ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Edit: Thỏ

“Không sao, không sao hết… đến đây, cầm lấy cái này.” Phàm Triệt nhét thắt lưng của mình vào tay đối phương, Trần Thiên cố gắng muốn giật tay ra nhưng cũng vô dụng.

“Anh vừa mới đánh vợ, chắc là vợ giận lắm… Đúng rồi… chắc là giận lắm, chắc là vợ thất vọng về chồng lắm! Chồng thật cầm thú, heo chó cũng không bằng! Vợ lấy cái này đánh chồng đi, muốn đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu, thẳng đến khi vừa lòng mới thôi! Đánh được cứ đánh, đánh tới mệt thì dừng, được không vợ?” Phàm Triệt khao khát nhìn Trần Thiên và mỉm cười. Hắn chỉ nghĩ nếu Trần Thiên xuống tay xong đồng nghĩa với việc sẽ tha thứ cho hắn.

Thậm chí Trần Thiên không còn biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc đó, y chỉ có thể lùi về phía sau theo bản năng, khổ sở lắc đầu.

Đúng vậy! Tâm lý hắn có vấn đề, hắn tuyệt đối là một gã tâm thần, là tên biến thái! Trần Thiên nghĩ thế, và y rất muốn rời khỏi nơi đây. Chỗ này là chốn hoang vu, đây là hòn đảo ma quỷ không người, cho dù y phải làm ăn xin cũng không sao cả, chỉ cần có thể thoát khỏi nó…

Phàm Triệt thấy Trần Thiên liên tục lắc đầu thì nét mặt hắn dấy lên khổ sở khôn xiết.

“Vì sao? Vì sao không chịu tha thứ cho anh? Tại sao hả? Có phải em vẫn còn giận anh hay không? Chẳng sao hết, anh không sợ chết… Chỉ cần em vui thì anh cũng vui rồi, thật sự không sao đâu! Đúng rồi, dao đây…” Hắn lảo đảo đứng dậy như rắn mất đầu, hắn muốn tìm kiếm cái gì đó. Hắn nhìn thấy con dao Thụy Sĩ của mình đặt trên phiến đá, sau đó lập tức bước tới nắm chặt trong tay. Hắn vẫn có ý định đưa nó cho Trần Thiên trừng phạt mình.

“Nào, giết anh đi! Em cứ việc làm những gì em thích.” Phàm Triệt đưa con dao cho Trần Thiên, hắn không ngừng hoa tay múa chân chỉ vào người mình. “Ở đây là tim anh, cứ đâm đi, chắc chắn sẽ chết. Anh không có cơ hội sống đâu. Không không không, chắc em chưa hết giận… Nếu anh dễ dàng chết như vậy em sẽ không thế nào hả giận được. Vậy thì ở đây, đâm xong anh chưa chết hẳn, anh sẽ giãy giụa từ từ… Có thể nhìn thấy anh khổ sở bỏ mạng, chắc chắn em sẽ bớt giận đúng không?”

Phàm Triệt cười vô cùng xán lạn, hàm răng trắng tinh lóe lên một tia đỏ thẫm dưới ánh lửa. Nhưng hắn vẫn thấy Trần Thiên đờ ra như cũ, hứng thú trong lòng cũng tuột dốc không phanh.

“Vẫn chưa chịu sao? Ngay cả anh chết mà em cũng không thể nguôi giận? Em vẫn ghét anh à? Anh… anh nên làm gì đây…” Cảm xúc của hắn lần nữa lại dồn nén đau thương, hắn rơi nước mắt, run run quỳ xuống đất.

“Vợ ơi…”

Trần Thiên há miệng thở dốc. Y dần dần hoàn hồn lại, lý trí cũng bất giác quay về. Y hiểu rõ đối phương có bệnh, nhưng y không phải bác sĩ tâm lý, cũng không có thuốc thang gì ở đây… Lúc còn niên thiếu y đã từng đọc qua một số thông tin về chứng bệnh này, điều duy nhất bây giờ đối phương tha thiết nhất chính là muốn y tha thứ cho hắn. Đúng vậy! Nếu sự việc cứ tiếp diễn như thế, Trần Thiên còn không biết đối phương sẽ làm thêm chuyện đáng sợ gì. Vì sinh tồn của mình, Trần Thiên càng không thể gặp nạn.

Y âm thầm mặc niệm cho số phận, hít sâu một hơi sau đó liếm liếm cánh môi khô khốc của mình, tiếp theo lại nuốt nước bọt một cái. Y bảo: “Phàm… à chồng, chồng ơi tôi không giận, tôi không giận chồng đâu, một chút cũng không giận mà. Sao tôi có thể giận chồng được…” Trần Thiên mỉm cười gượng gạo, tuy rằng y thừa biết nụ cười của mình so với lúc khóc còn khó coi hơn.

“Không giận sao, vợ? Thật sự không giận anh?” Phàm Triệt khẽ hỏi, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng nay đã trở nên tươi đẹp hơn nhiều.

Để rồi Trần Thiên lắc đầu như trống bỏi: “Đúng vậy đó, tôi không giận, không hề giận chút nào!”

Phàm Triệt bỗng nhiên mỉm cười, nét mặt cũng giãn ra, đây đúng là sự giải thoát nhẹ nhàng nhất hắn từng có. Hắn bước  qua cầm lấy bàn tay Trần Thiên khiến y không dám cử động, chỉ mặc đối phương cầm tay mình mà hôn lên.

“Vợ ơi, anh yêu em… Thật sự rất yêu em! Anh có thể chết vì em đấy, không ai có thể chia rẽ chúng ta!” Sau lưng Trần Thiên vẫn còn nóng rát, bởi vì Phàm Triệt là thủ phạm gây ra thương tích của Trần Thiên nên hắn chỉ có thể ôm lấy trán của đối phương mà thủ thỉ. Súng bên súng đầu sát bên đầu, khoảng cách gần như vậy khiến họ cảm nhận được hơi thở lẫn nhau.

Trần Thiên không dám nhắm mắt, y chỉ sợ nhỡ nhắm mắt lại, cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi sẽ hiện lên giống như một cuốn phim chiếu chậm – Phàm Triệt chẳng khác nào ma quỷ hiện hình, nghĩ tới đã thấy ghê. Nhưng y cũng không dám nhướn mắt. Chỉ cần vừa mở mắt là có thể  thấy bộ dáng Phàm Triệt đang ngủ say, rồi y sẽ phải lo lắng cho số phận của mình. Thực hiển nhiên, tâm lý đối phương bất ổn, mà hắn lại chính là một bệnh nhân tâm thần đúng nghĩa. Hắn có khuynh hướng bạo lực nhất định, cũng có một chút tâm thần phân liệt, Trần Thiên chỉ đành thở dài trong bụng. Y rất muốn tìm ra một kế sách chu toàn, nhưng dưới hoàn cảnh này điều đó không có khả năng xảy ra. Suy cho cùng y có thể sống sót ra sao, không ai biết được.

***

Phàm Triệt tỉnh dậy khi trời còn tờ mờ sáng, động tác hắn rất nhẹ, chỉ sợ bất cẩn đánh thức Trần Thiên. Nhưng kỳ thực ngay lúc hắn tỉnh dậy thì Trần Thiên cũng tỉnh rồi, chẳng qua y giả bộ ngủ mà thôi. Nửa đêm bị Phàm Triệt dọa cho khiếp đảm nên chỉ cần có một chút động tĩnh y sẽ thức giấc ngay.

Phàm Triệt nhìn qua một số công cụ dùng để săn thú, hắn cầm ngọn trúc đã được vót xong, loay hoay vài phút rồi nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa hang, sắc trời vẫn còn chệnh choạng. Hắn mỉm cười, hắn nghĩ hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của bọn họ. Đối với Phàm Triệt mà nói, thời gian sau này càng đáng mong đợi hơn. Vì thế hắn đi lại rất khẽ, còn Trần Thiên  vẫn đang giả vờ ngủ say.

Bấy giờ mặt trời đã ló dạng,  ánh sáng nhu hòa rơi trên gương mặt Trần Thiên. Nhìn thấy Trần Thiên như thế, Phàm Triệt nhếch miệng cười khẽ, nụ cười xán lạn và đơn thuần. Hắn chỉ mỉm cười vì Trần Thiên mà thôi, hắn đã có thể nhìn chòng chọc vào vợ mình không rời mắt.

Nhưng vào lúc này Trần Thiên lại căng thẳng ngoài ý muốn. Y cảm nhận đối phương đang kề mặt đến gần mình, gần đến nỗi y có thể cảm nhận được hơi ấm của Phàm Triệt truyền sang. Trái tim y đập loạn xạ, rất khó tưởng tượng Phàm Triệt sẽ bất chợt làm chuyện gì, bởi điều này rất khó nói. Rốt cuộc Phàm Triệt không phải là người bình thường…

“Vợ ơi, chờ anh trở lại.”

Phàm Triệt nhẹ nhàng thì thầm bên tai y, sau đó y cảm nhận được nụ hôn từ đôi môi ấy rơi trên gò má mình, lại chuyển đến lỗ tai. Đầu lưỡi của hắn liếm láp vành tai ấy. Động tác này khiến Trần Thiên tức khắc cứng đờ, cũng may đối phương không  phát hiện ra y đã tỉnh giấc.

Việc Phàm Triệt rời khỏi hang động khiến Trần Thiên như trút được gánh nặng đang đè nặng trên lồng ngực mình. Y hé mắt nhìn tình hình trước mắt, lần nữa xác nhận hắn đã đi rồi mới dám mở to đôi con ngươi, hơi thở cũng nhẹ nhõm hơn. Y cảm thấy dễ chịu không ít. Nhưng một đêm không ngủ mệt nhọc ập tới, trong đầu y chưa kịp nghĩ một thứ cuối cùng rồi mơ màng thiếp đi…

Chờ đến khi tỉnh lại đã là giữa trưa. Y mở mắt, nhận ra Phàm Triệt đã quay về, hắn đang làm đồ ăn ở một góc bên cạnh. Hơi thở Trần Thiên dồn dập, y vẫn luôn nắm chặt tay. Thuở nhỏ, đây là lúc y quá mức căng thẳng mới làm ra động tác vô thức này, nhưng sau khi trưởng thành y hiếm khi gặp chuyện căng thẳng nghiêm trọng.

“Vợ à, em đã tỉnh! Vừa rồi em ngủ rất say nên anh không nhẫn tâm đánh thức em.”

Trần Thiên nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ngủ bao lâu rồi, chồng cũng nên đánh thức tôi đi chứ…”

Phàm Triệt lắc đầu không cho là đúng: “Hôm nay anh bắt được một con nai con, nghe nói thịt nai bổ máu, em lại quá gầy. Anh nghĩ sau khi em ăn xong chúng ta sẽ đến suối nước nóng gần đây để tắm rửa và thuận tiện làm…”

Trần Thiên đứng dậy. Y vừa hỗ trợ nướng thịt vừa cẩn thận nghe hắn nói, nét mặt vẫn đơ ra, nhưng sau khi nghe đến vế cuối cùng thì biểu cảm y bất giác sượng ra.

“Làm… chuyện gì?”

Đôi con người Phàm Triệt liếc về phía Trần Thiên, khóe môi bất giác cong lên thành một đường cung tuyệt đẹp. “Em là vợ của anh, là vợ anh, đương nhiên chúng ta nên làm chuyện vợ chồng.”

Nét mặt Trần Thiên vô cùng sửng sốt! Quả thật ở cạnh một kẻ điên như vậy y vốn không thể nào đoán trước được suy nghĩ của hắn! Một người bình thường sao có thể cân nhắc được tư duy của kẻ điên?

Phàm Triệt dùng dao cắt một mẩu thịt nếm thử, sau khi cảm thấy chín rồi mới cắt  một miếng đùi nai đưa cho Trần Thiên: “Đây là thịt đùi, vẫn còn non lắm, ăn không dai.”

Nhưng hiển nhiên lúc này sự chú ý của Trần Thiên lại không dành cho món thịt nướng.

“Có phải quá nóng vội hay không… Sức khỏe tôi vừa mới hồi phục một ít…” Y nói rất nhẹ, tuy rằng biết đây là vấn đề không cách nào tránh khỏi nhưng Trần Thiên không muốn đối mặt nhanh như thế.

Phàm Triệt lúc này vẫn chưa tỏ thái độ khác thường gì. Hắn đưa tay sờ cổ y: “Yên tâm, thể trạng em không tốt, chồng ôm em đi. Bây giờ chúng ta là vợ chồng chân chính, tuy rằng nơi đây không có lễ đường, không có chứng nhân, nhưng những thứ đó đều là hư vô. Anh không để bụng! Quan trọng hiện giờ em gọi anh là chồng, anh gọi em là vợ, như thế đã đủ rồi. Nếu chúng ta đã là vợ chồng thì nên mau chóng làm tình thôi.”

“Đây là chuyện vợ chồng chăn gối, hết sức bình thường.  Có lẽ em sẽ sinh cho anh thật nhiều trẻ con, một đàn con của chúng ta…”

Bình luận

Truyện đang đọc