Dáng người cao lớn anh tuấn, khuôn mặt kiêu ngạo cao quý, bất cứ lúc nào khi nào, người đàn ông như vậy rất khó để không làm cho người ta chú ý.
Người qua lại, không ít cô gái nhỏ liên tục quay lại nhìn Sầm Diễn, tầm mắt bốn phương tám hướng tập trung lại, có người thẹn thùng còn đỏ mặt, thậm chí vài người còn mạnh dạn lấy điện thoại ra chụp lén.
Nhưng toàn bộ quá trình, Sầm Diễn đều không có phản ứng.
Đôi mắt sâu vẫn thủy chung sâu kín mà nhìn Thời Nhiễm.
Trong mắt chỉ có cô.
“Ồ, phải không?” Thời Nhiễm khẽ nhếch môi, lười ứng phó với người trước mặt, cô thờ ơ nói thẳng, “Anh tôi không thông báo cho tôi.”
Ý trên mặt chữ, nếu thật sự có chuyện gì người đến thông báo nên là Thời Ngộ Hàn chứ không phải anh, cô không tin, càng sẽ không đi theo anh.
Một tay đẩy vali, một tay nắm lấy cánh tay Khương Họa, Thời Nhiễm nghiêng người trực tiếp rời đi.
“Là Sầm Vi Nịnh.”
Giọng nói lại vang lên, phảng phất từ sâu trong cổ họng người đàn ông tràn ra, rất trầm, hết lần này tới lần khác lại bình tĩnh đến lạnh lùng.
Biệt thự Sầm gia.
Lầu ba.
Có người gõ cửa, sau đó cánh cửa được đẩy nhẹ ra.
Hai chân cong lên, hai tay ôm chặt cuộn mình ngồi trên sô pha, Sầm Vi Nịnh nghe thấy tiếng vang, không chút suy nghĩ liền chụp đại một cái gối ôm sau đó hung hăng ném xuống đất: “Tôi nói tôi không ăn! Đừng làm phiền tôi được không? Tôi không sao!”
Không có câu trả lời.
Ngực Sầm Vi Nịnh nặng nề, phiền não khác thường: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
“Chắc chắn?”
Giọng nói trong trẻo, ý cười như những ngôi sao nhỏ quấn quanh chậm rãi vang lên vài giây sau đó.
Thân thể Sầm Vi Nịnh hơi cứng đờ.
Thời Nhiễm nửa dựa vào cửa, hai tay thản nhiên ôm ngực, hừ cười: “Được, không phiền cậu, vậy tớ đi a.”
Cô nói liền xoay người.
“Nhiễm Nhiễm!”
Nụ cười bên môi càng sâu hơn, bước chân dừng lại, Thời Nhiễm một lần nữa nhìn về phía Sầm Vi Nịnh.
Hốc mắt Sầm Vi Nịnh bỗng nhiên thấy chua xót, cô cắn mạnh môi, lại vô cùng không tự nhiên mà quay mặt đi.
Thời Nhiễm đóng cửa bước đến gần.
“Nói xem, xảy ra chuyện gì, đang tốt như thế sao lại bị ngã, còn không chịu gặp bác sĩ đổi thuốc? Tính khí cáu kỉnh này là sao chứ?” Tùy ý ngồi xuống sô pha đối diện, cô hỏi thẳng vào vấn đề.
Sầm Vi Nịnh không nói gì.
Thời Nhiễm thấy thế cũng không cố ép hỏi, bản thân dựa về phía sau, lấy điện thoại ra tùy tiện chơi, bất quá cho dù là tư thế tùy ý thế nào, quanh người cô vẫn toát ra sự tao nhã kiêu căng, sự giáo dưỡng đó như đã khắc trong xương cốt.
Không ai nói chuyện cả.
Sầm Vi Nịnh chỉ cảm thấy càng ủy khuất.
Cô từ trước đến nay tính tình muốn nói cái gì thì liền nói cái đó, có thể nghẹn trong lòng lâu như vậy giận dỗi đã là giới hạn cao nhất rồi.
Huống chi bây giờ…
Cô khổ sở gọi tên Thời Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm…”
“Ừm?”
“Tớ nhận ra, người phụ nữ trong tin bát quái của Tứ ca kia là… là cậu.” Có chút cáu kỉnh không muốn nhìn Thời Nhiễm, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn không thể chịu đựng được, “Là cậu.”
Thời Nhiễm hơi dừng động tác lại, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi một giây.
“Sau đó?”
Ngữ điệu hời hợt không chú ý, hoàn toàn không để ở trong lòng, càng không thèm để ý.
Sầm Vi Nịnh giật mình.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô ấy cảm thấy như có một ngọn lửa nhỏ trộn lẫn áy náy trong ngực mình đang được đốt cháy.
“Nhưng anh Chu Diệc đều chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra! Tớ đã hỏi anh ấy! Chỉ có tớ…tớ không nhận ra, còn gửi Wechat cho cậu nói ghét người phụ nữ kia, thiệt thòi chúng ta vẫn là bạn tốt, tớ… tớ sao có thể như vậy…”
Thương tâm mạnh mẽ dâng trào, cô hít hít mũi, lại lần nữa quay mặt đi.
“Tớ cảm thấy… liền cảm giác người bạn như tớ một chút danh phận cũng không xứng, còn có loại cảm giác cùng cậu xa cách, liền… thật khó chịu, rất khó chịu, tớ không thích cảm giác này!” Sầm Vi Nịnh mất bình tĩnh càn quấy hét lên như thể.
Thời Nhiễm đã cất điện thoại vào túi.
“Chuyện này có là gì, tớ lần đầu tiên nhìn thấy cũng không nhận ra là mình đâu.” Cô nhẹ nhàng an ủi, “Bạn bè nói xứng hay không làm sao có thể dùng loại chuyện này để đánh giá? Chúng ta chưa từng xa cách.”
Cắn cắn môi, đột nhiên, Sầm Vi Nịnh ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm Thời Nhiễm.
“Ừm?” Thời Nhiễm nhướng mày.
Lồng ngực nhỏ bé phập phồng, Sầm Vi Nịnh trực tiếp hỏi: “Vậy cậu nói cho tớ biết, đến cùng là chuyện gì xảy ra, có phải cậu còn thích Tứ ca hay không? Cậu nói không thích thật ra là đang lừa gạt tớ đúng không? Cậu rõ ràng yêu Tứ ca như vậy, làm sao có thể nói không yêu liền không yêu?”
“Không có, không có thích, cũng không yêu.” Thời Nhiễm kiên nhẫn lặp lại.
“Cậu gạt tớ!” Sầm Vi Nịnh thốt ra, “Thừa nhận còn yêu Tứ ca rất khó sao? Dám yêu dám hận, Thời Nhiễm mà tớ biết nếu thích thì sẽ nói ra đi đâu rồi? Đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời Nhiễm nhếch môi đỏ mọng có vài phần thản nhiên nhưng rất lạnh nhạt tươi cười: “Các người dựa vào đâu? Tại sao không muốn tin rằng tớ thực sự không thích anh ta nữa? Nhân sinh lâu dài, ai quy định phải thích một người suốt đời? Hả?”
Sầm Vi Nịnh sửng sốt, thế nên không chú ý tới cô là nói các người, chứ không phải anh ta.
Trong vô thức, thân thể Sầm Vi Nịnh giật giật, che khuất điện thoại di động phía sau đang ở trạng thái gọi điện.
“Nhiễm Nhiễm…” Cô mơ hồ cảm thấy, Nhiễm Nhiễm là đang tức giận.
“Nếu là bởi vì chuyện này mà cáu gắt không chịu ăn cơm, không chịu gặp bác sĩ, Vi Nịnh, không cần thiết.” Thời Nhiễm đứng lên, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt nói, “Tớ không thích Sầm Tứ ca, nhưng tình cảm giữa tớ và cậu sẽ không thay đổi, không cần phải cảm thấy…”
“Không phải!” Sầm Vi Nịnh không chút suy nghĩ cắt ngang lời cô.
Thời Nhiễm nhìn về phía cô ấy.
Sầm Vi Nịnh lại cắn môi, khuôn mặt có chút xấu hổ đỏ bừng, quay mặt lại rất khó chịu nói: “Tớ… tớ không vui một mặt là cảm thấy mình không đủ quan tâm đến cậu, ngay cả bóng lưng của cậu cũng không nhận ra, mặt khác, là…”
Cô ấy muốn nói lại thôi.
Thời Nhiễm từng bước dẫn dắt: “Là chuyện gì?”
Mặt Sầm Vi Nịnh càng đỏ hơn.
Thời Nhiễm cảm thấy buồn cười, nhịn không được trêu chọc cô: “Mặt đỏ cái gì nha, chẳng lẽ là nhìn tớ quá xinh đẹp nên say mê sao?”
“……”
“Tớ… tớ là ghen tị!” Dưới ánh mắt chăm chú của Thời Nhiễm, Sầm Vi Nịnh nhất thời có chút buồn bực thốt ra: “Cậu có khuê mật khác! Tớ cũng rất ghen tị! Rõ ràng trước đây mối quan hệ của chúng ta là tốt nhất mà!”
Lần này, ngược lại đến lượt Thời Nhiễm giật mình.
Sau một lúc lâu.
Thật sự không nhịn được, “phốc phốc” một tiếng, Thời Nhiễm rất không khách khí cười ra tiếng, cười đến mức run rẩy cả người, nhìn sống động xinh đẹp.
“Thời, Nhiễm!”
“Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm!”
Làm yên lòng Sầm Vi Nịnh thật tốt, xác định cô thật sự không sao, Thời Nhiễm đang chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị Sầm lão phu nhân không biết từ khi nào đã đợi ở cửa ngăn lại, kéo ra ngoài hoa viên.
“Mấy năm không gặp, Nhiễm Nhiễm lại xinh đẹp hơn rồi.” Sầm lão phu nhân nắm lấy tay Thời Nhiễm không buông, trong mắt tràn đầy ý cười, “Đi du học ở nước ngoài không vất vả sao? Lúc nào thì trở về, sao cũng không đến thăm bà nội Sầm?”
Lúc trước Thời Nhiễm đột nhiên rời đi, Thời gia tuyên bố với bên ngoài là cô ra nước ngoài học tập.
Sầm lão phu nhân cùng Thời lão phu nhân là khuê mật mấy chục năm, tình cảm rất tốt, yêu ai yêu cả đường đi nên là thật tâm yêu thương đau lòng cô, Thời Nhiễm trong lòng khẽ động, nũng nịu dỗ dành nói: “Vốn mấy ngày nay chuẩn bị đến đây ạ, bà nội Sầm cũng càng ngày càng xinh đẹp trẻ trung hơn rồi.”
“Chỉ có miệng con ngọt ngào!” Sầm lão phu nhân bị dỗ dành vui vẻ, nhưng cũng không quên chuyện trọng đại, bà luôn luôn là tính tình thẳng thắng, vì thế trực tiếp hỏi: “Gặp qua Tứ ca của con rồi sao, thế nào, có phải nhớ nhung như thủy triều dâng hay không, còn thích A Diễn như trước đây sao?”
Dừng một chút, bà lại vỗ tay Thời Nhiễm nhỏ giọng nói: “Bà nội đã lấy hoàng lịch ra, xem một ngày tốt, chúng ta tới cửa cầu hôn, sớm đem hôn sự của con và A Diễn định ra, được không?”
Thời Nhiễm cười bất đắc dĩ: “Bà nội Sầm, không cần nữa rồi.”
“Hả?”
Thời Nhiễm đơn giản đứng dậy thay bà xoa bóp vai, vừa xoa vừa tùy ý nói: “Khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cả ngày quấn lấy Sầm Tứ ca cho rằng sẽ thích cả đời, nhưng hiện tại không còn nữa, con đối với Sầm Tứ ca… con không còn thích anh ấy nữa.”
Sầm lão phu nhân kinh ngạc, hiển nhiên không muốn chấp nhận.
“Nhưng…” Suy nghĩ một chút, bà đổi đề tài thăm dò nói, “Có phải A Diễn quá buồn chán hay không? Nhiễm Nhiễm a, A Diễn đứa nhỏ này tuy rằng ít nói một chút, cái gì cũng giấu trong lòng làm cho người ta khó nắm bắt, nhưng thằng bé…”
“Không phải.” Thời Nhiễm dừng động tác, ngồi xổm trước mặt bà, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn không thể quen thuộc hơn nữa, không do dự, cô tiếp tục giải thích rõ ràng, “Là con không thích, không có cảm giác.”
Sầm lão phu nhân nóng nảy: “Nhưng bà nội Sầm thích con, liền muốn con làm cháu dâu của ta.”
Thời Nhiễm hoạt bát nháy mắt với bà: “Con cũng thích bà nội Sầm, thích giống như thích bà nội của con vậy, bà nội Sầm cũng có thể coi con là cháu gái giống như Vi Nịnh nha.”
Có một câu cô rốt cuộc không nói, cũng không nên nói, Sầm Diễn đã sớm…
“Xong rồi?”
Bóng râm rơi xuống, xuất hiện hơi thở quen thuộc đang xâm nhập tới.
Thời Nhiễm đứng lên.
Ánh mắt âm trầm nặng nề đem khuôn mặt cô khóa lại, vẻ mặt Sầm Diễn vẫn luôn lạnh nhạt, phảng phất như một chút cảm xúc khác thường cũng không có.
“Đưa em trở về.” Anh nói nhẹ nhàng.
Sầm lão phu nhân nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhiễm Nhiễm là đặc biệt vì Vi Nịnh mà tới đây, sao con lại không biết xấu hổ đuổi con bé đi? Không được! Nhiễm Nhiễm phải ở lại ăn cơm chiều!”
“Lần sau đi, bà nội Sầm.” Thời Nhiễm cười khanh khách dỗ dành bà, ánh mắt chưa từng nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, “Bà nội cùng bác gái còn ở nhà chờ con, có việc cần tìm con trao đổi, con phải trở về, lần sau lại hẹn có được không ạ?”
Sầm lão phu nhân không nỡ, nhưng Thời Nhiễm đã nói đến mức này…
Bà thở dài trong lòng.
Thật là một cô gái tốt, hết lần này tới lần khác A Diễn…
Không muốn ở lại thì bà cũng chỉ có thể thả ra, nhưng có điều kiện: “Vậy để A Diễn đưa con về, bằng không phải ở lại ăn cơm chiều, ăn xong bà bảo tài xế đưa con, một mình không an toàn.”
Thời Nhiễm còn chưa kịp nói chuyện, giọng nói trầm thấp ảm đạm của người đàn ông lại một lần nữa chui vào trong tai cô ——
“Không đi?”
Sầm lão phu nhân bất đắc dĩ trở lại phòng khách, còn chưa kịp cảm khái, mẹ Sầm từ trong phòng bếp đã đi ra, ánh mắt hàm chứa sự chờ mong: “Mẹ, A Diễn đâu? Không phải là thằng bé đã trở lại sao? Con đặc biệt…”
“Đi rồi.” Sầm lão phu nhân không có hứng thú lắc đầu.
Mẹ Sầm ngẩn ra, sau đó thương tâm tràn ngập toàn bộ lồng ngực của bà, làm cho bà thấy nặng nề, không ngừng khó chịu.
“Mẹ.” Giọng nói khẽ run lên, bà nhịn không được hỏi, “Nếu… nếu A Diễn từ nhỏ lớn lên ở nhà, không chịu nhiều khổ cực như vậy, có phải sẽ không lãnh đạm với chúng ta thế này không?”
Sầm lão phu nhân nghe xong, mặt mày nhất thời ảm đạm xuống, mở miệng muốn nói cái gì, lại phát hiện cái gì cũng không nói nên lời, nói chính xác, bà không biết có thể những gì.
Đứa nhỏ A Diễn.
“Mẹ.” Mẹ Sầm đến gần, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, rối rắm một lúc lâu, vẫn đem tính toán của mình nói ra, “A Diễn năm nay 31 tuổi, có lẽ có một cô gái ấm áp ở bên cạnh thằng bé sẽ tốt hơn rất nhiều, nó cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng sắp xếp cho thằng bé đi xem mắt…”
Sầm Vi Nịnh vừa chậm rì rì xuống lầu đi tới phòng khách, liền nghe được một câu như vậy.
Chiếc Bentley đen đang chạy vững vàng trên đường cái.
Không để ý tới sắc mặt ảm đạm của người đàn ông, Thời Nhiễm ngay từ đầu đã ngồi xuống ghế sau, hoàn toàn không phát hiện ra anh đang không vui, tự mình lấy điện thoại ra chơi, trực tiếp coi nhẹ anh.
Trong không gian chật hẹp, im ắng kỳ dị.
Không ai nói chuyện.
Nhưng mà không biết qua bao lâu, góc mắt vô tình liếc một cái, Thời Nhiễm mới phát hiện hướng mà chiếc Bentley đang chạy không phải là đường đến căn hộ của cô, càng không phải là đường về biệt thự Thời gia.
Mà là…
Biệt thự Hương Long.
Nơi mà Sầm Diễn đang sống một mình.
Bà nội Sầm: Ta cảm thấy bản thân là người có công lớn nhất!
Những người khác: Rõ ràng ta mới là trợ thủ đắc lực nhất a!
Tứ ca: Bị liên tiếp tổn thương không còn lời nào để nói.