ĐẢO MỘNG TƯỞNG

Edit: Thỏ

Lần giao hoan này như vắt kiệt sức Trần Thiên, cả người đều là mồ hôi nhớp nháp, y khẽ thở dốc, quả thật bọn họ cày cuốc quá độ rồi.

Tiết trời băng giá, vài cơn gió thổi vèo tới nhưng trước đó Trần Thiên không cảm thấy quá lạnh bởi vì y đã ‘vận động’ mà, mãi đến khi Phàm Triệt thôi làm thì y mới thấy lạnh, cơ thể vốn trần trụi nay càng lạnh đến thấu xương.

Trần Thiên không hề than van, ngay lúc y run rẩy muốn đi lấy áo lông thì Phàm Triệt đã nhận ra điều đó, hắn lập tức cầm lấy áo khoác bên cạnh và bọc kín Trần Thiên.

“Lạnh ư?” Phàm Triệt nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu có hơi tự trách bản thân sao không phát hiện điều đó sớm hơn.

“Không sao.” Trần Thiên sửng sốt giây lát rồi lắc đầu, từ đầu chí cuối cuộc đối thoại giữa bọn họ vẫn luôn đơn giản như vậy, một bên hỏi một bên trả lời.

Phàm Triệt thở dài khẽ ôm siết y: “Lạnh thì ôm chặt chồng, chồng ấm lắm.”

Trần Thiên nhìn hắn một hồi mới bảo: “Anh chuẩn bị nước cho em đi, anh xuất bên trong em thấy hơi khó chịu.”

Trần Thiên cố gắng đứng vững, chỉ thấy chất lỏng trắng ngà chảy dọc theo bắp đùi y. Trên thực tế Phàm Triệt rất có ích trong những trường hợp này, hắn sang bên kia thuyền để lấy nước, sau khi hòa nước nóng vào nước lạnh hắn mới đưa cho Trần Thiên.

Y không nói gì, chỉ biết tư thế hiện tại vô cùng xấu hổ, thân là một người đàn ông mà phải rửa mông như thể đàn bà trước sự chứng kiến của kẻ khác – việc này rất khó diễn tả thành lời. Nhưng dù sao trên đảo hoang cũng chẳng ai quan tâm, chẳng ai nhìn thấy và chẳng ai biết đến, Trần Thiên chậm rãi moi ra một ít tinh dịch, y ngồi xổm đưa ngón tay vào trong để tẩy rửa, dáng vẻ tựa như gà mẹ đang đẻ trứng. Bởi vì điều kiện có hạn nên y cũng chỉ tạm rửa sạch thôi chứ không thể nào sạch hẳn, do đó một ít dịch thể vẫn còn sót lại bên trong.

Phàm Triệt muốn hỗ trợ nhưng Trần Thiên không cho, lửa gần rơm rất dễ bén, y chỉ sợ hắn không kìm được mà chơi thêm phát nữa thì biết làm sao? Tuy rằng đã học được cách thích nghi nhưng nếu làm liên tục hai lần chắc chắn y không chịu nổi.

Phàm Triệt không nhìn y nữa, hắn đành rửa tay sạch sẽ rồi đi làm thức ăn. Những rắc rối trong mùa đông không chỉ nằm ở chỗ thời tiết lạnh hay không, mà vấn đề lớn nhất chính là nguồn thức ăn cũng nhanh chóng giảm mạnh. Hôm nay hắn dạo một vòng nhưng không săn được nhiều, vì tiết trời khắc nghiệt nên động vật cũng đề cao cảnh giác, kể cả chim biển thường ngày cũng bay lượn thưa thớt hơn.

Hôm nay Phàm Triệt săn được vài con gà rừng – chúng khó tóm hơn so với thường lệ, hắn đang nghĩ đến việc rắc một ít muối biển lên chúng để làm thịt khô hay không. Hắn cũng dự định ăn kèm khoai lang, vì Trần Thiên không thích ăn mỗi thịt. Ở đây không có gạo hay lúa mì, nếu muốn bổ sung thực phẩm có chứa tinh bột thì chỉ có thể sử dụng khoai lang để thay thế.

Phàm Triệt rất thành thạo trong việc chế biến thịt và nhóm lửa để nướng, hắn còn cho khoai lang vào nồi và hấp cùng một lượt.

***

Sau khi tẩy rửa xong xuôi Trần Thiên mới khoác áo lông màu đen bước ra, Phàm Triệt đang nấu nướng dở tay, vừa trông thấy vợ thì vội cầm chiếc ghế con đặt sang bên cạnh: “Vợ ngồi đây, thịt lát nữa mới chín, nhưng khoai sẽ chín nhanh hơn.”

Trần Thiên nhìn Phàm Triệt rồi khe khẽ thở dài, vừa nói dứt câu hắn đã đưa tay kéo y vào trong ngực, hắn vừa chờ thức ăn chín vừa vuốt tóc Trần Thiên; hắn quyến luyến khung cảnh và cảm giác này – chẳng khác nào đôi vợ chồng đang tựa sát vào nhau, bởi vì vợ hắn rất khó gần nên Phàm Triệt bỗng cảm thấy may mắn vì đã có được người vợ như Trần Thiên vậy.

“…Em có chuyện muốn hỏi.” Thật lâu sau y mới lên tiếng, thanh âm chậm rãi và nhẹ nhàng, hẳn là do trận âu yếm này tốn quá nhiều sức lực và đó cũng là một trong những lần hiếm hoi y chủ động giao tiếp với Phàm Triệt sau quãng thời gian dài.

Phàm Triệt nghe thấy vợ muốn hỏi mình gì đó thì hơi ngạc nhiên, hắn bèn gật đầu ngay lập tức: “Vợ, em cứ hỏi!” Ngữ khí hưng phấn cực kỳ.

Trần Thiên thấy hắn vui mừng như vậy nhất thời chẳng biết nên nói hay không, y lưỡng lự cả buổi mới hé răng: “Em muốn hỏi anh… hỏi anh…”

Lời nói còn chưa nói hết Phàm Triệt đã cắt ngang, giọng điệu rõ ràng mất hứng: “Đừng có anh anh anh, anh là ai em còn chưa rõ à?”

Từ trước tới nay Phàm Triệt luôn là kẻ vui buồn thất thường, Trần Thiên vốn dĩ chim sợ cành cong, y đành thở dài trong lòng rồi nhắc lại: “Anh là chồng em!”

Bấy giờ Phàm Triệt mới tiếp tục tươi cười.

“Vừa nãy gọi sao thì sau này phải nhớ, à phải, em muốn hỏi gì?”

Trần Thiên liếm liếm môi một chút: “Em thắc mắc năm nay chồng bao nhiêu tuổi rồi? Chắc nhỏ hơn em nhiều đúng không…”

Phàm Triệt không quan tâm lắm, hắn nhíu mày rồi gật đầu: “Chuyện thường thôi, anh kém em 11 tuổi, chúng ta không chênh lệch bao nhiêu. Anh thấy như vậy hợp nhau rồi, sao đấy?”

“11 tuổi?” Trần Thiên biết hắn nhỏ tuổi hơn mình nhưng đâu ngờ lại nhỏ đến thế, y đinh ninh bọn họ kém nhau 7, 8 tuổi là cùng, tuy nhiên… Y thật không cách nào lý giải vì sao một gã thanh niên trai tráng lại phải lòng một người đàn ông đứng tuổi như y? Cho dù đối phương là đồng tính luyến ái thì cũng nên thích người trẻ trung như hắn chứ? Đúng là y không hiểu nổi mà!

Phàm Triệt thấy Trần Thiên tỏ ra suy tư thì hắn bắt đầu trở nên kỳ quặc: “Vợ, sao em đột nhiên hỏi chuyện này?”

Trần Thiên bị hắn ôm chặt cứng, chỉ đành nhướng mắt quan sát biểu cảm của đối phương.

“Không gì hết, em đang thắc mắc vì sao anh lại nói yêu em.”

Trần Thiên chẳng thấy mình nói sai chỗ nào, y đúng là thắc mắc như vậy nhưng nào ngờ lời lẽ đã kích động đến ông chồng hay lên cơn. Hắn nhẹ nhàng buông Trần Thiên ra và buộc y phải đối diện với mình: “Em hỏi thế là sao? Tại sao anh không thể nói yêu em? Bởi vì quá yêu em nên thổ lộ với em, có phải em không tin anh hay muốn anh phải chứng minh gì đó? Chẳng lẽ em lại muốn bỏ rơi anh? Hả?”

Phàm Triệt dần dần rơi vào khủng hoảng trầm trọng, hắn vẫn luôn có ý thức chiếm hữu mãnh liệt trong đầu. Dây thần kinh của Trần Thiên như căng ra, y vội vàng phủ định: “Không! Không! Ý em không phải thế! Em nào có thể đi đâu, em vốn không thể rời khỏi đảo, nếu không thể rời khỏi sao em lại bỏ rơi anh được!”

Mỗi một câu Trần Thiên nói ra đều là lời thật lòng, mà vốn dĩ thực tế là vậy, chỉ cần một ngày còn sống ở đây y sẽ không bao giờ chia xa hắn. Phàm Triệt nghe y nói xong thì cảm thấy… đúng, cảm xúc vốn đang kích động lần nữa ổn định như ban đầu. Hắn gật gật, nhẹ nhàng thở ra, lần nữa ôm Trần Thiên thật chặt.

“Vợ ơi, chúng ta cứ mãi mãi bên nhau, anh không rời xa em, em cũng đừng nghĩ về chuyện đó! Chúng ta phải sống với nhau cả đời, sống ở đây, nguyện vọng của anh chỉ vỏn vẹn thế.”

Phàm Triệt vuốt ve Trần Thiên rồi lẩm bẩm, những lời này lọt vào tai Trần Thiên vừa châm chọc lại quá đỗi xót xa.

“Nếu… Một trong hai chúng ta có kẻ chết trước thì sao? Chúng ta sẽ không thể bên nhau trọn đời được, thật không thể hiểu… Em sẽ chết trước anh vào ngày nào đó.” Y chẳng hiểu vì sao mình lại nói như thế, nhưng y muốn nói thế, cứ xem như là một loại phản kháng đi.

Phàm Triệt nghe xong hơi sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nếu một ngày Trần Thiên rời khỏi thế giới này trước hắn thì hắn sẽ làm sao? Phàm Triệt nghĩ mãi rốt cuộc vẫn nghĩ không ra, hắn bàng hoàng, rồi hắn kiên định đáp: “Không! Anh sẽ không để vợ chết trước anh, không thể! Vợ à em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ em thật tốt!”

Trần Thiên bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, sống chết có số, nào tới lượt người ta an bài?

Bình luận

Truyện đang đọc