ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Hành động và lời nói của Lục Thủy khiến mọi người sửng sốt.

Trước khi Mộ Uyên kịp hoàn hồn từ những lời nói vừa rồi, y chợt nghe thấy câu hỏi này của Lục Thủy.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, y lập tức nói:

“Lục hiền chất đã hiểu lầm, tuyệt đối không có chuyện này.”

Nhìn Mộ Uyên, hắn nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường, sau đó dùng một giọng điệu lạnh băng mà nói tiếp:

“Không có chuyện này à?

Vậy, điều mà ta thấy tận mắt, nghe tận tai, lại là chuyện gì?

Ta rất tò mò, chẳng lẽ Mộ gia của thúc đã nghèo đến mức không cho nổi, hay túng quẫn đến mức không dành ra được một chỗ cho nàng ấy ở lại, hay là... có ai đó quá vô dụng đến mức không lo toan nỗi những vấn đề này?”

“Lục hiền chất, tuyệt đối có hiểu lầm trong đây. Hẳn là có người nghe phông thanh gì đó rồi đồn bậy, sau đó mới tùy tiện làm bậy.” Mộ Uyên cau mày nói.

Y cảm giác được khí tức của Lục Thủy đã thay đổi.

Lục Thủy tiến lên một bước, có chút hung hăng nói:

“Tùy tiện làm bậy?

Điều này đồng nghĩa với việc, tộc trưởng Mộ gia là thúc đã cao tuổi rồi, không đủ uy tín để quản lý chuyện trong nhà ư?

Hay do là mấy vị hiện tại đây ra lệnh cho người trong tộc rằng, có nhu cầu gì thì phải quỳ xuống mà xin xỏ thì mới được đáp ứng nhỉ?

Hoặc có lẽ Mộ gia cũng là một loại cỏ đầu tường, chỉ biết gió chiều nào thì che chiều ấy, tùy ý làm bậy?”

Khi Lục Thủy nói xong những lời này, khuôn mặt của ba người Mộ gia dần sa sầm đến mức dữ tợn. thậm chí kích động đến mức muốn động thủ.

Chân Vũ, Chân Linh cũng bị dọa luôn rồi, thực sự là bị dọa sợ đấy. Thiếu gia chỉ toàn gây hấn bậy bạ mà thôi, còn làm xằng làm bậy ngoài cả sự dự đoán của bọn họ.

Đây không chỉ là hành vi kênh kiệu, đâu chỉ là sự bùng nổ của cảm giác ưu việt.

Đây rõ ràng chính là cảm giác coi trời bằng vung.

Mà vừa lúc này, Lục Thủy lại lên tiếng:

“Nếu như ngươi khó mà chấp chính Mộ gia, vậy có thể quỳ xuống van xin ta làm hỗ trợ, có lẽ ta cũng có thể giúp ngươi một tay.”

Câu nói này của Lục Thủy hoàn toàn chọc giận tất cả mọi người trong Mộ gia.

Đùng!!!

Mộ Uyên vung tay đập vỡ chiếc ghế của y đang ngồi, sau đó đứng lên, tỏa ra một luồng khí tức điên cuồng:

“Càn rỡ.”

Giọng quát inh ỏi truyền ra khắp toàn bộ Mộ gia. Ngay lúc âm thanh này phát ra, khí tức Mộ Uyên cũng trực tiếp lan rộng từ trên xuống dưới cả gia tộc họ Mộ.

Giờ khắc này, người của cả Mộ gia đầu dừng ngay việc đang làm. Vẻn vẹn một câu, vậy mà có thể khiến tất cả mọi thành viên của gia tộc - dù là trong nhà hay ngoài ngõ, trên núi hay dưới núi - đều cảm thấy bị trì trệ cả người, yên tĩnh hoàn toàn.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lập tức sợ điếng người vì nhận ra đó là giọng nói của tộc trưởng.

Giọng nói của tộc trưởng đang bao hàm một cảm giác phẫn nộ, chuyện gì đang xảy ra thế?

Mà ngay đại sảnh của Mộ gia, khí tức của Mộ Uyên đang điên cuồng phát tán; y gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.

Mộ Khương và Mộ Giản cũng đứng lên, cả hai đều nhìn chằm vào Lục Thủy. Cái thằng Lục Thủy này quả thực cuồng vọng vô cùng.

Chân Vũ, Chân Linh cũng kinh hãi. Họ đứng bên cạnh Lục Thủy, cố gắng tiến về phía trước để che chở hắn nhưng khó mà nhích nhẹ, dù chỉ một bước.

Nhưng chỉ cần tộc trưởng Mộ gia dám ra tay, bọn họ cũng sẽ dốc sức liều mạng.

Thiếu gia thật sự rất biết gây chuyện.

Lục Thủy vẫn đứng đó, vẫn nhìn chằm chằm vào Mộ Uyên.

Mặc dù Mộ Uyên mang đến cho hắn rất nhiều áp lực, nhưng hắn cũng không hề khiếp đảm mảy may, chỉ đứng yên mà nhìn đối phương như thế.

Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau hơn mười giây, Mộ Uyên mở lời với cảm xúc tức giận vô hạn. Thanh âm của y vô cùng to lớn và đinh tai nhức óc, thậm chí còn truyền khắp cả Mộ gia:

“Rốt cuộc, ai mà dám cắt đứt tài nguyên tu luyện của Mộ Tuyết, lại còn dám cướp đoạt chỗ ở của nó? Thậm chí còn đòi nó trả chi phí để lấy đồ vật nữa?

Ai dám to gan lớn mật, tùy ý làm bậy như vậy?

Điều tra ngay cho ta! Dù là đào ba thước đất, dù phải xới tung cả Mộ gia cũng phải tra cho ta.

Phàm là tra ra ai, mặc kệ thân phận gì, tu vi gì, cũng đều phải nghiêm trị không tha. Tuyệt đối không được dung thứ, phải răn đe làm gương.”

Nghe thế, toàn bộ Mộng gia đều sững sờ.

Và một số người bắt đầu hoảng sợ.

Ví dụ, như chuyện bán linh thú cho Đinh Lương, hoặc hành vi đổi tên của khu tiểu viện mà Mộ Tuyết đang ở.

Bọn họ khó mà tin nổi, tại sao tai họa này là tự dưng ập đến như thế?

Mà người càng bất ngờ hơn, chính là Đường Y.

Vốn đang cao hứng, sắc mặt của nàng bắt đầu ảm đảm dần.

Mà một thiếu nữ bên cạnh nàng cũng vô cùng sợ hãi, vì biển tên đang treo bên trên tiểu viện của Mộ Tuyết rõ ràng là ghi tên nàng.

“Mẹ, chuyện gì vừa xảy ra thế? Có phải đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì hay không?”

“Không, không sao cả! Đừng lo lắng, đừng sợ! Đợi, đợi phụ thân con trở về.”

Đến đây, giọng nói của Mộ Uyên lại vang lên. Lần này, giọng nói của y còn được gia trì thế lôi đình oanh động: “Mộ gia chắc chắn sẽ ra mặt cho Mộ Tuyết, bóp chết tất cả những kẻ tùy ý làm xằng làm bậy.”

Ầm ầm!!!

Thế lôi đình này khiến người người sợ hãi, còn Đường Y kinh hoảng đến mức mềm nhũng cả cơ thể.

Nàng không hiểu, tại sao mọi chuyện lại như thế này?

...

Khi Mộ Uyên nói xong chuyện này, y mới thu hồi lại phần lực lượng khuếch trương, sau đó mới quay sang nói chuyện với Lục Thủy:

“Lục thiếu gia không cần lo lắng. Ta nhất định sẽ xử lý chuyện này thật ổn thỏa, trả lại sự công bằng cho Mộ Tuyết.”

Lục Thủy nhìn Mộ Uyên; hắn vội ổn thỏa lại tâm tưởng từ sự ảnh hưởng của Mộ Uyên, sau đó mới mở miệng nói:

“Trả lại sự công bằng thì có ích lợi gì? Chuyện đó cũng đã xảy ra rồi.

Bây giờ, ta chỉ muốn nói với các người một điều.

Nếu Mộ gia các người không nuôi nổi, vậy để Lục gia bọn ta nuôi. Mộ gia các người không có chỗ ở cho nàng, Lục gia của bọn ta còn dư rất nhiều phòng trống rộng rãi. Mộ gia không có hạ nhân làm việc, Lục gia không thiếu những người này.

Các người phải hiểu rõ một điều, những gì mà Mộ gia các người làm được, Lục gia chúng ta cũng có thể làm được.

Còn điều mà Mộ gia không làm được, Lục gia của chúng ta vẫn có thể làm được.”

Mộ Uyên nhìn Lục Thủy với thần sắc âm trầm, sau đó cúi đầu nói:

“Lục thiếu gia nói đúng. Chuyện này quả thật là lỗi của Mộ gia chúng ta. Chỉ là, Mộ Tuyết là đại tiểu thư của Mộ gia chúng ta, Mộ gia tuyệt đối không để nàng bị thiệt thòi.

Lần này thực sự là sơ suất của tộc trưởng ta. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ đền bù tổn thất gấp bội.”

Ta tin rằng, sau sự nhắc nhở của Lục thiếu gia lần này, chuyện tương tự sẽ không phát sinh nữa.”

Mộ Khương và Mộ Giản hơi không cam lòng, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng dám hé răng.

Là tộc trưởng, dù sao đại ca của họ cũng phải cân nhắc vì gia tộc.

Mộ Tuyết chỉ đứng tại đó; không ai chú ý đến nàng, mà nàng cũng chưa từng mở miệng nói lời gì.

Lục Thủy cũng không nói gì thêm. Đã chuyển chủ đề rồi, hắn không cần phải đối mặt với Mộ Tuyết nữa, thế nên đang tìm cách lấy cớ để ra về.

Hắn buộc phải quay về, càng sớm càng tốt.

Ở đây quá nguy hiểm.

Thời điểm này, Chân Vũ mới định thần lại. Thiếu gia thật sự quá lợi hại rồi, dám ép Mộ gia nhận sai.

Tuy nhiên, đây không phải là mục đích mà họ đến đây.

Y đến bên cạnh Lục Thủy, dùng bí pháp truyền âm cho hắn:

“Thiếu gia, chúng ta đến đây để từ hôn mà.”

Người khác đương nhiên có thể nhận ra hành động của Chân Vũ. Lục Thủy cũng thở phào nhẹ nhõm, Chân Vũ hành động rất kịp lúc nha.

Sau đó, Lục Thủy gật đầu.

Chân Vũ thầm vui vẻ khi thấy Lục Thủy gật đầu; thiếu gia chịu nghe lời mình rồi ư?

Nhưng chỉ ngay sau đó, Chân Vũ lập tức rơi vào cảm giác choáng váng.

Lục Thủy hành lễ đơn giản với nhóm người Mộ Uyên:

“Ta đã truyền lời của Tam trưởng lão đến mọi người rời. Tiếp theo vẫn là chuyện riêng của Mộ gia.

Chân Vũ vừa mới nhắn lại, nói rằng Tam trưởng lão bảo ta phải quay về Lục gia ngay lập tức để bàn giao chuyện này. Vậy nhé, ta không quấy rầy các vị tiền bối nữa.

Cáo từ các vị nhé.”

Chân Vũ: Thiếu gia, ngài đang ngậm máu phun người.

Nhóm người xung quanh cũng vô cùng sững sốt khi nghe hắn nói vậy, Lục thiếu gia không tiếp tục lên mặt nữa à?

Bỗng dưng đòi bỏ đi?

Chỉ là, Mộ Uyên vẫn đáp:

“Tuyết nhi, tiễn Lục thiếu gia ra về.”

Ngay khi Mộ Tuyết vừa gật đầu, Lục Thủy lập tức dẫn người rời đi, vừa bước vừa nói mà không hề quay đầu nhìn lại:

“Không được, trông Mộ tiểu thư có vẻ không khỏe, thế nên nhanh chân về phòng nghỉ ngơi đi. Không cần tiễn ta.”

Không chờ Mộ Tuyết đáp lại, Lục Thủy đã dẫn người đi thẳng tới cửa ra vào, trông hết sức vênh váo.

Mộ Tuyết không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười. Chàng chạy nhanh quá nhỉ?

Mộ Uyên lại nhìn Mộ Tuyết, nói:

“Tuyết nhi! Đây thực sự là sơ suất của nhóm trưởng bối chúng ta. Trước đêm nay, những người tùy ý làm bậy kia chắc chắn sẽ đến nhận tội với ngươi.”

Mộ Tuyết lắc đầu, nói khẽ:

“Tộc trưởng, không cần xử lý nghiêm trọng đến thế đâu. Đây là việc ngoài ý muốn, Tuyết nhi cũng là một người hiểu chuyện. Thôi thì cứ chấm dứt như vậy đi, Tuyết nhi cũng không chịu tổn thương nào.”

Sau khi Mộ Uyên an ủi vài câu, Mộ Tuyết bèn lui ra ngoài.

Mộ Tuyết đi rồi, trong đại sảnh của Mộ gia chỉ còn lại ba người mà. Nhất thời, cả không gian chìm vào yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc