ĐẠO LỮ HUNG DỮ CŨNG TRÙNG SINH

Lục Thủy thậm chí không thèm nghe Chân Linh nói gì.

Hắn chỉ bình tĩnh nhìn những người đó; nếu đã có nhiều người tới đây như thế, vậy cứ chờ xem bọn họ định làm gì.

Kiều Càn được người bên cạnh đỡ lên; y tức giận nói với kẻ vừa hỗ trợ mình:

“Ngươi thấy ta có vẻ không sao hay sao mà còn hỏi câu đó?”

Thấy thiếu gia nhà mình bị đánh đập như này, bọn họ cũng rất giận dữ. Một người đàn ông trung niên nhìn về phía Lục Thủy, nói:

“Lục thiếu gia, trên đường tới đây, chúng ta không hề nhìn thấy thiếu gia gây tổn hại gì cho Lục thiếu gia. Ngươi trực tiếp đánh người như vậy, có phải là quá đáng lắm không?

Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng là khách của Tam trưởng lão nhà các ngươi? Đây là đạo đãi khách của Lục gia đó sao?”

Chân Vũ và Chân Linh lập tức nhíu mày; nếu nói theo cách này, bọn họ chết chắc rồi.

Nếu hành vi vừa rồi liên lụy đến đạo đãi khách của cả Lục gia, chắc chắn cả hai phải chịu phạt.

Lục Thủy lại không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi nói:

“Vậy, ngươi nghĩ ta nên làm thế nào đây?”

Người đàn ông trung niên kia cung kính nói:

“Mời Lục thiếu gia xin lỗi thiếu gia nhà ta, sau đó để thiếu gia nhà ta tát lại hai cái.”

Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, Kiều Càn lập tức nói:

“Đúng vậy, các ngươi đánh ta, ta đánh lại các ngươi, như vậy mới hợp lý.”

Lục Thủy liếc nhìn về phía vị trí thắt lưng của người đàn ông trung niên kia. Gã này đang đeo một lá cờ nho nhỏ nơi đó.

Huyết Sát phiên, chậc chậc, trắng trợn như vậy, chẳng lẽ Kiều gia hết người rồi sao? Thế nên mới để loại người này đi theo bên cạnh.

Huyết Sát phiên - phải được nuôi dưỡng bằng máu người. Do đó, cứ ít lâu là phải giết chết một người.

Đây là một tên tà tu.

Hơn nữa, cây Huyết Sát phiên này rõ ràng đang ở trạng thái vừa được bồi bổ.

Phường tà tu thế này mà dám ngang nhiên bước chân vào Lục gia của hắn sao?

Ha ha!

Sau đó, Lục Thủy gật đầu với họ:

“Cũng có lý! Thế nhưng, nếu muốn tát hai bạt tai ngược lại, các ngươi định đánh Chân Vũ hay đánh ta?”

Nghe đến đây, Chân Vũ bất giác chạnh lòng.

Nếu ra lệnh cho y đứng yên chịu đánh, làm sao y có thể cam tâm được?

Chân Vũ siết chặt thanh kiếm của mình, nhưng cuối cùng đành thả lỏng tay ra.

Chân Linh cũng cảm giác vô cùng mờ mịt với hoàn cảnh trước mắt.

Quả nhiên, chúng ta không nên dính líu đến tên thiếu gia này.

Kiều Càn lập tức nói:

“Ngươi là kẻ ra lệnh, đương nhiên phải chịu liên đới trách nhiệm.”

Lục Thủy nhìn người đàn ông trung niên kia, nói:

“Ngươi cũng nghĩ như thế sao?”

Người đàn ông trung niên kia vẫn lễ phép trả lời:

“Chúng ta nghe theo lời của thiếu gia.”

Lục Thủy gật gật đầu, tóm tắt lại:

“Vậy hiện tại, ta sẽ xin lỗi, sau đó để thiếu gia của các ngươi đánh ta và Chân Vũ, đúng không?”

Gã trung niên kia chợt nhíu mày lại, tự hỏi sao đối phương lại quá bình tĩnh rồi. Nhưng khi nghĩ đến tai tiếng về hắn, gã vẫn gật đầu:

“Đúng vậy, Lục thiếu gia.”

Lục Thủy gật nhẹ, sau đó xoay người rời đi. Trong lúc mọi người đang chẳng rõ Lục Thủy định làm gì, hắn bỗng dưng ra lệnh:

“Giết hết bọn chúng, cho các ngươi 1 phút.”

Nói xong, Lục Thủy tiếp tục đi về phía trước, không hề quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những người phía sau.

Ngay cả Chân Vũ và Chân Linh cũng không ngờ rằng, đại thiếu gia của họ lại thực sự hạ đạt mệnh lệnh như vậy. Thậm chí, Chân Vũ đã chuẩn bị tinh thần bị nhóm người kia bạt tai rồi.

Nhưng dù y có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đại thiếu gia của y lại ra lệnh giết người.

Nghe Lục Thủy nói vậy, gã trung niên của Kiều gia bên kia lập tức mở lời:

“Quả thật Lục thiếu gia chẳng coi ai ra gì. Nếu Lục thiếu gia muốn làm lớn chuyện như thế, chúng ta đành phải đáp trả...”

Nhưng khi còn chưa nói hết lời, một đạo kiếm quang lóe lên, đánh bay gã văng ra xa một đoạn.

Chân Vũ ra tay.

Bất kể thiếu gia của họ có cố tình gây sự hay không, bất kể thiếu gia của họ có đang tỏ vẻ bản thân bí ẩn hay không, lần này - Chân Vũ đều cam tâm tình nguyện rút kiếm.

Một phút ư?

Nhiêu đó là đủ.

Chân Vũ ra tay, và những người kia đương nhiên cũng ra tay theo.

Chân Linh cũng xuất chiêu ngay sau đó.

Kiều Càn suýt nữa sợ tè ra quần. Y không bao giờ nghĩ rằng, thay vì dọa dẫm, tên phế vật của Lục gia này lại thẳng thừng ra lệnh giết người như vậy.

Y không sợ ư?

Đây rõ ràng là hành vi tuyên chiến với Kiều gia của y.

Nếu thực sự giết chết bọn chúng, Lục Thủy sẽ phải đối mặt với hình phạt gì?

Chẳng phải chính là địch chết 1000, quân ta chết 800 ư?

Đây là vò đã mẻ nên không sợ bị rơi vỡ à?

Kiều Càn tin rằng, thằng Lục Thủy này tàn phế đến mức điên rồi, thế nên gặp ai cũng cắn. Sớm biết như vậy, y sẽ không đến trêu chọc đối phương làm chi.

Trong lúc Kiều Càn đang sợ hãi, một ánh kiếm chợt lóe lên trước mặt y. Kiếm quang xẹt đến cổ y; nếu y vẫn không làm gì, nhất định sẽ chết ngay tại đây.

Trong lúc tuyệt vọng, Kiều Càn lập tức sử dụng pháp bảo hộ mệnh.

Một tiếng nổ to vang lên; kiếm quang bật ngược trở lại, nhưng món pháp bảo hộ mệnh kia cũng vỡ tan tành.

Y ngã quỵ xuống đất, không gượng dậy nổi, còn cảm giác nơi vừa ngã xuống có chút ẩm ướt.

Nỗi sợ hãi dần sinh sôi trong lòng y; những người đó thực sự muốn giết y.

Điên rồi, điên rồi, điên hết cả rồi.

“Tổ gia gia, cứu, cứu mạng cháu với.”

Kiều Càn rốt cuộc không biết mình nên làm gì, chỉ có thể cầu cứu, vì không kêu cứu thì chết chắc tại đây.

Sẽ chết một cách vô cùng ngớ ngẩn tại địa phương này.

Đang so chiêu với người đàn ông trung niên kia, Chân Vũ chợt nghe thấy Kiều Càn thét to kêu cứu bên này, thế là dốc lòng tăng nhanh tốc độ giao đấu.

Gã trung niên kia cười thầm, vì dù bản thân đang rơi vào thế yếu thì có sao?

Chờ vị kia đến, ai đủ khả năng giết gã?

Chỉ một thoáng suy nghĩ đã khiến Chân Vũ phát hiện ra một kẽ hở tuyệt đối; thế là, kiếm của Chân Vũ đã đâm thẳng vào ngay trước mặt của gã trung niên.

Kẻ này lập tức giật thót cả mình.

Mà ngay lúc này, một luồng hơi thở nào đó đột nhiên bao trùm khắp nơi đây, tiếp theo là một giọng nói hùng hậu vọng đến:

“Chư vị có thể nể mặt ta một chút hay không?”

Khi giọng nói ấy vang lên, kiếm của Chân Vũ lập tức bị cố định lại. Không phải là y không muốn ra tay, chỉ là cơ thể của y không thể cử động được.

Chân Linh cũng thế, nàng không nhúc nhích được.

Người vừa đến là một vị cường giả siêu cấp, và y quyết đoán giam cầm bọn họ lại.

Tất nhiên, những người khác cũng bị giam cầm tương tự.

Gã trung niên kia vất đi vẻ sợ hãi trong nháy mắt, còn dõi mắt nhìn Chân Vũ bằng thái độ vô cùng đắc ý? Ngươi thấy chưa

Ngươi chẳng thể nào đả thương đến ta được đâu.

Chính bọn họ là người chiếm hết phần lý, nên kẻ xui xẻo chắc chắn là tên đại thiếu gia của Lục gia.

Chân Vũ hơi không cam lòng, vì tốt nhất là nên giết chết đối phương vào lúc này.

Lục Thủy cũng nhìn thấy tất cả. Hắn bèn khép quyển Thiên Địa Trận Văn đang xem trên tay lại, bình tĩnh nói:

“Chém.”

Lục Thủy vừa nói xong, Chân Vũ, người vốn đang bị giam cầm, đột nhiên nhận ra mình lại được tự do. Lúc này, y không hề do dự, thẳng thừng chém xuống một nhát.

Gã trung niên vốn dĩ vẫn đang đắc ý, nhưng ánh mắt lúc này lại bị nỗi kinh hãi bao trùm.

Không, không nên như vậy!

Tại sao y có thể di chuyển?

Một âm thanh 'Phập' vang lên, gã trung niên bị chém bay ra ngoài. Gã chưa từng nghĩ rằng, kiếm của đối phương lại chém xuống được.

Và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân lại chết tại nơi đây.

Đừng nói là gã, ngay cả Chân Vũ cũng không hiểu nổi vì sao bản thân lại có thể thoát khỏi sự giam cầm kia?

Y chỉ vừa nghe thấy giọng nói của Lục Thủy, nhưng y biết Lục Thủy là một người như thế nào cơ mà?

Chắc chắn không phải do tiếng 'Chém' ban nãy mà y mới lấy lại được sự tự do. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất.

Chân Vũ nhìn hướng Lục gia.

“Hả?” Lúc này, một lão nhân xuất hiện cùng một cô gái trẻ gần đó.

Lão ta nhìn về phía Chân Vũ, sau đó liếc về phía Lục gia rồi thầm suy đoán gì đó.

“Tổ gia gia.” Kiều Càn vội vàng chạy tới phía sau lưng lão nhân, sau đó chỉ vào Lục Thủy, vừa sợ hãi vừa nói:

“Hắn, hắn giết người bừa bãi đấy.”

Dĩ nhiên, Chân Vũ và Chân Linh lập tức đứng chặn ngay trước mặt Lục Thủy, sợ vị tiền bối này đột nhiên ra tay với hắn.

Lão nhân kia cũng liếc sang Lục Thủy, hỏi:

“Ngươi là Lục Thủy, thiếu gia của Lục gia?”

Trong giọng nói của ông ta lại mang theo một chút áp lực.

Lục Thủy nhìn lão nhân này, tự nhiên biết người kia là một vị cường giả, hơi khó chọc tới rồi.

Nhưng chưa kịp mở lời thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn, đó chính là phụ thân của hắn, Lục Cổ.

“Kiều lão tiền bối, sao ngài lại tới đây?” Lục Cổ mở lời bằng một thái độ khá đoan chính.

Nhìn về phía Lục Cổ, lão ta bèn nói:

“Hóa ra là Lục Cổ, thôi được rồi.”

Sau đó, lão nhìn Lục gia, nói:

“Ta có việc cần gặp Tam trưởng lão của các ngươi. Vừa rồi là do đám tiểu bối xích mích nho nhỏ, hi vọng các ngươi đừng để bụng.”

Nói xong, lão nhân ấy lập tức dẫn nhóm người của Kiều gia bỏ đi, còn tiện tay xử lý thi thể của gã trung niên kia.

Vì không thấy người nhà mình bị tổn thương, Lục Cổ cũng không muốn gây chuyện với lão nhân nọ.

Bình luận

Truyện đang đọc