ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.

“A a a…”

Thời Nhiễm buồn bực ngồi dậy, tiện tay cầm lấy gấu bông bên cạnh ôm chặt phát ti3t hết sự sốt ruột.

Đều do Tứ ca!

Cô tức giận nghĩ, đều tại anh ảnh hưởng đến cô, nếu như không phải anh thì cô đã sớm ngủ ngon rồi!

Thời Nhiễm oán hận cắn cắn môi, liềm đem gấu bông trong ngực xem như là anh mà ức hiếp.

Nhưng cô vẫn chưa hết giận.

Cố tình điện thoại vang lên đúng lúc này, vừa nhìn, thế nhưng lại chính là đầu sỏ gây nên chuyện muốn gọi video với cô.

Ai thèm gọi video với anh!

Thời Nhiễm đem hết tính tình cáu kỉnh đổ lên người anh, hừ một tiếng dứt khoát từ chối lời mời.

[Em ngủ rồi!]

Ngón tay nhanh chóng gõ chữ, như trút giận lên bàn phím.

Sầm Diễn mới tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa gọi video cho cô nhưng không ngờ lại bị từ chối, anh còn chưa kịp gọi lại thì đã thấy tin nhắn cô gửi đến.

Liếc mắt nhìn sơ đã biết cô đang cáu kỉnh.

Cho dù cách màn hình, không gần không xa, anh vẫn có thể tưởng tượng được biểu tình giờ phút này của cô là gì.

Anh bất đắc dĩ cười nhẹ.

[Anh về nhé?]

Anh dừng tay một chút.

[Rất nhớ em.]

Bởi vì ngày mai muốn hẹn hò, Thời Nhiễm luôn thích cuộc sống có cảm giác nghi thức nên anh suy nghĩ nhiều lần, dù một tuần không gặp vô cùng nhớ cô, nhưng từ sân bay trở về Sầm Diễn vẫn kiềm chế mà trở về biệt thự Hương Long.

Thời Nhiễm đọc tin nhắn anh gửi đến liền cong môi cười, không hiểu sao có chút xấu hổ, buồn bực cùng khó chịu biến mất không dấu vết, một câu “Nhớ em” có thể dễ dàng gợi lên ngọt ngào trong lòng cô.

[Em cũng nhớ anh…] Theo thói quen đánh chữ ra câu nói này nhưng nghĩ nghĩ một hồi cô vẫn kiêu ngạo xóa đi, đổi lại là, [Không cần, đã nói ngày mai mới có thể gặp mặt rồi.]

Ý cười trên khóe môi Sầm Diễn càng lúc càng sâu.

[Gọi video đi, anh dỗ em ngủ.]

Tim Thời Nhiễm đập thình thịch, trong lòng như phủ mật ong.

[Ồ, cũng được.] Cô cao kiều trả lời anh.

Tiếp theo, lời mời gọi video liền gửi đến.

Sầm Diễn chưa đợi được bao lâu video đã được kết nối, nhưng trên màn hình không xuất hiện gương mặt anh vẫn tâm tâm niệm niệmt mà là đèn chùm trong phòng ngủ của cô.

“Em đâu?”

Thời Nhiễm nghe giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh không khỏi vui vẻ dù đây chẳng phải lần đầu tiên anh dỗ cô ngủ.

“Em đã nói mình ngủ rồi mà Tứ ca lại không tin.” Ý cười trên môi không ngừng lộ rõ hơn, Thời Nhiễm ôm gấu nhỏ nhìn anh trên màn hình điện thoại, mềm mại làm nũng nói, “Chỉ cần em có thể nhìn thấy Tứ ca không phải được rồi sao?”

Nhìn như làm nũng nhưng kì thực chính là khiêu khích.

Sầm Diễn bất đắc dĩ bật cười: “Tốt.”

“Tốt cái gì?”

“Em có thể nhìn thấy anh là tốt rồi.”

Trong lòng Thời Nhiễm lại tuôn ra từng trận rung động ngọt ngào, cúi đầu dụ hoặc: “Vậy… Tứ ca muốn gặp em không?”

“Muốn.”

“A.” Thời Nhiễm kéo dài âm điệu cười vô cùng xảo quyệt, “Tứ ca chỉ có thể chờ đến ngày mai thôi.”

Bị cô cuốn vào, Sầm Diễn cũng cười theo: “Được.”

Nghe như cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng gì nhưng ngược lại Thời Nhiễm lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, lồ ng ngực dường như tràn ngập bong bóng vui vẻ nổi lên bao vây cô, gợi lên sự chờ mong càng nhiều hơn, hận không thể nhắm mắt rồi mở mắt ra là đến ngày mai liền gặp được anh.

Ngày mai…

“A…” Thời Nhiễm giật mình một cái, thanh tỉnh hô nhỏ.

“Làm sao vậy?” Sầm Diễn trầm giọng hỏi trước.

Hai má cô không hiểu sao có chút nóng, chớp chớp mắt: “Không sao, chính là… Chính là muốn ngủ, buồn ngủ.”

Sầm Diễn cũng không truy hỏi đến cùng dù anh nghe được cô chưa nói thật.

“Ngủ đi, anh ngủ cùng em.” Anh bất giác nhẹ giọng dỗ dành cô giống như dỗ trẻ nhỏ, “Thức dậy là có thể gặp anh rồi.”

“Tứ ca phải chờ em ngủ.”

“Được.”

“Tứ ca anh nói chuyện đi, em muốn nghe giọng anh.”

“Được.”

Thời Nhiễm ôm gấu nhỏ vui vẻ nhắm mắt lại, cho dù một tuần không được anh ôm ngủ nhưng giờ phút này nghe giọng nói ấm áp kia cô vẫn có cảm giác anh đang ở ngay cạnh mình.

Yên tâm.

Ngọt ngào.

Tất cả đều do anh cho cô, ngoại trừ anh không ai có thể làm được.

Cô thích được anh cưng chiều yêu thương, may mắn gặp được anh, càng may mắn hơn được yêu nhau với anh, bất kể thời gian luân chuyển thế nào cũng thủy chung yêu nhau.

===

Hơn mười phút sau, Sầm Diễn nghe thấy tiếng hít thở ổn định của cô, hẳn là đang ngủ, sợ đánh thức cô nên anh không nói gì nữa mà đi đến phòng sách.

Cuộc gọi video vẫn được kết nối, anh chỉ đặt điện thoại sang bên.

Sầm Diễn xử lý công việc, trong khi cô lại ‘tiếp’ anh ta.

Những sự mệt mỏi mấy ngày nay do cường độ làm việc cao liên tục dường như được quét sạch.

Khóe môi Sầm Diễn nhếch lên.

===

Đối với chuyện ngày nghĩ đêm mơ Thời Nhiễm chưa bao giờ thể nghiệm qua, cũng không tin lắm.

Mãi đến khi những giấc mơ của cô đêm nay đều là về buổi hẹn hò ngày mai.

Một giấc mơ rất xấu và mệt mỏi.

Trong mơ cô vốn vui vẻ chờ mong buổi hẹn hò chân chính đầu tiên với Sầm Diễn nhưng không ngờ ngay từ đầu đã không ngừng xảy ra những rắc rối lớn nhỏ.

Đầu tiên là cô ngủ quên, thức dậy thì đã giữa trưa, nghĩ đến Sầm Diễn vẫn đang ở dưới lầu chờ mình thế là cô vội vàng đứng lên luống cuống tay chân tắm rửa trang điểm sau đó thay quần áo.

Nhưng chính vì quá gấp gáp lại quá khẩn trương nên liên tiếp mắc sai lầm.

Hoặc là má hồng nhầm thành phấn mắt, hoặc là mascara để đâu tìm không thấy, vì thế cô tâm phiền ý loạn, cuối cùng phát hiện rõ ràng mình đang thoa son môi màu đỏ rượu vang thế mà giờ lại ra màu hồng phấn ‘sát thủ’, dù da cô đặc biệt trắng cũng khó chấp nhận được.

Cô đành phải lau sạch rồi thoa lại, nhưng vất vả lắm mới tẩy hết được màu son kia đi thì lại phát sinh sự cố, đống son môi của cô đều biến mất không thấy đâu!

Gấp đến nỗi cô tìm kiếm khắp phòng.

Sau cùng tìm được chúng nó chạy xuống gầm giường, chờ cô nhặt hết những thỏi son lên thì đến nước hoa cũng bắt chước mất tích theo.

Lại là một hồi lục lọi, đến khi tìm ra thời gian đã trôi qua rất lâu, cô chỉ có thể nhanh chóng xử lý một chút sau đó cầm túi xách ra khỏi cửa, càng không nghĩ tới thang máy chờ mãi không lên đến tầng của cô.

Khó khăn lắm mới xuống lầu thì thấy Sầm Diễn dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn mình, giống như cô thật hết nói nổi, Thời Nhiễm tức giận đến mức muốn khóc lớn rồi xoay người bỏ về phòng.

Chờ buổi hẹn hò bắt đầu lại là một đống chuyện bực bội chờ cô.

Đầu tiên là lúc xuống xe cô thiếu chút nữa vấp ngã, sau đó thật vất vả đứng vững chân thì bị trẹo chân, ngược lại người đàn ông bình thường luôn cưng chiều yêu thương cô giờ phút này đúng như câu bình chân như vại, lãnh đạm đứng nhìn cô.

Cô còn chưa nổi giận, bên cạnh có người đi ngang qua nói vài câu bát quái không hề giảm âm lượng chui thẳng vào tai cô ——

“Ôi trời, cô ta xấu quá, nhìn cô ta mặc quần áo gì kìa, một chút gu thời trang cũng không có, còn gương mặt kia…hóa trang sao? Nhìn thật dọa người.”

“Nếu không biết trang điểm thì đừng nên ra ngoài dọa người như vậy chứ, ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố.”

“Bên cạnh là bạn trai của cô ta sao? Nếu đúng thật thì chắc bị ép buộc rồi, ai lại đi tìm một người xấu xí như vậy làm bạn gái chứ? Khẳng định là cô ta đeo bám không buông, nói không chừng còn lấy cái chết uy hiếp nữa đó.”

“Ôi, soái ca này thật xui xẻo nha, bị một cô gái xấu xí như vậy quấn lấy khẳng định đã lấy danh lợi ra đe dọa rồi, nhìn vẻ mặt của soái ca không chút kiên nhẫn, căn bản là không yêu cô ta.”

“Trên người cô ta dùng nước hoa gì vậy? Hàng đại hạ giá sao?”

“A a a, anh ấy thật sự đẹp trai nha, chúng ta xin WeChat của anh ấy đi!”

“Được nha, được nha, khẩn trương lên, cô nhanh lên chút đi!”

“……”

Sau đó Thời Nhiễm trơ mắt nhìn những cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, trang điểm xinh đẹp kia bao quanh Sầm Diễn, cả đám người cười thẹn thùng đưa điện thoại về phía anh xin quét mã QR.

Mấu chốt là, anh thế nhưng cũng cười với người ta!

Còn cười như vậy…

Rõ ràng anh chỉ cười với một mình cô, rõ ràng trước kia anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái!

Bây giờ lại…

Thời Nhiễm vừa tức vừa ủy khuất, lúc này liền khóc lên, nước mắt như hạt mưa to nối nhau rơi xuống.

Nhưng mặc kệ cô khóc lớn tiếng khổ sở thế nào Sầm Diễn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng… Cuối cùng anh còn đi với mấy cô gái kia!

Thời Nhiễm nhất thời tức giận khóc đến mức không thở nổi.

Mà lúc này lại có người chạy tới nói với cô rằng quần của cô bị dì cả dính bẩn, cười cô ngốc nghếch, trước khi đi còn kiêu ngạo cười nói cô xấu xí.

Thậm chí Sầm Diễn cũng cười cô như vậy!

Thời Nhiễm: “…”

“…… Đồ đểu! Tứ ca anh khốn kiếp… Ô ô ô…” Thời Nhiễm khóc nấc không thành tiếng, trên mặt ướt đẫm nước mắt.

Cô liên tục khóc, thở không thông.

Thời Nhiễm hoảng hốt cảm giác được có người đang ôm mình dỗ dành, vỗ nhẹ lưng cô giúp cô dễ thở hơn, lại ôn nhu hôn hết nước mắt trên mặt cô, một lần lại một lần thấp giọng dỗ cô không khóc nữa.

Thời Nhiễm cứ ngỡ mình còn đang trong mộng, cảm thấy Sầm Diễn đã trở về.

Nhưng cô rất tức giận.

Anh đã đi cùng cô gái khác, còn cười với người ta thế mà bây giờ còn mặt mũi trở về sao?

“Em không cần anh, anh đi…anh đi đi!” Ủy khuất bùng nổ, cô tức giận thẳng tay đẩy anh ra, liên tục hét lên đuổi anh đi.

Nhưng mà…

Bên tai hình như có tiếng thở dài xen lẫn tiếng cười nhẹ như ẩn như hiện.

Sau đó…

Cô buộc phải mở mắt vì thiếu không khí.

Một gương mặt anh tuấn quen thuộc phóng đại trước mắt, gần trong gang tấc.

Người đàn ông dịu dàng hôn trán cô.

Thời Nhiễm vô thức cắn môi, ngây ngốc nhìn anh, nghẹn ngào nói không nên lời, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.

Sầm Diễn thâm trầm nhìn cô, nhịn không được cúi xuống hôn rồi thấp giọng dỗ dành: “Khóc cái gì? Gặp ác mộng sao?”

Là giọng của anh.

Bàn tay cũng có nhiệt độ ấm áp.

Rốt cục hậu tri hậu giác ý thức được đây không phải mơ mà là hình ảnh chân thật, Thời Nhiễm tỉnh táo lại có điều giấc mơ kia quá đỗi chân thật.

Tủi thân và buồn bực đột nhiên nhân lên.

Tính tình bắt đầu nổi nóng, Thời Nhiễm vùng vẫy muốn đẩy anh ra: “Đều tại anh! Tất cả là do anh hết, anh làm em gặp ác mộng! Anh đến đây làm gì, tránh ra đi, em không cần anh…”

Từng chữ đều chứa sự hờn dỗi cùng ủy khuất rõ ràng như vậy.

Sầm Diễn bật cười, ôm cô kiên nhẫn an ủi: “Là anh không tốt, tối qua lẽ ra anh nên đến đây với em, do anh không ở cạnh nên để em gặp ác mộng, là lỗi của anh, không khóc nữa, hửm?”

Thời Nhiễm đã sớm bị anh chiều thành hư sao có thể dễ dỗ dành như vậy được?

Cô cắn chặt môi, lập tức xoay lưng mặc kệ anh, không chỉ như thế, còn có ý đồ chọc giận mà hất tay anh ra.

Trong mắt Sầm Diễn hoàn toàn là sự dung túng.

Anh dứt khoát ôm cô từ phía sau, không nói một lời để cô thoải mái đánh lên tay anh vài cái, chờ cô hả giận, mới hỏi: “Thật muốn anh đi sao?”

Thời Nhiễm còn đang tức giận, nghe vậy liền hung hăng nói: “Đi mau!”

“Không muốn hẹn hò với anh à?”

“……”

Hẹn hò…

Anh không nhắc đến hẹn hò còn tốt, vừa nhắc tới, những hình ảnh trong mơ liền rõ ràng tuôn ra lần nữa, nhắc nhở Thời Nhiễm bản thân mình trong mơ có bao nhiêu chật vật, mà anh thì lại vô tình xa lạ.

Trong nháy mắt, tủi thân xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ, Thời Nhiễm xoay người giận dữ trừng anh!

Bình luận

Truyện đang đọc