ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Edit: Thỏ

Ai nấy đều bật cười khiến cho Bahadwaj… quê một cục, cậu ta lầm bầm: “Cũng chưa chắc, biết đâu lại là hòn đảo châu báu trong truyền thuyết!”

Sanjay Gandhi vẫn chưa ăn bữa trưa, gã bưng mâm cơm cà ri lên, vừa xơi vừa nói: “Thôi đi nhóc, lá gan mày nhỏ như thỏ vậy, cho dù thật sự có núi vàng núi bạc trước mắt mày cũng chẳng dám lấy đâu!”

Dứt câu mọi người lại cười ầm lên khiến cậu càng thêm mất mặt, cứ thế cậu đành ngoan ngoãn im miệng, hậm hực ăn cơm.

Thuyền trưởng Salman cũng phì cười, ông quay đầu nhìn sang nhân viên kỹ thuật Salman Josh, hỏi: “Josh, tình hình thế nào?”

Đây là một người trầm tính, khi hắn nghe thấy thuyền trưởng hỏi tới mình mới trả lời bằng tiếng Anh: “Tình hình tốt hơn so với tưởng tượng, tôi vốn dự định ngày mốt mới sửa xong, nhưng hôm nay kiểm tra lần nữa thì thấy không nghiêm trọng như vậy.”

Trần Thiên đang thẫn thờ ngồi đó, nhưng vừa nghe Josh nói như vậy thì tinh thần đã tỉnh táo hơn. Nếu rời khỏi đây càng sớm thì… có lẽ… có lẽ Phàm Triệt không thể đuổi theo y ngay được. Phàm Triệt bị thương nên cần thời gian dưỡng sức, đây là cơ hội quý giá đến nhường nào! Có lẽ mọi thứ không thê thảm như thế, sự việc sẽ chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn! Y vốn không giết người, Phàm Triệt vẫn chưa chết, mà mình cũng có thể rời khỏi hòn đảo này!

Vừa nghĩ đến việc mình có thể đi trước Phàm Triệt một nước cờ khiến Trần Thiên cảm thấy vui mừng khôn xiết, vì thế y vội vàng hỏi: “Khi nào thuyền chúng ta khởi hành?”

Josh ngẫm nghĩ, biểu cảm đăm chiêu: “Anh Trần, nếu không có vấn đề phát sinh thì trưa mai chúng ta xuất phát.”

Nét mặt Trần Thiên vô cùng sung sướng, y kích động nhảy nhổm lên, nhưng bởi vì thân thể mất cân bằng nên đành ngồi xuống. “Cậu nói thật sao??”

Josh kiêu hãnh gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là thần hộ mệnh của con thuyền này đấy.”

Trong lòng Trần Thiên vốn không tin tưởng người Ấn Độ, trước kia y từng giao dịch làm ăn với họ một lần nhưng thu được ấn tượng không tốt. Câu cửa miệng của họ luôn là ‘không thành vấn đề’, ai nói gì cũng ‘không thành vấn đề’, nhưng họ có thực hiện được hay không lại là chuyện khác.

Vị thuyền trưởng nhìn Trần Thiên mỉm cười an ủi, rồi ông phủi phủi vài hạt cơm trên áo xuống.

“Cậu Trần đừng lo, tôi biết cậu rất nôn nóng trở về nhưng cậu phải kiên nhẫn một chút. Nếu không có gì thay đổi thì trưa mai chúng ta lên đường.”

Đối phương đã nói như vậy đương nhiên y không thể nhiều lời, gương mặt y tràn đầy vẻ biết ơn mà nhìn thuyền trưởng Salman: “Cảm ơn ngài đã hiểu cho tôi.”

Thuyền trưởng ôm lấy Trần Thiên một cái, sau đó quay sang những thuyền viên khác, vỗ vỗ tay: “Được rồi, ngày mai đúng giờ chúng ta xuất phát, các người mau xem khoang chuyên chở hàng hóa có trục trặc gì hay không, chuyện gì cần thiết phải chuẩn bị cho tốt!”

Bọn họ gật đầu rồi tản ra, lúc này thuyền trưởng mới vỗ vai y và nói: “Yên tâm, mọi thứ sẽ ổn mà, cậu cần tôi giúp gì thêm chứ?”

Trần Thiên mỉm cười nhìn ông ta: “Không, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút, ngài cứ làm việc của mình đi.”

Sau khi thuyền trưởng đi rồi chỉ còn sót lại Trần Thiên ở đó. Y đứng ngẩn ngơ, chợt muốn bước ra ngoài; tuy rằng động tác không quá thuận tiện nhưng nếu di chuyển chậm rãi cũng không đến mức vấp té.

Y rời khỏi thuyền, đi đến bờ cát quen thuộc kia nhưng không mang tâm trí ngắm biển như ngày trước. Y nghiêm túc đảo mắt nhìn quanh trên đảo, kỳ lạ ở chỗ y ở đây suốt bốn tháng trời nhưng mãi hôm nay mới nhận ra hòn đảo này lại đẹp như thế. Phong cảnh tươi tốt, hải âu bay lượn trên cao, đây cũng là lần đầu tiên y chân chính đánh giá nơi này.

Gió dần dần thổi mạnh làm rối tung mái tóc của Trần Thiên, vốn dĩ là tóc ngắn nhưng giờ đây lại rất dài, khi đó Phàm Triệt liên tục muốn dùng con dao quân đội của mình để cắt tóc cho y; tuy nhiên y sợ nó lắm. Lưỡi dao dùng để giết chóc nên y không muốn chạm vào đầu mình.

“Tại sao lại là tôi???”

Trần Thiên thốt lên một câu như thế, chẳng khác nào đang chất vấn hòn đảo. Y muốn hỏi vì đâu Phàm Triệt thích mình, nếu hắn đừng thích y thì tốt, mặc kệ đối với hắn hay với y…

Trần Thiên là người thực dụng và thông minh, dù là tình huống nào y đều đặt lợi ích của mình lên hàng đầu nhưng riêng vấn đề này y nghĩ mãi chẳng ra. Hắn nói anh nguyện chết vì em… Nhưng sao phải chết, tiếp tục sống không tốt à? Trần Thiên nghiền ngẫm trong bế tắc, hoặc dùng tư duy cả đời để nghĩ vẫn không thông suốt.

Phàm Triệt là kẻ điên, cũng chỉ là kẻ điên thôi mà, Trần Thiên nhủ thầm như vậy. Ngoại trừ nguyên do đó y thật sự không tìm ra cách để nắm bắt tâm lý hắn ta, đúng là chỉ có người điên mới không quý trọng mạng sống của mình.

Nhưng càng nghĩ càng thấy nghịch lý, có thật Phàm Triệt bị điên hay không? Tại sao bình thường hắn luôn đối xử ân cần với y, còn mê luyến, khát khao y như thế? Biểu hiện của đối phương giống như một người đàn ông rơi vào lưới tình và chỉ muốn dâng hiến những gì tốt đẹp nhất cho y.

Nói đoạn, Trần Thiên đưa tay vỗ vỗ trán, y tự mắng bản thân một câu. Mắc mớ gì phải liên tưởng về hắn, chẳng lẽ mình cũng sắp điên rồi? Trần Thiên cố gắng lắc đầu cho những ý nghĩ ấy rơi ra, đột nhiên phía sau có một bàn tay vỗ vào lưng y.

“Hello anh Trần, anh đang làm gì thế?”

Trần Thiên quay đầu đã trông thấy Bahadwaj đứng đó. Y nheo mắt đầy ngạc nhiên: “Không có gì… Chỉ suy xét vài chuyện mà thôi…”

Bahadwaj đến gần y và ngồi cạnh: “Ồ, điều gì khiến anh phiền muộn như thế, có thể tâm sự với em ~”

Trần Thiên nhướng mày, vốn dĩ y không định nói ra nhưng giữ trong lòng lại buồn buồn, khó chịu. Bahadwaj là tuýp người đơn giản, nếu chia sẻ với cậu ta một chút chắc không sao… Trần Thiên đinh ninh vậy, vì thế nét mặt y trở nên rầu rĩ.

“Tôi không hiểu… trên thế giới này thật sự có thứ tình cảm không màng sống chết hay sao? Đáng sao?”

Cậu cũng không ngờ y đề cập về chuyện này, vì thế chỉ ‘a’ một tiếng như đang rất ngạc nhiên. Trần Thiên thấy vẻ mặt của cậu ta thì cầm lòng không đặng, y bất giác bật cười.

“Nghe rất kỳ cục nhỉ?”

Bahadwaj chớp chớp mắt rồi cậu nhanh chóng lắc đầu, biểu cảm cũng nặng nề hơn. “Không… Chỉ là em thấy hơi kinh ngạc, vì nó khiến em nhớ lại chuyện mà mình trải qua hai năm về trước.”

“Hai năm về trước?”

Cậu trai cúi đầu như đang nhớ tới những hồi ức xa xăm.

“Lúc đó em yêu một cô gái, nàng tên là Karina. Nàng không có họ, vì địa vị nàng thuộc tầng lớp thấp. Em và nàng đã sớm không thể đến với nhau. Cha mẹ em là Kshatriya (*), tuy rằng chúng em đã được đón nhận nền văn minh phương Tây, đối với chế độ dòng dõi cũng không khắt khe như trong tưởng tượng nhưng mỗi tín đồ theo Hindu giáo vẫn tồn tại sự khinh miệt tầng lớp sâu sắc. Trên thực tế, chúng em đã nghĩ đến việc bỏ trốn. Chúng em muốn gia nhập Sikh giáo, chẳng biết anh có nghe về đạo giáo này hay chưa. Nhưng giáo lý ấy đã dạy rằng mỗi người đều có sự bình đẳng, không phân biệt sang hèn.”

(*) Kshatriya: phiên âm tiếng Việt: Sát đế ly, đây là tầng lớp thuộc hàng vua chúa, quý tộc theo đạo Hindu.

Trần Thiên yên lặng lắng nghe Bahadwaj kể chuyện.

“Rốt cuộc chuyện này bị cha mẹ em biết, bọn họ đã rất sợ hãi. Họ áp đặt lệnh cấm với em, họ đã chia lìa em và Karina mãi mãi. Lúc đó em vẫn còn đi học, cũng rất cứng đầu, đương nhiên em chỉ muốn đi theo tiếng gọi của tình yêu. Em chống đối với cha mẹ mình, vì thế họ nhốt em. Họ cấm em rời khỏi nhà, cấm gặp mặt Karina.”

Bahadwaj lặng thinh giây lát, bấy giờ y cảm nhận được sâu thẳm trong cậu trai này khác với những đứa bé bình thường, để rồi lòng y bỗng chốc xót xa.

“Sau đó thì…?” Trần Thiên hỏi.

Qua một hồi lâu Bahadwaj mới tiếp tục: “Karina đã chết, nàng tưới dầu lên người mình và tự thiêu. Sau này em mới biết rằng lúc mình bị giam giữ thì cha mẹ em đã đến gặp Karina và nói gì đó, bằng không nàng ấy sẽ chẳng làm như vậy. Em thật sự rất đau khổ, lúc đó em chỉ muốn chết cho xong. Em nguyện kết liễu vì nàng, nhưng cha mẹ đã ngăn em lại. Bọn họ rất cứng rắn. Sau nửa tháng, chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi trôi qua mà em đã sợ chết rồi. Em nghĩ mình không phải một người con trai tốt, chỉ hai năm qua nhưng em dần quên mất nàng… Thậm chí em không nhớ rõ dung nhan của nàng nữa. Mọi thứ bắt đầu phôi phai, nhưng nàng đã chết vì em mà? Nàng chết vì em đấy! Tất cả chỉ là xúc động nhất thời thôi sao…”

Xúc động? Thật sự là xúc động thôi? Trần Thiên ngẫm nghĩ, y nhớ khoảng thời gian mình ở bên Phàm Triệt, tiếp theo kiên định lắc đầu.

“Không, không phải xúc động, tôi biết những việc hắn làm không phải xúc động đâu.”

“Sao?” Bahadwaj cảm thấy khó hiểu nhưng Trần Thiên lại không trả lời.

Trần Thiên vẫn đắm chìm trong những lời tâm sự của Bahadwaj, nhưng y vẫn không cách nào lý giải thứ tình yêu đến từ Phàm Triệt.

Một lúc sau, tựa như cậu trai đã chậm rãi thoát khỏi hồi ức của mình, cậu quay đầu nhìn Trần Thiên, lại trở về một con người rộn ràng như cũ. Cậu bỗng hô to: “Ôi tóc anh dính lá cây kìa!”

Trần Thiên sờ sờ tóc mình, mặt đầy nghi hoặc. “Ở đâu…?”

“Từ từ, để em lấy nó xuống.”

Đôi mắt Bahadwaj mảnh như sợi chỉ, cậu cẩn thận phủi lá khô xuống cho Trần Thiên.

“Xong rồi.”

Cậu ném phiến lá sang một bên, ngây ngô cười, để lộ hàm răng trắng muốt có nét trong veo đặc trưng của thiếu niên. Y thấy cậu ta cười như vậy, bất giác vui theo.

Tuy nhiên, lá cây nơi rừng kia bỗng nhiên lay động! Trần Thiên rất nhạy cảm với điều này, y đảo mắt nhìn quanh nhưng không tìm ra sự bất thường nào. Bahadwaj thấy Trần Thiên có hành động đáng ngờ thì hỏi: “Anh nhìn gì đó?”

Đúng là Trần Thiên không phát hiện gì cả, cho rằng mình quá đa nghi nên xấu hổ đáp lời: “Không, không có gì đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc