ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Nhìn Kiều Vô Tình đi ở phía trước, Kiều Càn không cam lòng nói: “Tổ gia gia, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao? Cháu cảm thấy hơi uất ức. Chẳng lẽ để lão Liêu chết tức tưởi vậy à?”

“Càn nhi, vậy ngươi nói xem, ta phải làm sao?” Kiều Vô Tình hỏi ngược lại.

Lão ta có vẻ rất yêu quý tên chắt trai của mình.

“Dù gì đi nữa cũng phải dạy tên Lục Thủy ấy một bài học, tính luôn hai tên thuộc hạ của hắn nữa.” Kiều Càn đáp.

Kiều Vô Tình lắc đầu:

“Thiến nhi, ngươi nghĩ sao?”

Thiếu nữ bên cạnh Kiều Càn cau mày nói:

“Đây là địa bàn của Lục gia, thế nên việc tranh chấp với thiếu gia nhà họ Lục là một hành vi không thông minh cho lắm. Dù hắn là một loại phế vật, thì tựu chung cũng là mặt mũi của Lục gia.

Do đó, Lục gia sẽ không để người nhà của mình bị kẻ khác khi dễ.”

Kiều Càn vặn lại:

“Nhưng đây chỉ là xích mích nhỏ, có ảnh hưởng đến ai đâu?”

Kiều Thiến nói: “Nhưng hai bên cũng đã đánh nhau rồi còn gì?”

Kiều Càn phản bác: “Nhưng rõ ràng là tên Lục Thủy ấy hạ lệnh giết người trước mà. Ai mà biết tên đó vừa động một chút thì đòi giết chóc ngay như thế? Ta chưa bao giờ thấy một tên đại thiếu gia nào như vậy cả!”

Kiều Thiến bèn hỏi: “Vậy huynh có gặp ai tai tiếng hơn tên Lục thiếu gia ấy chưa?”

Kiều Càn nhất thời không biết nên nói gì nữa. Chẳng lẽ, vì kẻ ấy là một tên phế vật cực độ mà y không thể tùy tiện gây sự hay sao?

Nhưng Kiều Vô Tinh lại lắc đầu:

“Đều không đúng! Tổ gia gia ta đây không quan tâm đến chuyện này là vì người đó đã giết người trước mặt ta.”

Kiều Càn hoàn toàn không hiểu:

“Tại sao ạ? Hắn không nể mặt tổ gia gia, chẳng phải tổ gia gia càng phải dạy dỗ hắn hay sao?”

Kiều Vô Tình lắc đầu, vừa nhìn về phía trước, vừa nói:

“Không đâu! Về mặt lý thuyết, hắn không thể ra tay được. Thế nhưng mà, kẻ kia quả thật đã phá vỡ sự giam cầm của ta.

Mà với thủ đoạn có thể bỏ qua sự giam cầm của ta như vậy, các ngươi có biết điều đó có ý nghĩa gì không?”

Kiều Càn không hiểu, và Kiều Thiến cũng không hiểu.

“Có nghĩa là, một vị đầu sỏ nào đó của Lục gia đã dõi mắt đến đây. Hơn nữa, người đó càng không phải là Tam trưởng lão của Lục gia. Vì nếu người ra tay là Tam trưởng lão, chắc chắn không thể bí ẩn đến mức chẳng ai trong chúng ta phát hiện ra cả.

Nói cách khác, kẻ giết người không phải là Lục thiếu gia, cũng không phải thuộc hạ của Lục gia, mà là trưởng lão của Lục gia.” Kiều Vô Tình giải thích.

Đây mới là lý do tại sao lão không tiếp tục so đo chuyện này.

Nếu không, dù sao đi nữa thì lão cũng phải dạy dỗ ít nhiều cái tên Lục thiếu gia ấy.

Kiều Càn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Lúc đó, con nghe Lục Thủy nói 'Chém,” sau đó cái tên Chân Vũ mới chém xuống được. Liệu có phải do Lục Thủy giở trò hay không?”

Nghe vậy, Kiều Vô Tình lắc đầu, cười nói:

“Hắn mới chỉ lên Cấp 2, làm gì đủ trình để có thể phá vỡ sự giam cầm của bổn tọa mà thần không biết, quỷ không hay?”

Ngay cả khi hắn có thiên phú dị bẩm, hắn vẫn không thể làm được điều này khi mới trạc tuổi 20 như hiện tại.”

Kiều Càn không nói gì thêm nữa, vì biết rõ tổ gia gia của mình đang nổi giận.

Bình thường, tổ gia gia của y sẽ không dùng từ bổn tọa trong lúc đang nói chuyện với y.

Cơ mà, y sẽ nhớ kỹ hôm nay. Chờ đến khi giáp mặt với Lục Thủy ở nơi khác, y sẽ đòi lại danh dự.

Đến lúc này, Lục Thủy mới nghe phụ thân mình trách mắng:

“Tác phong làm việc của con là thế này đấy à? Một ngày nào đó, con có biết rằng, nếu nơi đây không phải là địa bàn của Lục gia, thì con có thể sống tiếp hay không cũng là một câu hỏi đấy.”

Lục Cổ rất tức giận vì sợ rằng, một ngày nào đó con trai mình ra ngoài, sau đó cũng chẳng bao giờ quay về được nữa.

“Chẳng lẽ con nghĩ rằng, ai ai cũng nể nang thanh danh Lục gia của chúng ta hay sao?

Chẳng lẽ con nghĩ rằng, mọi người đều biết con là Lục đại thiếu gia hay sao?

Chẳng lẽ con nghĩ rằng, thế giới này đều là một đám người tu chân nhút nhát hay sao?

Chẳng lẽ con nghĩ rằng, người ta sẽ không bí hóa quá liều mà hủy thi diệt tích sao khi giết con xong hay sao?”

Lục Cổ tiếp tục quát mắng:

“Nếu đã không có thực lực, vậy ít gây sự lại đi.

Sống yên ổn không tốt à?

Con có thể cho ta và mẫu thân của con yên tâm về con hơn, được không? Chuyện này khó lắm hả?”

Lục Thủy: “...”

Hắn làm gì quá đáng đến vậy?

Hắn chỉ thấy người kia nói chuyện vừa khó nghe, vừa ngu ngốc, còn vênh váo mang theo Huyết Sát phiên đến đây. Ai biết được, liệu kẻ đó có phải từng giết người trên địa bàn của Lục gia hay không?

Bọn chúng không nể nang đây là địa bàn của ai cơ mà?

Không dạy bọn chúng một bài học, bọn chúng thậm chí còn không biết mình là ai.

Nếu đã quyết định bước vào hàng ngũ tu chân, nhất định phải chuẩn bị tâm lý từ trước. Bởi vì, một người sẽ không thể biết được mình sẽ chết bất đắc kỳ tử vào lúc nào, chẳng hạn như khiêu khích người mà bản thân không nên khiêu khích.

Đây là những gì mà gã ma tu vừa đòi đánh hắn ban nãy từng nói với hắn.

Vì vậy, Lục Thủy đã quyết định giết kẻ đó.

Đương nhiên, hắn dám ngang ngược như vậy là do nơi đây là địa bàn của Lục gia, và ba vị đại lão đều ở trên núi. Vị khách đến từ Kiều gia kia chắc chắn không phải đối thủ của ba vị đại lão nhà mình.

Sống nhiều năm như vậy, hắn lại không phải đồ ngốc.

Điều đáng tiếc duy nhất cho hắn chính là sức mạnh của Thiên địa mà bản thân vừa tích lũy được lại hao phí sạch sẽ. Hắn buột lòng phải tiếp tục đọc sách rồi.

“Nghe rõ chưa?” Lục Cổ quát to.

Không còn cách nào khác, Lục Thủy đành trả lời: “Con rõ rồi.”

Đến đây, Lục Cổ mới gật đầu:

“Về gặp mẫu thân ngươi, lãnh một phần ăn trưa rồi ăn đi. Cha đang bận, đừng có gây chuyện nữa nhé!”

Lục Thủy: “...”

Đi đâu? Đi gặp mẫu thân để nhận một phần ăn trưa à?

Đi một vòng nơi đây, giờ lại bảo hắn quay về ăn trưa ư?

Haizz.....

Hắn chỉ biết thời dài.

Lục Thủy vừa cầm sách đọc, vừa quay ngược về núi. Trên đường, hắn còn nghe phông phanh về việc cải tạo tín hiệu cho mấy thiết bị xung quanh vùng này.

Biết được điều này, hắn cũng không cần phải ở lại thị trấn.

Đi nhận bữa trưa thôi.

Trên đường lên núi, Lục Thủy nói:

“Các ngươi có biết những người đó đến Lục gia để làm gì không?”

Ánh mắt của Lục Thủy vẫn nhìn vào cuốn sách.

Chân Vũ và Chân Linh nhìn nhau, hơi do dự.

Sau đó, Chân Vũ đáp:

“Có thể là liên quan đến thiếu gia.”

Lục Thủy vừa đọc sách, vừa nói:

“Về chuyện hôn ước ấy à?”

Chân Vũ có chút kinh ngạc, tự hỏi tại sao thiếu gia lại trở nên thông minh như vậy:

“Thưa vâng.”

Lục Thủy không nói gì thêm nữa. Hắn cảm giác hơi kỳ quái. Vì nghĩ kỹ lại, kiếp trước của hắn không hề có chuyện người của Kiều gia đến đây bái phỏng.

Chắc chắn là có chuyện gì đó thì bọn họ mới đến đây.

Mà sự tình quan trọng gần đây nhất lại liên quan đến phần hôn ước kia.

Về phần Mộ gia, cho dù là bọn họ cố che giấu vấn đề hay thực sự là Mộ Tuyết xảy ra vấn đề, Lục Thủy vẫn không có bất cứ một manh mối nào. Tuy nhiên, tất cả đều không quan trọng.

Chuyện quan trọng nhất vẫn là từ hôn - hắn khá thích thú với viễn cảnh này.

Còn một ngày nữa, hắn có thể lên đường đi từ hôn rồi.

Về cơ bản, vết thương ở thắt lưng đã khỏi hẳn.

Trong hai ngày này, hắn cần phải tích lũy thêm một ít lực lượng Thiên địa, vì chắc chắn sẽ gặp một vài tình huống vô cùng nguy hiểm khi lên đường.

Ở kiếp trước, cơ bản là hắn không hề đi ra khỏi nhà, nhất là sau sự kiện xém chết kia.

Đến khi lệnh cấm túc hết hạn, hắn vẫn không ra khỏi nhà.

Vì vậy, hắn đã dành phần lớn cuộc đời của mình tại địa bàn của Lục gia.

Về mối hôn sự mà các vị đại lão của Lục gia sắp xếp cho hắn sau khi hắn từ hôn, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Vì hắn cũng đã an bày ổn thỏa mọi chuyện.

Về đến Lục gia, Chân Vũ và Chân Linh cũng không theo hầu hắn nữa.

Đương nhiên, Lục Thủy cũng định đi gặp mẫu thân mình để nhận phần ăn trưa. Nhưng mới đi được nửa đường, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra; số máy đang gọi đến là một số lạ.

Do dự một chút, hắn vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Xin chào.”

Rất lễ phép, đây là hắn cố tình học hỏi khi đi ra ngoài.

Nhưng chờ cả buổi, đầu dây bên kia cũng không hề trả lời.

Lục Thủy tò mò nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó nhận ra cuộc gọi vẫn còn đang được duy trì.

“Bị hỏng rồi sao? A lô? Có nghe thấy ta đang nói chuyện không?”

Đợi một hồi, bên kia rốt cục lên tiếng; đó là giọng nói của một cô gái:

“Lục Thủy đấy à?”

Lục Thủy có chút tò mò, đây là ai thế?

Hắn có quen biết người này không?

Hay hắn có quen nhưng đã quên mất?

Giọng nói khá quen thuộc, có lẽ là người quen của hắn.

“Ai đấy?” Lục Thủy hỏi thẳng.

“Nghe nói các người sắp đến từ hôn?” Đây là giọng nói từ phía đối diện.

Nghe thế, Lục Thủy hơi sững sờ, sau đó nói:

“Người của Mộ gia đó à?”

Nhưng hắn chợt bừng tỉnh. Giọng nói này rất quen thuộc, có chút giống Mộ Tuyết. Tiếp theo, Lục Thủy hỏi lại:

“Mộ Tuyết đó à?”

Bình luận

Truyện đang đọc