ĐẢO MỘNG TƯỞNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thỏ

Cho dù đối phương trầm mặc ít lời, không ưa nói chuyện; nhưng giọng mũi quá nặng kia vang lên lại khiến người nghe khó chịu, tựa như bị cảm mạo quanh năm. Trần Thiên không thích giao tiếp với Phàm Triệt, chẳng qua y vốn là một người có nguyên tắc, mặc kệ là ai cũng thưởng phạt rõ ràng. Trần Thiên nghĩ, mấy năm nay chỉ cần việc gì y nhờ thì hắn đều làm tốt, cho dù là thân phận vệ sĩ kiêm tài xế cũng không thể đối đãi với hắn quá tồi, bằng không người ngoài sẽ đồn thổi y hà khắc với cấp dưới. Y sực nhớ hai hôm trước có người tặng mình một chiếc đồng hồ đẹp, nhưng đeo được vỏn vẹn hai hôm lại ném luôn vào ngăn kéo văn phòng.

Nói đoạn, Trần Thiên bèn mở ngăn kéo, lấy đồng hồ đưa cho đối phương.

“Trần tổng?” Phàm Triệt còn chưa hiểu rõ ý của ông chủ là gì, đôi mắt vẫn nhìn y, chân mày nhăn lại.

Y cười: “Cậu phục vụ tôi đã hai năm, cũng không thể quá bạc đãi cậu. Đồng hồ này cậu cứ cầm đi, xem như không làm mất mặt tôi trên du thuyền.”

Trần Thiên nói xong Phàm Triệt mới định thần, hắn nhận lấy chiếc đồng hồ kia và gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

“Cảm ơn Trần tổng.”

Tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng trên mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc quá nhiều, Trần Thiên cười cười thây kệ, vì đó vẫn là thói quen của hắn ta.

“Cậu giúp tôi sắp xếp lại văn kiện trên bàn nhé, giờ tôi cần mở hội nghị.”

“Vâng.”

Trần Thiên rất hài lòng với thái độ kính trọng và vâng lời của Phàm Triệt đối với mình; đây là một trong những điểm sáng le lói khiến y không ghét bỏ hắn ta.

Khoảnh khắc Trần Thiên rời khỏi văn phòng, Phàm Triệt luôn dõi theo bóng lưng của y. Ngay lúc đối phương đóng cửa lại, đôi con ngươi màu xám của Phàm Triệt bỗng lóe lên, cảm giác này so với trước kia hoàn toàn khác biệt.

Thấy Trần Thiên đã khuất hẳn rồi, Phàm Triệt mới thu về tầm mắt. Hắn tập trung nhìn vào bàn làm việc, bởi vì văn kiện đã được sắp xếp một nửa nên cũng không quá bừa bộn. Phàm Triệt quan sát xung quanh, đột nhiên hắn trông thấy mảnh khăn giấy để ở một góc, hoặc nói đúng hơn là khăn giấy đã dùng rồi. Mảnh khăn giấy này, có lẽ sau khi Trần Thiên uống rượu xong đã dùng nó lau chùi khóe miệng, vì trên mảnh khăn còn vương một ít chất lỏng màu đỏ.

Phàm Triệt đặt mảnh khăn giấy trong lòng bàn tay, chợt cười vặn vẹo. Hắn cầm khăn giấy và hít một hơi thật sâu, biểu cảm tràn đầy thỏa mãn, tựa như bộc phát từ sâu trong lòng. Phàm Triệt đê mê như người đang hút bạch phiến, vì đó chính là mùi vị của Trần Thiên.

Sau đó hắn gấp đôi mảnh khăn giấy, bỏ vào túi quần.

***

Phàm Triệt mất một giờ ngồi xe buýt mới có thể quay về chung cư, đó là căn chung cư nằm ở vùng ngoại ô, mà đoạn đường từ nhà đến công ty vốn không còn phương tiện nào khác. Phàm Triệt có lối sống nề nếp theo đồng hồ sinh học, trời chưa sáng đã thức giấc, đến sụp tối mới trở về.

“Đã đến công viên Phẩm Đức Lộ, mời hành khách xuống xe…”

Phàm Triệt nhìn cảnh vật và ánh đèn đường quen thuộc bên ngoài, bấy giờ mới nhận ra mình đã đến trạm. Trong khi  hắn có chút thất thần thì dòng người đã xuống xe gần hết. Hắn lập tức quay lưng lao đến cửa xe, ngay lúc cánh cửa chực đóng, Phàm Triệt quyết đoán nhảy xuống đất bằng một pha hành động kinh người. Hành khách trên xe ai nấy cũng giật thỏm vì trông thấy cảnh tượng đầy thót tim đó.

Nhưng Phàm Triệt vẫn chẳng bận tâm. Hắn bước vội vào một cửa hàng thức ăn nhanh, đó là một cửa hàng kiểu cũ, chủ tiệm là một bà lão mặt đầy son phấn. Bà ta trông thấy Phàm Triệt thì tươi cười, bột phấn trên mặt tựa như sẽ bị nụ cười niềm nở này làm rơi xuống.

“Ôi, cậu trai vừa mới tan tầm sao.”

Phàm Triệt gật đầu nhưng không nói chuyện. Hắn nhìn xe đẩy thức ăn: “Cho tôi hai phần.”

Bà lão đã quá quen với thái độ lạnh lùng của Phàm Triệt. “Như cũ đúng chứ? Một phần đồ mặn, ba phần rau cải.”

Phàm Triệt gật đầu.

Bà lão trỏ vào phần thịt nướng to sụ và nói: “Món này ngon, sẽ lấy cho cậu miếng lớn để về nhà bồi bổ vợ mình.”

Phàm Triệt nghe thấy bà ta nhắc đến ‘vợ’ thì khóe môi bất giác cong lên, tuy động tác rất nhỏ nhưng vẫn không qua được đôi mắt bà lão.

“Cậu ông con vẫn có người chăm cơ đấy. Xem, bình thường lạnh lùng như đầu gỗ nhưng khi nhắc tới vợ mình lại khác ngay…”

Phàm Triệt vẫn nghe nhưng không ừ hử. Hắn trả tiền, lấy hai hộp cơm rồi đi mất.

Nơi Phàm Triệt ở là một tiểu khu chung cư xuống cấp, cửa an ninh đã lỗi thời, lúc mở cửa sẽ có một âm thanh nghịch ngợm vang lên. Ngay cả đèn hành lang chỉ treo vỏn vẹn một chiếc, hàng lang rất hẹp, đối với một người cao to như Phàm Triệt mà nói thì đi đứng cũng có hơi chật vật.

Không gian u tối càng khiến hắn nhung nhớ mọi thứ nơi đây, ngay cả bậc thang nơi hành lang chỉ cách vài bước chân nhưng hắn cũng nôn nao trong lòng. Căn chung cư hắn thuê ở phía trước. Phàm Triệt khẽ vuốt ve chìa khóa, mà xâu chìa khóa cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn hai cái mà thôi.

Hắn mở cửa nhà và đưa tay bật công tắc. Tiểu khu này thật sự quá cũ rồi, điện áp không ổn định, bóng đèn dây tóc phải chớp tắt vài lần mới sáng lên.

Phàm Triệt theo thói quen nói một câu như cũ: “Vợ ơi, anh về rồi.”

Nhưng không ai hồi âm, hết thảy đều chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ. Phàm Triệt nhìn xung quanh, ánh mắt bỗng lóe sáng khi nhìn đến sofa, nơi đó có một con búp bê bơm hơi mặc tây trang giày da đang ngoan ngoãn ngồi. Phàm Triệt ngắm búp bê bằng đôi mắt dịu dàng vô hạn, tiếp theo hắn cởi giày rồi bước đến chỗ nó ngay.

“Tại sao không nói lời nào? Còn giận anh chắc?”

Phàm Triệt nói chuyện với búp bê bơm hơi, lời lẽ hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nghiêm túc. Giờ phút này đây gương mặt hắn tràn ngập ý cười. Hắn vuốt ve búp bê, ánh mắt tràn đây tình yêu sâu đậm.

“Trần Thiên bé nhỏ của anh, vợ ngoan của anh, em tha thứ cho anh nhé. Anh biết hôm nay mình đòi hỏi quá nhiều lần, chỗ đó của em lại nhỏ như vậy, chắc bây giờ vẫn còn đau đúng không? Anh thề, lần sau không dám nữa…”

Phàm Triệt nhìn chằm chặp vào búp bê, nét mặt tràn đầy áy náy, tựa như vô cùng thành khẩn muốn được đối phương tha thứ cho mình.

Qua vài giây, nụ cười nở rộ trên môi Phàm Triệt, hắn bỗng hôn thật sâu lên gương mặt búp bê.

“Anh biết em sẽ không giận mà.” Hắn nhẹ nhõm bảo, sau đó lấy một phần thức ăn cho nó.

“Ngoan, mình ăn cơm thôi.” Hắn vừa nói vừa ôm nó ngồi vào bàn, sau đó mở hộp thức ăn ra. Hắn gắp miếng thịt nướng cho búp bê, cười bảo. “Em gần đây hơi gầy, đừng kén ăn nữa. Đến đây, hôm nay ăn hết phần này mới được đi.”

Đương nhiên, dù Phàm Triệt có nói gì thì búp bê vẫn lặng im như cũ. Nhưng ở trong mắt Phàm Triệt, búp bê kia tựa như có linh hồn, nó đang cùng hắn trò chuyện và ăn cơm.

Phàm Triệt ăn cơm rất nhanh, thường không tới 3 phút đã giải quyết xong một khẩu phần. Và hắn sẽ lẳng lặng ngồi nơi này ngắm nó. Hắn ngỡ như nó thực sự đang ăn cơm, thời gian cứ thế trôi qua hơn 10 phút, Phàm Triệt bèn thu dọn phần thức ăn vẹn nguyên chưa động đũa lần nào. Hắn đứng dậy, bởi vì thân hình quá mức cao lớn nên phải khom người hôn lên mặt búp bê.

“Thật ngoan, hôm nay đã ăn hết cơm rồi.”

— —

(*) Minh họa thức ăn nhanh:

Bình luận

Truyện đang đọc