ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Thời Nhiễm đang mơ màng ngủ bỗng nhiên cảm giác có thân người nóng bỏng dán lên lưng liền tỉnh dậy.

“Là anh.” Sầm Diễn ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành.

Thời Nhiễm mở mắt ra thấy gương mặt anh tuấn của người đàn ông phóng đại trước mắt thì hoàn toàn thanh tỉnh.

“Tôi khóa cửa không cho anh vào mà.” Cô không chút nghĩ ngợi đạp anh một cước, mang theo giận dỗi ngồi dậy bắt bẽ anh.

Bị cô dùng chân đạp, làn da mịn màng của cô chạm vào làm anh nhớ đến lúc cô cố ý trả thù khiêu khích giữa cuộc họp, ngọn lửa đã phải dùng nước lạnh vất vả lắm mới dập tắt một lần nữa bốc cháy, Sầm Diễn khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã (*).

(*) Tâm viên ý mã: tâm trí bất định, thường thay đổi của nội tâm con người.

“Anh có chìa khóa.” Anh thì thầm bên tai xong liền muốn hôn cô.

Nhưng đã bị cản lại, bàn tay trắng nõn chặn trên môi anh.

Thời Nhiễm mỉm cười với anh: “Tứ ca quên rồi sao? Trước khi xuống máy bay chúng ta đã thống nhất, nếu không có sự cho phép của tôi thì không thể hôn, hôn trộm cũng không thể, một lần như vậy thì trừ mười ngày, trừ hết một tháng thì thời gian còn lại anh cũng đừng hòng gặp lại tôi cũng đừng hi vọng ngăn cản được tôi gả cho người khác.”

Cô cười vô cùng tự nhiên, càng hàm chứa vẻ kiêu ngạo.

Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp, khàn giọng nói: “Không quên, ngủ đi.”

Thời Nhiễm đắc ý nhướng mày, vui vẻ quay lưng về phía anh.

Sầm Diễn đành phải đè xuống ham muốn hôn cô, chỉ ôm chặt lấy cô.

“Ngủ ngon.” Khóe môi gợi lên vẻ bất đắc dĩ cưng chiều, trầm giọng nói.

Thời Nhiễm khẽ cong môi, không đáp lại.

Người đàn ông ôm lấy thật sự ấm áp, yên lặng không tiếng động cho cô cảm giác an tâm, dần dần Thời Nhiễm lần nữa chìm vào giấc ngủ say vô cùng an ổn.

Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lại không hôn được cũng không chạm vào được rõ ràng chính là sự tra tấn ngọt ngào.

Nhưng Sầm Diễn cam chịu.

Sáng hôm sau lúc Thời Nhiễm tỉnh dậy, Sầm Diễn đã sớm rời giường đến chi nhánh bên này xử lý công việc, anh để lại Từ Tùy bên cạnh cô, vô luận muốn đi đâu làm gì cậu ấy đều sẽ bảo vệ cho cô.

Thời Nhiễm không đi đâu cả chỉ ở lại trong căn hộ tập yoga, đọc sách. Sau khi ăn xong bữa trưa do Sầm Diễn dặn dò người khác chuẩn bị trước cô có chút buồn ngủ nhưng lại ngủ không được, dứt khoát bảo Từ Tùy đưa cô đến công ty.

Sầm Diễn bận rộn làm việc, cô liền nằm trên sô pha xem tạp chí thuận tiện ngủ trưa, không ai quấy rầy nhau nhưng lại cảm giác được sự tồn tại của đối phương.

Thỉnh thoảng Sầm Diễn ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô không có việc gì lại đâm đầu vào công việc, thấy nước trong ly của cô đã hết sẽ đứng dậy rót thêm cho cô.

Lúc đứng dậy lại phát hiện Thời Nhiễm đã ngủ thiếp đi vì thế anh cầm tấm thảm mỏng nhẹ nhàng đắp lên cho cô, ánh mắt thoáng nhìn qua chân cô, anh thử chạm vào phát hiện rất lạnh liền tự nhiên đặt vào lòng mình sưởi ấm giúp cô rồi mới lấy tấm thảm mỏng phủ lên.

Trong không khí dường như tràn ngập hương vị chỉ thuộc về riêng cô. Sầm Diễn ngồi ngắm Thời Nhiễm, tất cả sự mệt mỏi vì bận rộn gần đây gần như biến mất.

Khi Thời Nhiễm tỉnh lại người đàn ông vẫn đang xử lý công việc.

Được ngủ đủ tâm tình đặc biệt tốt, cô phất phất tay với người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc xong liền đứng dậy gọi Từ Tùy dẫn cô đi dạo trung tâm thương mại, một lời dư thừa cũng không nói với Sầm Diễn.

Thời điểm cô mở cửa vừa đúng lúc Tịch Thần tiến vào cô cũng thuận miệng chào anh.

“Thời tiểu thư.” Tịch Thần cười với cô.

Đi vào phòng làm việc đưa văn kiện cho Sầm Diễn ký tên, cuối cùng, anh thật sự không nhịn được mà hỏi: “Sầm tổng, Thời tiểu thư không đợi anh tan tầm sao? Tôi tưởng cô ấy đến để chờ anh.”

Sầm Diễn ký tên, bình tĩnh nói: “Cô ấy chỉ đến để tôi giúp ngủ trưa.”

Chỉ là…

Cho nên Sầm tổng vẫn đang ở giai đoạn bồi ngủ sao?

Tịch Thần: “…”

Anh bỗng có cảm giác ông chủ nhà mình thật thảm, từ lúc ngã bệnh ở Giang Thành đến bây giờ vẫn còn….

Không đúng.

Tịch Thần nhìn người đàn ông đối diện một cái.

Sầm Diễn nhấc mắt nhìn anh, thản nhiên hỏi: “Còn có việc?”

Tịch Thần không nhịn được thốt ra: “Sầm tổng, anh vừa rồi… là đơn phương khoe khoang sao?”

Ba ngày kế tiếp, hình thức ở chung mỗi ngày của hai người đều như thế.

Sáng sớm Sầm Diễn đến công ty, Thời Nhiễm thì ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh lại, nhưng thật ra sau khi anh đi không bao lâu cô sẽ giật mình không ngủ được nữa, dậy tập yoga một lúc rồi xem sách hoặc xem phim, đợi cơm xong buồn ngủ liền đến công ty anh ngủ trưa.

Sau khi tỉnh ngủ sẽ tiêu sái rời khỏi tùy tiện đi dạo, đến tối Sầm Diễn cùng cô ăn cơm rồi mỗi người đều tự bận rộn, đến khuya Sầm Diễn lại ôm cô ngủ.

Chỉ là ôm, không thể hôn, càng không thể làm cái khác.

Nếu tâm tình Thời Nhiễm phá lệ vui vẻ sẽ kiêu ngạo đùa giỡn anh, nhìn anh không khống chế được nhưng chỉ có thể tắm nước lạnh để dập lửa thì cô sẽ cười đến hả hê vô tâm vô phế.

Sầm Diễn cũng không nói gì, mặc cho cô nháo.

Vì thế Thời Nhiễm càng ngày càng không kiêng nể gì.

Chỉ là cô không biết bây giờ cô có bao nhiêu kiêu ngạo sau này ở trên giường sẽ bị người đàn ông này bắt nạt thảm hại bấy nhiêu.

Khuya ngày thứ tư, Thời Nhiễm đặc biệt muốn ăn bún qua cầu, thèm ăn không chịu nổi.

Bún qua cầu

Sầm Diễn dặn Từ Tùy đi mua về.

Thời Nhiễm trừng anh: “Mua mang về hương vị không ngon, không muốn.” Cô nửa uy hiếp nửa làm nũng, “Tứ ca cùng tôi ra ngoài ăn được không?”

Sầm Diễn làm sao từ chối được?

Lần này đi công tác anh chỉ mang theo tây trang để đến công ty, vì thế nửa tiếng sau, Sầm Diễn một thân tây trang được cắt may thủ công trở nên đặc biệt khác lạ trên con phố ẩm thực đồng thời cũng là cảnh đẹp ý vui mà mọi người qua đường đều thích quay đầu lại nhìn.

Thêm vào đó là gượng mặt quá mức xinh đẹp của Thời Nhiễm, tuấn nam mỹ nữ cùng xuất hiện một lúc càng hấp dẫn không ít sự chú ý.

Không ít cô gái nhỏ liên tục nhìn về phía Sầm Diễn, nhưng anh đều không để ý, ánh mắt của anh chỉ đặt trên người Thời Nhiễm, chỉ có mình cô.

Thời Nhiễm ngược lại phát hiện, ý vị thâm trường nhíu mày với anh, hừ cười: “Tứ ca đi đến đâu cũng được các cô gái nhỏ yêu thích, giá thị trường không tồi.”

Sầm Diễn nắm tay cô đi vào trong khu chợ, nghe vậy tâm niệm khẽ động, trầm giọng hỏi: “Vậy còn em?”

Thời Nhiễm đang tìm kiếm quán bún qua cầu, nghe anh nói nháy mắt mấy cái, thờ ơ: “Tôi cái gì?”

Sầm Diễn dừng một chút lại mở miệng, giọng nói của anh khàn đi rất nhiều, nếu nghe kỹ còn có thể phát hiện sự căng thẳng mơ hồ trong đó: “Thích anh sao?”

Thời Nhiễm cũng không nhìn anh.

“Tìm được rồi!” Đột nhiên Thời Nhiễm hưng phấn la lên.

Yết hầu Sầm Diễn khẽ lăn, nghiêng mắt nhìn cô thật sâu cuối cùng cũng không tiếp tục nói nữa.

Hai người ngồi xuống trong cửa hàng.

Thời Nhiễm đang muốn gọi món thì thấy ánh mắt ông chủ sáng lên, có chút kinh ngạc xen lẫn vui vẻ nói: “A, là cậu à, cậu đã từng đến rồi phải không?”

Nhìn thấy Thời Nhiễm, ông chủ theo bản năng muốn nói gì đó.

“Một phần bún qua cầu.” Sầm Diễn lạnh nhạt ngắt lời.

Ông chủ mỉm cười: “Được, cậu không ăn sao?”

“Ừ.”

“Vậy chờ một chút, rất nhanh sẽ có.” Ông chủ quay lại nhà bếp.

Sầm Diễn tự nhiên rót cho Thời Nhiễm một ly nước: “Còn muốn ăn gì nữa?”

Thời Nhiễm hai tay nâng má, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị từ bên ngoài bay tới, cách đó không xa.

Mắt cô lúc này lấp lánh như sao nhỏ: “Bún ốc! Tứ ca ngửi thấy không? Là mùi của bún ốc đó! Tôi cũng muốn ăn…bằng không Tứ ca gọi một phần nhỏ sau đó tôi cũng thử chút được không?”

Bún ốc

Sầm Diễn cũng ngửi thấy mùi đó.

Anh khẽ nhíu mày, dễ nhận thấy là không thích, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của cô thì không nỡ từ chối vì vậy kêu Từ Tùy đi mua một phần nhỏ mang về đây.

Thời Nhiễm thuận tiện dặn” “Nhất định phải để cay, nhớ nói với ông chủ làm cay vừa nếu không sẽ không ngon đâu.”

Bún qua cầu cô cũng muốn cay vừa.

Cô luôn không thích ăn thật cay.

Từ Tùy nhìn cô, do dự muốn nói: “Thời…”

“Đi đi.” Sầm Diễn ngữ điệu tuy nhạt nhưng không ai được xen vào, trong ánh mắt còn có cảnh cáo.

Từ Tùy: “…”

Trước đó Sầm tổng sốt cao lại còn đau dạ dày, tuy rằng đã khỏi nhưng bác sĩ dặn phải điều dưỡng thật tốt, điều kiện tiên quyết để điều dưỡng đơn giản là không được làm việc quá bận rộn và chú ý nghỉ ngơi, chế độ ăn uống cũng phải thanh đạm.

Không bận thì không có khả năng, suy cho cùng mỗi ngày Sầm thị nhiều việc cần giải quyết như vậy.

Chế độ ăn uống …

Aiz.

Từ Tùy cuối cùng không nói nữa, chỉ yên lặng thở dài trong lòng.

Rất nhanh bún qua cầu và bún ốc đều được đưa tới, chỉ ngửi một chút Thời Nhiễm đã cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, ăn một miếng thì ý cười đã nhuộm đầy hai mắt.

Cô ăn vô cùng vui vẻ, ánh mắt Sầm Diễn dừng lại trên đôi môi đỏ mọng vì cay của cô.

Làm người ta rất muốn hôn một cái.

“Tứ ca không muốn ăn sao?” Thời Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh vẫn chưa động đũa, hỏi.

“Không có.” Sầm Diễn hoàn hồn, bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cầm đũa lên.

Hương vị của bún ốc…

Mặc dù không thích, nhưng anh cũng không biểu lộ mà ăn một miếng.

Mặc dù trong hoàn cảnh này động tác của người đàn ông vẫn ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều hấp dẫn trí mạng.

Thời Nhiễm nhìn anh.

“Nhìn gì?” Sầm Diễn bắt được tầm mắt của cô.

Thời Nhiễm chớp chớp mắt, khẽ nhếch môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngon sao?”

“Ừm.” Sầm Diễn gật đầu.

Từ Tùy đứng bên cạnh… quay mặt sang chỗ khác.

Thời Nhiễm hỏi xong cũng không quản nhiều chỉ tự mình ăn bún qua cầu của cô, không biết vì sao hôm nay cô cảm thấy món bún ngon hơn chút.

Ăn xong bún qua cầu, cô lại nhìn vào bún ốc.

Sầm Diễn thấy vậy đẩy tới trước mặt cô.

Lúc này điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi từ công ty trong nước, anh dặn Thời Nhiễm ở đây chờ đừng đi lung tung, sau đó đứng dậy ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.

Ông chủ còn lấy cho cô một ly nước.

Đang muốn đi…

“Xin chào.” Thời Nhiễm lịch sự cười với ông chủ, hỏi, “Anh ấy thường đến ạ?”

Cô chỉ chỉ Sầm Diễn vừa rời khỏi.

Hài lòng trở lại căn hộ, Thời Nhiễm đi vòng quanh vài vòng xem như tản bộ tiêu thực sau đó mới tắm rồi đi ngủ.

Tối nay Sầm Diễn bận rộn không muộn lắm nhưng cũng gần đến lúc cô sắp ngủ mới kết thúc.

Nằm lên giường, đang muốn ôm Thời Nhiễm sắp ngã xuống vào ngực thì thấy cô tự mình xoay người lăn đến cạnh sau đó đặt tay lên thắt lưng anh, mặt còn đang vô thức cọ cọ trước ngực anh.

Ánh mắt khẽ động, Sầm Diễn không khỏi ôm cô chặt hơn, không muốn buông ra nửa phần.

Anh đủ kiên nhẫn để chờ cô từ từ chấp nhận mình.

Nửa đêm.

Thời Nhiễm khát nên tỉnh, mở mắt lại phát hiện Sầm Diễn không ở đây, mơ mơ màng màng xuống giường đi ra bên ngoài, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy bóng dáng của anh.

Anh đưa lưng về phía cô, hơi ngửa đầu nuốt thứ gì đó, sau đó tay kia cầm lấy ly nước.

Mà trong chớp mắt tiếp theo, anh giống như cảm giác được gì liền xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sầm Diễn bất động thanh sắc thu hồi phần thuốc còn lại, đi tới trước mặt cô nắm lấy tay cô: “Sao lại tỉnh?”

Lòng bàn tay của anh rất ấm.

Thời Nhiễm rũ mắt, mềm mại nhỏ giọng nói: “Khát nước.”

“Anh lấy cho em.” Dư quang thoáng thấy cô lại đi chân trần trên sàn khẽ cau mày, lập tức ôm ngang cô trở lại giường: “Chờ anh.”

“Ừm…”

Rất nhanh, Sầm Diễn đem một ly nước độ ấm vừa phải đưa tới bên miệng cô bảo cô cầm tay anh uống.

Thời Nhiễm vô cùng khát nên uống không ít.

“Còn muốn không?”

Cô lắc đầu.

Nhưng Sầm Diễn vẫn để ly nước mới đặt lên tủ đầu giường sợ buổi tối cô còn muốn uống.

“Ngủ đi.” Anh nằm lên giường lần nữa ôm cô vào lòng bất giác nhẹ giọng dịu dàng nói.

Thời Nhiễm cúi đầu ừ một tiếng, nhắm mắt lại.

Nhưng cô không thể ngủ được.

Trong đầu, hình ảnh anh đưa lưng về phía cô nuốt gì đó vô cùng rõ ràng, chắc là đang uống thuốc.

Cô bỗng nhiên nhớ đến lời chủ quán bún ở khu phố ẩm thực nói ——

[Cũng không phải thường xuyên đến, chính là bốn năm trước lần đầu tiên đến đây một mình gọi phần bún qua cầu nhưng chẳng động đũa chỉ thẩn thờ ngồi đến khi cửa hàng chúng tôi đóng cửa.]

[Mỗi năm đều đến vài lần, thời gian không cố định, hình như là đi công tác mới sẵn tiện tới đây.]

[A, đúng rồi, ngày mà bốn năm trước lần đầu tiên đến còn rất đặc biệt…]

Lông mi Thời Nhiễm run rẩy.

Cô biết anh không ăn những thứ này, người thích ăn món bún… chính là cô.

Thật ra…

Cô cũng nghe câu hỏi kia của anh.

Anh hỏi, còn cô thì sao, có thích anh không.

Ngày thứ năm, công việc của chi nhánh bên đây đã xử lý gần xong, ngày mai là có thể về nước.

Thời Nhiễm biết được, dự định đi dạo phố mua mua mua thật nhiều.

“Cầm lấy.” Sầm Diễn đưa thẻ cho cô.

Thời Nhiễm nhìn, hừ cười: “Tứ ca muốn tôi dùng thẻ của anh sao?”

“Ừm.” Sầm Diễn gật đầu.

“Không cần, tôi tự mình có, anh trai tôi cũng cho tôi không ít, bất quá vẫn là cảm ơn Tứ ca.” Thời Nhiễm kiễng chân ở khóe môi anh nhanh chóng hôn một cái, “Thưởng cho anh.”

Cô cười nhẹ nhàng từ chối, chỉ cần Từ Tùy xách đồ rồi làm tài xế cho cô là được.

Sầm Diễn nhìn bóng lưng cô rời đi, không lên tiếng.

Đi dạo cả buổi chiều, buổi tối đến khi về nhà hai chân Thời Nhiễm mỏi đến mức không động nổi nữa trực tiếp nằm bất động trên sô pha, căn bản cũng không còn hơi sức nào để thu dọn hành lý.

Sầm Diễn đi làm về thấy vậy yên lặng thu dọn giúp cô.

“Mua gì rồi?” Anh chủ động hỏi.

Thời Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói xem, đương nhiên là mua son và túi  đeo mà con gái yêu thích nha.”

Cô vừa nhìn anh thu dọn vừa tán gẫu với anh cụ thể mình đã mua cái gì, ngoại trừ một ít đồ bản thân thích ra những thứ khác đều là quà tặng muốn mang về, người nhà có, bạn bè thường xuyên chơi cùng nhau cũng có, Khương Họa và Sầm Vi Nịnh đều phải có, còn có nhóm người Chu Diệc cùng Tưởng Thành.

Kỷ Thanh Nhượng đương nhiên cũng có, cô còn chuẩn bị quà cho thanh mai của anh ấy.

Ngay cả Từ Tùy đi theo bảo vệ cô mấy ngày nay cũng có, chỉ là chưa đưa cho cậu ấy định trở về mới đưa, nhất định phải có cảm giác nghi thức đàng hoàng.

Sầm Diễn kiên nhẫn nghe đến cuối cùng.

Thế nhưng, vẫn không có anh.

Mọi người đều có quà, ngoại trừ anh.

Yết hầu không hiểu sao có chút căng chặt, dường như còn có chút buồn bực, Sầm Diễn đứng dậy kéo cà vạt.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, là một chuỗi số lạ, anh cũng không nhìn thuận tay nghe máy, ngữ khí rất trầm: “Alo.”

“Sầm tổng, có thời gian không? Muốn cùng Sầm tổng bàn bạc một giao dịch, về Thời Nhiễm.” Giọng nói xa lạ truyền đến từ bên kia.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc