Sinh tồn tự nhiên điều kiên kỵ nhất chính là ra vẻ ngại đông ngại tay, nếu đã không chịu nổi khắc nghiệt, nếu đã lựa chọn tham gia cuộc thách chiến này trước hết phải chấp nhận đối mặt với sự lựa chọn lúc trước.
“Ngay đây đi.” Thời Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh.
Sầm Diễn gật đầu.
“Ừm.”
Thời Nhiễm nói xong liền quay người lại tầm mắt nhìn qua một lượt phát hiện chung quanh có một ít lá khô dễ cháy.
“Trước tiên tìm chút cành cây đi.” Cô đề nghị.
“Được, em cầm đèn pin.” Sầm Diễn ra hiệu ý muốn hai người đi tìm kiếm ở nơi khác.
Thời Nhiễm đồng ý.
Vẫn như cũ là cô cầm đèn pin chiếu sáng con đường phía trước, người đàn ông thì đi bên cạnh cô, khoảng cách rất thích hợp sẽ không làm cho người ta phản cảm.
Trong rừng núi yên tĩnh lạnh lẽo, ngoại trừ tiếng lá cây sột soạt thì chính là tiếng động của hai người khi giẫm lên lá cây hoặc cành cây, không còn gì khác, cả hai đều trầm mặc, ai cũng không chủ động mở miệng nói một câu.
Ngược lại cũng không có xấu hổ.
Không lâu sau thì phát hiện được một ít cây khô có thể nhóm lửa hai người đều tích cực cúi xuống nhặt lên.
“Đề anh.” Sầm Diễn nhẹ giọng cản cô, “Em cầm đèn pin soi đi.”
Giọng nói nhàn nhạt nhưng trong lời nói kỳ thật vẫn là sự cường thế không thể bỏ qua.
Thời Nhiễm sau cùng cũng không cố chấp cãi lại.
Vì vậy cô chịu trách nhiệm chiếu sáng còn anh chịu trách nhiệm nhặt cành cây khô xung quanh, công việc phân chia rõ ràng.
Động tác của anh rất nhanh giống như đã được huấn luyện chuyên nghiệp, lại giống như đã làm rất nhiều lần thuần thục đến không thể thuần thục hơn nữa, chỉ là ngắn ngủi chưa đầy hai phút đã nhặt được một đống lớn đủ để đối phó đêm nay.
Sầm Diễn đứng thẳng người trong lúc vô tình ngước mắt lên.
“Chờ đã.” Dứt lời anh tạm thời đem cành cây trong tay đặt trên mặt đất chỉ chỉ cái cây phía sau Thời Nhiễm ý bảo đừng rời đi vội, “Chiếu vào cái cây đó.”
Thời Nhiễm xoay người nâng tay lên.
Hình như là một gốc cây cổ thụ có rất nhiều trái dại.
Cô mới nhìn rõ thôi đã thấy thân ảnh nhanh nhẹn linh hoạt trèo lên cây, trong thời gian ngắn ngủi anh đưa tay bám vào cành cây dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ bắt đầu hái trái dại.
Trên người anh mặc áo thun ngắn tay thoải mái, vừa hái trái vừa bỏ vào trong phần áo thun được cuộn lên, động tác di chuyển nhanh như lúc nhặt cành cây khô khi nãy.
Mà cho dù như thế vẫn như cũ không lấn át mất cao quý bẩm sinh, ánh trăng mờ ảo không biết từ khi nào đã treo trên cành cây, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ càng làm người đàn ông toát lên vẻ quyến rũ trí mạng.
Khôi ngô đến chói mắt.
Hai mắt Thời Nhiễm mở to thản nhiên mà dời tầm mắt sang nơi khác không nhìn nữa.
“Chúng ta trở về.” Một lần nữa đứng trở lại trước mặt cô, đôi mắt sâu phản chiếu góc nghiêng của người trước mắt Sầm Diễn tham luyến lại phải khắc chế nhìn một lúc liền thu hồi tầm mắt.
Thời Nhiễm không lên tiếng gật đầu.
Khóe mắt nhìn thoáng qua trái dại trong vạt áo thun của anh cô thấp giọng nói: “Để tôi cầm đi.”
Sầm Diễn dứt khoát từ chối: “Không cần.”
Đang khi nói chuyện anh đã đem đống cây dưới đất lấy lên ôm vào trong tay mãy may không có chút chật vật hay nhếch nhác nào.
“Nhiệt độ thấp rồi, đi thôi.” Một câu ngăn chặn hết những gì cô có thể nói.
Chân dài mạnh mẽ bước đi Thời Nhiễm chỉ có thể chạy bước nhỏ theo mới đuổi kịp.
Trời càng lúc càng tối, nhiệt độ thấp hơn, gió lạnh thổi đến mức làm người ta run rẩy.
Ánh sáng của đèn pin suy cho cùng vẫn không đủ sáng, Thời Nhiễm bộ dạng lo âu âm thầm cắn chặt môi, dưới tay cầm đèn pin không chú ý lại dùng lực mạnh hơn một chút.
Nhưng giống như cũ vẫn là không vượt qua được sự sợ hãi dù vẫn còn chút ánh sáng mờ ảo.
Sầm Diễn là hạng người nhạy bén đến thế nào, anh trước tiên liền phát hiện cô không thích hợp, không phải trên mặt biểu hiện sự khó khăn mà chính là sâu trong nội tâm đã rất bài xích.
Cô đang kiềm chế điều gì đó.
“Cẩn thận, dưới chân có tảng đá.” Anh bất ngờ nhắc nhở.
Một câu nói bất chợt phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Bên trong khoang miệng, răng đang cắn bỗng thả lỏng, thân thể không còn căng thẳng, ngũ quan cảm giác được sự an tâm dần dần khôi phục lại bình thường.
Hơi thở mát lạnh quen thuộc ngay bên cạnh còn có chút im lặng bao phủ, đúng là nét đặc trưng thuộc về con người Sầm Diễn.
Thời Nhiễm nâng mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Loại trái cây dại này có thể ăn, không có độc.” Sầm Diễn thản nhiên nói thêm một câu ngữ điệu lạnh nhạt: “Nếu tìm thấy nguồn nước anh sẽ đi rửa sơ một chút phòng ngừa vạn nhất có gì đó không sạch thì có thể tạm ăn được rồi, có thể chứ?”
Anh hỏi cô là muốn tạo cơ hội cho cô nói chuyện không có cơ hội suy nghĩ miên man.
Lực đạo cầm đèn pin lại lần nữa vô thức siết chặt, Thòi Nhiễm cuối cùng cũng mở miệng: “Không có việc gì.”
Cô cũng không yếu ớt mỏng manh đến thế.
Lúc trước cô cũng từng…
Những hình ảnh trong trí nhớ phút chốc bị cô cắt đứt, nhanh chóng mở mắt ra.
Môi Sầm Diễn mím lại thành một đường thẳng lại muốn nói cái gì đó, bên tai bất chợt nghe được tiếng nước chảy mơ hồ, theo phán đoán của anh hẳn là một dòng suối.
Phương hướng…
“Đi về phía Đông Nam, có thể có nước.” Anh bình tĩnh nói tầm mắt luôn nhìn cô.
Nhìn nhau trong chốc lát Thời Nhiễm trả lời, “Được.”
Quả nhiên đúng như dự đoán, một dòng suối nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Được ánh trăng soi sáng làm bề mặt suối phản chiếu ánh sáng rực rỡ, trong suốt đẹp mắt, tựa như nhìn một lát mọi sự mệt mỏi chán nản của con người đều có thể rửa trôi.
“Tạm dùng một ít rửa mặt.” Sầm Diễn nhắc nhở, “Sáng mai sẽ rửa lại đến một lần nữa.”
Anh biết cô có thói quen sạch sẽ, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại chỉ có thể ủy khuất cô một chút.
Chỉ là anh không biết…
Thời Nhiễm cùng từng trải qua một khoảng thời gian sống trong hoàn cảnh còn khắc nghiệt hơn thế.
“Được.” Thời Nhiễm không từ chối.
Bởi vì muốn tham gia cuộc thách đấu này cho nên từ trấn cổ tới đây cô để mặt mộc không trang điểm bây giờ lại càng thuận tiện cho việc tẩy rửa.
Đi đến dòng suối, cô ngồi xổm xuống bắt đầu đơn giản rửa mặt và tay.
Ánh trăng nhàn nhạt đổ xuống ôm trọn lấy thân người cô làm tăng thêm vài phần mông lung mỹ lệ lúc ẩn lúc hiện rơi vào tầm mắt Sầm Diễn giống như cô tùy thời đều có thể rời đi không tìm lại được.
Trái tim anh lập tức chấn động như có một búa tạ đánh thẳng vào lòng, sự đau nhức không thể tả tức khắc lan tràn cả người khó mà tiêu tan trong thời gian ngắn.
Sầm Diễn nhắm mắt lại.
Mắt thấy cô không sai biệt lắm, anh cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô đơn giản nhanh chóng rửa sạch trái dại vừa hái.
Thời Nhiễm nhìn thấy muốn nói có thể đem trái dại đã rửa sạch đặt trong áo khoác, nhưng còn chưa đợi cô mở miệng anh liền một lần nữa đặt chúng trở lại trên áo thun, bị dính nước quần áo trong nháy mắt thấm ướt một mảng lớn.
Cuối cùng, cô cái gì cũng chưa nói.
Hai người rất nhanh đã về tới hang động trước đó phát hiện.
Đặt trái cây vào túi tiếp viện bỏ quên ở cửa động, Sầm Diễn xoay người tìm được mấy tảng đá vây quanh, sau đó từ trong túi quần lấy ra bật lửa khi sáng không bàn giao trước khi vào rừng, đầu tiên là nhóm một ít lá khô sau đó đặt cành cây lên trên.
Chẳng bao lâu cành cây thuận lợi bắt lửa.
Ánh lửa phập phồng mang theo chút ấm áp tùy ý lan ra bốn phía áp xuống cái lạnh khó chịu vốn có.
Ngay sau khi lửa cháy sáng Sầm Diễn càng nhìn rõ khuôn mặt của Thời Nhiễm nhưng vẫn bất động thanh sắc chỉ liếc nhìn cô một cái.
“Ngồi vào đi, ăn chút trái cây rồi ngủ sớm một chút, sáng mai dậy sớm.” Anh nói bình tĩnh giống như đang trần thuật một chuyện gì đó, nhưng không cho cô cơ hội lưỡng lự liền nói tiếp, “Sinh tồn hoang dã quan trọng nhất là duy trì thể lực, ai cũng không biết loại hoạt động này tiếp theo sẽ xảy ra những gì.”
“Được.” Thời Nhiễm biết rõ anh nói đúng cho nên nhanh chóng đáp ứng, xoay người khom lưng ngồi xuống một bên hang động chừa lại chỗ cho anh.
Không đến vài giây hơi thở nam tính lại lần nữa mạnh mẽ lấn át tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Nháy mắt tiếp theo, một vốc lớn trái dại trải ra trong lòng bàn tay của anh đưa tới trước mặt cô.
“Cám ơn Sầm Tứ ca, tôi tự mình lấy được rồi.” Thời Nhiễm nhẹ nhàng nói, đưa tay cầm lấy túi tiếp viện đặt ở giữa hai người cầm vài trái lên ăn.
Cô không nhìn anh.
Khoảng cách xa lạ lãnh đạm luôn quanh quẩn giữa hai người, không nhìn thấy nhưng vẫn âm thầm tồn tại.
Sầm Diễn cũng không kiên trì.
Thu tay lại, sắc mặt anh bình tĩnh ăn vài quả, loại trái cây dại này rất ngọt nhưng anh không nếm ra được.
Thời Nhiễm có chút mệt mỏi, dù sao hôm nay rất nhiều người tham gia, lại bị đẩy vào đáy hố ngây người một thời gian, bất kể là thân thể hay tâm lý đều có chút mệt mỏi.
Nhưng cô ấy không muốn ngủ.
Thứ nhất là sợ bị ác mộng dây dưa đánh thức mà bị nam nhân phát hiện, thứ hai là cô ở nhà đều ngủ không ngon không cách nào ngủ được, càng không nói là trong hoàn cảnh hoang dã, huống chi, người bên cạnh cô vẫn là Sầm Diễn.
Nhưng cô không muốn đối mặt với anh.
Vì thế Thời Nhiễm thoáng xoay người cuộn mình đối mặt với vách tường nhắm mắt ngủ, ngủ không được thì nghỉ ngơi một chút cũng tốt, có thể khôi phục một chút thể lực.
Cô đã chuẩn bị tốt để cả đêm không ngủ cũng sớm quen với mọi khi luôn bị mất ngủ, dù có ngủ đi nữa không bao lâu cũng sẽ giật mình tỉnh dậy.
Nhưng cô không nghĩ tới … vậy mà cô lại ngủ rất sâu.
Đêm lạnh như nước.
Cô gái đang ngủ bên cạnh chính là người mình cất giấu trong lòng, Sầm Diễn lẳng lặng mà nhìn cô yên ổn ngủ say, tầm mắt từ đầu đến cuối chưa từng dời đi.
Là luyến tiếc, càng là tham luyến sâu sắc.
Ánh lửa phản chiếu đường nét ngũ quan thâm trầm của anh, hai mắt đen sâu không thấy đáy.
Ngoại trừ buổi tối ăn cơm ở biệt thự, đêm nay là lần đầu tiên bầu không khí giữa hai người tạm xem như hòa hợp, cô không còn chán ghét anh nhưng cũng chẳng còn cười với anh nữa, thật sự chỉ đối xử với anh như người xa lạ, ngược lại đối với anh mà nói đây kỳ thật là một sự cứu rỗi làm cho anh mơ hồ có cảm giác hô hấp lần nữa.
Anh bỗng nhiên rất muốn … sờ mặt cô dù chỉ là chạm nhẹ một chút.
Động tác nhanh hơn so với suy nghĩ một bước, ý niệm mới nãy ra tay anh đã giơ lên, chỉ cần anh nhẹ nhàng buông xuống là có thể…
Nhưng cuối cùng, bàn tay vẫn dừng lại giữa không trung.
Môi mỏng mím chặt sự ảm đảm trong người lan ra, Sầm Diễn nhắm mắt lại sau đó thu tay về.
Nhưng tại thời điểm này anh thấy cô khẽ chuyển động làm chiếc áo khoác phủ trên người rơi xuống.
Dường như hơi lạnh, cô nhíu mày.
Không lãng phí thời gian, Sầm Diễn nhặt áo khoác lên động tác nhẹ nhàng đặt lên người cô.
Đôi mắt của anh vẫn nhìn cô thủy chung không dời đi nửa phần, khắc chế mà ẩn nhẫn, chỉ nhìn một chút, yết hầu anh đột nhiên lăn xuống, dục vọng chiếm giữ sâu trong nội tâm đang rục rịch muốn xông ra.
Cuối cùng, anh tạm thời không nhìn cô nữa, nhưng cũng chính một giây này dư quang ở khóe mắt anh thoáng nhìn thấy đầu cô lệch ra thân thể mạnh mẽ muốn ngã xuống.
Phản xạ có điều kiện anh nhanh tay lẹ mắt đưa lòng bàn tay dán lên mặt cô đỡ lấy.
Lông mày Thời Nhiễm chợt nhíu chặt thoạt nhìn như sắp tỉnh lại.
Cho dù không nỡ rời đi nhiệt độ trên da thịt cô, dù tham luyến thế nào đi nữa, Sầm Diễn vẫn định rút tay ra chỉ cần đỡ lấy bả vai cô là được.
Lại không nghĩ, đang muốn động người trước mặt mở đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn anh.
Mắt cô còn chút mờ mịt buồn ngủ giống như vẫn còn trong mộng: “Tứ ca…”