kiên nhẫn không nữa..."
Ma Kim, Hồ Mẫn đi tới hầm ngục cùng chuẩn bị tinh thần đợi tên ma nhân xuất hiện.

Hai ngày trôi qua vẫn chưa có biến chuyển, nhưng đến ngày thứ ba thì Hổ Trung vội chạy vào báo cáo:
-Thưa chủ nhân, hai người tiến đến.
-Tốt, mời chúng vào đây.
Bức thư hắn kêu Hổ Trung viết mười ngày trước, trên đó ghi là "Sào huyệt trong thành bị quan phủ phát hiện, Hổ Thiết, Hổ Kiên tử trận cùng vô số huynh đệ, mong đại nhân viện trợ.

Kẻ địch có tận ba tên nhất giai hậu kì và một tên nhị giai sơ kì.

Thánh nữ hiện đang ẩn nấu ngoài thành để tiến giai."
Bọn chúng bước vào, ăn mặc y phục trông khá khôi ngô tuân tú, trái với suy đoán của Ma Kim là sẽ bặm trợn như huynh đệ Hổ Thiết.
Hai tên đi tới trước mặt Hồ Mẫn, lúc này đang thượng tọa, cúi đầu cung kính:
-Bái kiến thánh nữ, chúc mừng người đã đạt tới nhị giai sơ kì, sớm ngày thăng thiêng.
-Hai vị không cần khách sáo với tiểu nữ, mau an tọa rồi chúng ta cùng bàn chuyện hệ sự.
"Hồ Mẫn có vẻ diễn rất nhập tâm, xứng đáng với trận đòn hồi tối qua!" Ma Kim từ sau bức màn quan sát.
Hai tên kia ngoài mặt cũng khá là cẩn trọng, ngó nghía xung quanh hầm ngục, điều này làm cho đám diễn viên ở đây tái mét.
-Hai vị đây, không biết ta nên xưng hô thế nào? (Hồ Mẫn)
-Tại hạ Trần Khiêm.
-Tại hạ Trần Bá.
-Tiểu nữ kính hai vị một ly (Hồ Mẫn)
-Mời.

(Khiêm, Bá)
-Không biết đầu đuôi sự việc thế nào, mong thánh nữ nói rõ.

(Trần Khiêm)
-Chuyện là tên thành chủ không biết mời đâu ra những cao thủ từ nơi khác tới.

Tấn công vào sào huyệt của Hổ Thiết, khiến toàn bộ thiệt mạng, giờ chỉ sót lại vài người ở đây.

(Hồ Mẫn)
-Thế thánh nữ có biết những tên đó hiện tại đang ở đâu không? (Trần Khiêm)
-Dựa theo thông tin mà ta có được, vài ngày trước bọn chúng từng xông qua khu rừng này, đi thẳng về phía Đông.

Không rõ mục đích, có thể là chúng muốn tìm kiếm tung tích bọn ta hoặc chỉ có thể là nhập sơn thí luyện.

(Hồ Mẫn)
-Rất có thể bọn này là tán tu.

Như vậy thì sẽ không có pháp bảo nào giúp khiêu chiến vượt cảnh giới, chuyện này cứ để huynh đệ bọn ta xử lý.

(Trần Khiêm)
-Không phải là ta khinh thường hai vị, nhưng bọn chúng thực lực rất cao cường, không biết hai vị có thể hoàn thành sứ mệnh không? (Hồ Mẫn)
-Thánh nữ yên tâm, ta là nhị giai sơ kì, đệ đệ ta là nhị giai trung kì.

Bọn chúng chỉ là đám nhãi.


Xong chuyện, ta sẽ tới đe dọa tên thành chủ một phen.

(Trần Khiêm)
-Thế thì ta yên tâm rồi, nhưng mà không biết liệu các vị có thể dẫn ta đi theo một chuyến? (Hồ Mẫn)
-Chuyện này, ta nghĩ là không có vấn đề.

(Trần Khiêm)
Tên Hổ Trung vội vàng chạy ra quỳ xuống cầu khẩn:
-Bẩm, có thể cho thêm một người đi theo trợ giúp không ạ?
-Nhãi nhép như ngươi có quyền lên tiếng sao? (Trần Khiêm)
-Này, tiền bối có hơi nặng lời rồi đấy! Trong lúc ta nguy hiểm, chính bọn mà ngài bảo nhãi nhép đã cứu mạng ta.

(Hồ Mẫn)
-Thánh nữ bớt giận, ta chỉ sợ hắn làm bẩn tôn nghiêm của người.

(Trần Khiêm)
-Này, Hổ Trung, ngươi nói đi, ngươi muốn dẫn ai theo? (Hồ Mẫn)
-Là, Hổ Thạch, nó là con trai của đại ca ta.

nó luôn muốn có được cơ hội trả thù cho phụ thân.

(Hổ Trung)
-Ngươi kêu nó ra đây ta xem! (Trần Khiêm)
.
Ma Kim hùng dũng bước ra, tay cầm theo lưỡi hái:
-Nếu hai vị cho ta cơ hội báo thù cho gia phụ, ta nhất định dùng tính mạng để báo đáp.

(Ma Kim)
-Ngươi bao nhiêu tuổi, tu vi đến đâu mà khẩu khí lớn thế? (Trần Bá)
-Tiểu bối năm nay hai mươi ba, tu vi nhất giai hậu kì.

(Ma Kim)
-Tốt, tốt lắm, như vầy có thể sánh với thiên tài của bọn nhị phẩm thế gia rồi! (Trần Bá)
-Đa tạ tiền bối đã khen, mong ngài hãy cho ta cơ hội được phục thù.

(Ma Kim quỳ xuống)
-Được, ta cho ngươi đi theo ta, không chỉ là hôm nay.

(Trần Bá)
-Cảm tạ đại ân đại đức của ngài, suốt đời ta không quên.

(Ma Kim)
-Nhưng mà, ngươi có thể tháo mặt nạ ra không? (Trần Bá)
Ma Kim đứng lên, kéo mặt nạ lên tới mũi, để lộ ra vét bỏng ghê rợn mà hắn đã bỏ ra vài giờ trang điểm.
-Thôi không cần, ngươi đeo lại đi.

(Trần Khiêm)
-Bây giờ chúng ta có thể đi luôn chưa hai vị tiền bối? (Hồ Mẫn)
-Được chứ, mời thánh nữ.

(Trần Bá)
Hai kẻ đó lấy ra hai thanh trọng kiếm để phi hành, Ma Kim thì đứng sau Trần Khiêm, còn Hồ Mẫn thì đứng sau Trần Bá, bốn người bọn họ tiến về vị trí của ba tên tu tiên.


Bình luận

Truyện đang đọc