ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Mặc dù rất bất lực với quyển sách mà Lục Thủy đang đọc, Chân Vũ vẫn phải suy nghĩ về những gì mà hắn vừa hỏi.

Sau đó, y nói:

“Hay chúng ta đi tóm gã vừa rồi để hỏi rõ?”

“...”

Lục Thủy nhất thời không biết nên nói gì, đành phải tùy tiện đi loanh quanh.

Tuy nhiên, đúng là đọc quyển sách này quả thật thú vị hơn mấy quyển sách khác..

Ví dụ, nếu muốn đâm xuyên trái tim của một người, bạn phải vạch trần vết sẹo của kẻ đó ra.

Như ở kiếp trước, cha hắn thường hỏi hắn khi nào mới đẻ ra đứa cháu nội cho ông ta.

Vấn đề này khiến trái tim hắn vô cùng đau đớn; nếu người hỏi không phải là phụ thân của hắn, hắn đã ra tay rồi.

Có mấy lần, hắn hết nhịn nổi. Thế là, cha hắn ra tay đánh hắn trước. Sau đó, mẹ hắn thấy vậy thì lập tức chạy đến ngay. Vốn dĩ là một người đánh hắn, để rồi biến thành hai vợ chồng cùng nhau đánh hắn.

Chao ôi! Lúc đó, hắn bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?

Dù sao thì cũng cỡ hàng chục nghìn tuổi.

Tuổi tác đã cao rồi, vậy mà còn bị cha mẹ cho ăn đòn.

Cố vứt đi những ký ức không dám nhớ lại kia, Lục Thủy bắt đầu nghĩ xem, liệu Mộ Tuyết có vết sẹo quá khứ nào không nhỉ?

Vết sẹo sâu nhất của Mộ Tuyết có lẽ chính là chuyện mẹ nàng qua đời khá sớm, còn cha ruột nàng lại không hề yêu thương nàng.

Hắn cần phải tránh việc này đi, không thể nhắc tới, vì nếu nhắc tới sẽ khiến Mộ Tuyết khóc.

Từ nhỏ, cha hắn đã từng dạy rằng, nước mắt chính là nước bên trong sọ não của người phụ nữ; nếu nước trong não bị chảy khô, tiếp theo sau đó sẽ rất khó đối phó đấy.

Vậy, hắn có thể chê nàng xấu, hay chê nàng không xứng với hắn... được không nhỉ?

Kiểu, xấu còn đỡ nha, lại lùn hơn ta nữa, dù kiễng chân lên cũng vẫn lùn, cố gắng lắm mới đứng ngang ta được.

Kiểu lùn tịt thế này, làm sao có thể xứng đáng vào làm nàng dâu của Lục gia ta?

Còn đang trong vòng suy nghĩ, chợt có âm thanh vọng đến.

“Tức thiệt chứ! Bọn họ thật quá đáng. Chưa chửi vụ chiếm nơi ở của đại tiểu thư nha, rồi chưa tính đến chuyện chiếm luôn phần tài nguyên tu luyện của tiểu thư, giờ đến nổi còn đòi tiền mua hai con linh thú mà đại tiểu thư cần để chơi đùa.

Ủa? Còn chưa bị từ hôn mà, sao quá đáng vậy? Tức ghê.”

“Này này Đinh Lương. Ngươi im miệng đi. Giờ ai cũng hiểu là mình nên theo phe nào mà. Ngộ nhỡ ngươi nói thế này lại bị người khác nghe thấy, thế thì ăn cám đấy.

Hiện tại, đại tiểu thư của ngươi không bảo vệ được ngươi đâu.”

“Nhưng ta tức quá.”

“Thật ra, ngươi không cần phải quan tâm nàng ấy đến vậy. Dù đại tiểu thư có thể kết hôn thành công, ngươi cũng không được đi theo đâu. Tựu chung lại, người thiệt thòi vẫn là ngươi.”

“Thế nhưng mà, ta đã nhìn đại tiểu thư lớn lên đấy. Ngươi có biết đại tiểu thư là người ngoan ngoãn lắm hay không? Dù sao đi nữa, ta tức quá.”

“Được rồi, mau mang linh thú về cho đại tiểu thư của ngươi đi, bớt tranh cãi lại.:

Lục Thủy trông thấy hai người thị nữ đi ngang.

Chỉ là, hắn cũng không chú ý đến cả hai cho lắm.

“Đinh Lương ư? Hình như có một người mang tên như vậy.” Lục Thủy thầm nghĩ.

Nhưng đừng bảo hắn xác nhận đây là người nào, khó cho hắn quá.

Lục Thủy không thể nhớ những người này.

Hắn còn không nhớ thị nữ của nhà mình, làm sao có thể nhớ được thị nữ của người khác?

Sau đó, Lục Thủy đóng sách lại, cười nhẹ mà nói:

“Trở về, chờ đến buổi chiều.”

Chân Vũ và Chân Linh cụng không nói gì thêm, dĩ nhiên là đi theo.

Đi dạo một vòng rồi trở về, đây là một chuyện hết sức bình thường.

...

Đến buổi chiều.

Lục Thủy vốn đang đọc sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chân Vũ đi ra mở cửa.

“Lục tiếu gia, tộc trưởng của chúng ta đã xong việc, hiện đang chờ Lục thiếu gia. Chẳng hay lúc này có thuận tiện cho thiếu gia hay không?” Vẫn là người đàn ông trung niên của buổi sáng.

Lục Thủy cất sách vào, sau đó bèn đi ra ngoài:

“Thuận tiện chứ.”

Gã trung niên thở phào nhẹ nhõm; ổn định thế này là một chuyện tốt. Gã chỉ sợ tên Lục thiếu gia này bảo tộc trưởng nhà gã phải chờ đợi thôi.

Sau đó, gã dẫn Lục Thủy đi lên sườn núi.

Lục Thủy theo sát phía sau, nhanh chóng đến sườn núi.

Trước mặt họ là một ngôi phủ đệ khá hoành tráng.

Đây chính là Mộ gia, và chỉ có dòng dõi trực hệ của Mộ gia cùng các thiên tài từ chi thứ mới có thể sống ở đây.

Đi thẳng vào trong từ vị trí này, là có thể đến được đại sảnh của Mộ gia.

“Lục thiếu gia, mời vào trong.” Người đàn ông trung niên kia tránh sang một bên, để Lục Thủy đi trước.

Lục Thủy cũng không quan tâm gì cả, nhanh chân bước qua cửa chính của Mộ gia.

Khi bước vào cổng, hắn lập tức cảm nhận được có vài luồng ý thức vừa vụt qua. Quả thật, từng người trong Mộ gia vẫn rất quan tâm đến hắn nha.

Đương nhiên, loại thăm dò bằng ý thức này chỉ diễn ra trong nháy mắt, mà thủ đoạn của bọn họ cũng không tệ, vì Chân Vũ và Chân Linh không hề cảm giác được tình hình vừa rồi.

Nếu cha hắn ở đây, chắc chắn có thể nhận ra.

Về phần mẹ hắn, cũng khó nói. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình thật sự ra tay, càng không biết rõ thực lực của mẹ mình ở mức độ nào.

Thường thì những vấn đề mà cha hắn có thể giải quyết được, vậy cũng không cần mẹ hắn ra tay giải quyết. Còn nếu cha hắn mà không giải quyết được, vậy mẹ hắn có ra tay cũng chỉ phí công mà thôi.

Đi được một đoạn, Lục Thủy chợt dừng chân ở ngay sân trước, vì gã dẫn đường cũng vừa đứng lại ở trước mặt hắn.

“Lục thiếu gia, ngài chờ chút nhé? Ta vào trong thông báo trước đã.”

Lục Thủy chỉ bình tĩnh gật đầu.

Chờ một chút cũng không phải vấn đề to tát gì.

Khi gã trung niên kia vào trong, Lục Thủy cũng đứng yên tại đó.

Tiếp theo, có hai người thị nữ bước ra, mang theo trà nước trong tay.

Gặp nhóm người Lục Thủy, họ cung kính cúi đầu rồi đi khỏi nơi đó.

Lục Thủy thậm chí còn không thèm nhìn đến hai người này.

Nhưng đột nhiên hắn cảm giác được điều gì đó, thế nên lập tức đè nhẹ vành tay của mình, điều động lực lượng Thiên Địa tác dụng vào lỗ tai.

Ngay sau đó, hắn bèn nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Người vừa mới gặp kia chính là Lục thiếu gia à? Ta nghe đồn rằng, hắn đến đây để từ hôn nhỉ? Hiện tại thì hoàn cảnh của Mộ Tuyết tiểu thư cũng không yên ổn gì.”

“Ắt hẳn chính là Lục gia đại thiếu gia rồi. Nghe thiên hạ bảo rằng, tên đó chỉ là một kẻ phế vật, suốt ngày toàn giả vờ giả vịt. May cho hắn là sinh vào nhà khá giả, không thì có khi còn kém hơn cả chúng ta ấy chứ.”

“Ừm, nhìn qua cũng rất tầm thường, hình như đang giả vờ bình tĩnh thì phải? So sánh giữa tên đó và mấy vị thiếu gia của Mộ gia chúng ta, đúng là Lục thiếu gia kém cỏi hơn rất nhiều.”

“Cơ mà, vậy mới xứng với đại tiểu thư Mộ Tuyết của chúng ta chứ! Đàn trai là công tử phế vật, còn đàn gái là tiểu thư phế vật!

Mà trái lại, cái nàng Mộ Tuyết kia rõ ràng là đâu có thiên phú gì đâu, thế mà giả tạo là mình có thiên phú rất cao, gạt cả Mộ gia mấy năm trời ấy chứ. Lòng dạ quá sâu rồi.

Nàng ta nhìn thì xinh đẹp đó, nhưng coi chừng bụng dạ đều đen thui cả.

Nghe nói, nàng ấy không cần phải dọn ra khỏi khu biệt viện đang ở, chẳng biết là khóc lóc cầu xin thế nào mà Tam phu nhân đồng ý cho nàng ta ở lại đấy. Người gì đâu mà xấu xa quá, đúng là khiến người khác chó chịu thật...”

Chát!

Người thị nữ kia còn chưa kịp nói xong, đột nhiên có một bàn tay vô hình tán mạnh vào nàng, khiến nàng văng cả người ra xa.

Sau đó, rơi mạnh xuống đất.

Động tác rơi còn đi kèm với một tiếng thét vô cùng thê thảm nữa.

Tiếp theo, người thị nữ kia ngồi trên mặt đất, ôm mặt, kinh hoàng nhìn xung quanh. Thế nhưng mà, nàng ta chẳng thấy ai cả.

...

Đến lúc này, Lục Thủy mới buông vành tai ra rồi tiếp tục chờ đợi trong im lặng.

Hắn vừa dùng hết sạch lực lượng Thiên Địa rồi.

Không mất nhiều thời gian sau đó, người đàn ông trung niên kia bước ra, mời hắn đi vào.

Dĩ nhiên là Chân Vũ và Chân Linh cũng đi theo vào. Nếu không theo vào, bọn họ rất lo lắng.

Ngay sau đó, Lục Thủy đã bước vào đại sảnh của Mộ gia.

Vừa tiến vào, hắn đã nhìn thấy tộc trưởng của Mộ gia, người đang ngồi ngay vị trí cao nhất trong đại sảnh.

Ở mỗi bên của y đều có một kẻ đang ngồi, một người đàn ông và một phụ nữ.

Người phụ nữ nơi đó là một vị phu nhân xinh đẹp, chính là Mộ Khương. Nàng ta đứng hàng thứ hai trong gia tộc này, mang chức vị Trưởng lão Chấp sự của Mộ gia.

Còn người đàn ông kia chính là Mộ Tuyết, Tam gia của Mộ gia.

Lục Thủy quan sát bọn họ, bọn họ cũng quan sát Lục Thủy.

Trên thực tế, đây là lần đầu tiên họ gặp Lục Thủy. Lục Thủy rất nổi tiếng, nhưng không có quá nhiều người thực sự biết rõ dáng dấp của hắn.

Đây cũng là một loại bảo vệ của Lục gia dành cho hắn, ai cũng hiểu điều đấy cả.

Nhưng hiện tại khi nhìn thấy Lục Thủy, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong đầu của ba người Mộ gia chính là: rất bình thường. Khí chất của hắn quá bình thường, không có bất kỳ dấu vết tiên khí nào của một vị thiên kiêu nên có cả.

Kẻ này chắc chắn sẽ chẳng có thành tựu lớn lao gì trong tương lai đâu - Đây chính là kết luận của bọn họ khi gặp gỡ Lục Thủy.

Ngược lại, cũng không có cái ý nghĩ kiểu “ấn tượng đầu tiên” nảy sinh trong lòng hắn. Vì theo góc nhìn của hắn, những người này chưa bao giờ tỏa ra ánh hào quang trong kiếp trước của bản thân.

Khi đi tới giữa đại sảnh, hắn cúi nhẹ đầu, cung kính chào hỏi:

“Lục Thủy bái kiến các vị tiền bối.”

Bình luận

Truyện đang đọc